Tuy rằng nói là chùm bao tải đánh, nhưng cha Liêu vẫn biết người đánh ông tuyệt đối là người trẻ tuổi, ngẫm lại ông gần đây không đắc tội ai, vì thế cũng chỉ có thể chịu đau về nhà.
Liêu Thanh mấy ngày nay tâm tình cũng không tốt, công việc luôn xảy ra vấn đề, chỉ cần an tĩnh lại, sẽ nghĩ đến lời của em trai Liêu Thần, nghĩ tới đứa con trong bụng Giang Hân Manh, còn có cha đến tột cùng có quan hệ gì với Giang Hân Manh.
Sau ngày đó, Giang Hân Manh giải thích với gã ả không có vấn đề gì với cha, con tuyệt đối là của gã, gã tuy rằng cảm thấy Giang Hân Manh nói chuyện nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ tới bộ dáng Giang Hân Manh ủy khuất như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút đau lòng, chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, nhưng sau khi chờ gã về nhà, nhìn thấy hành động của cha cùng Giang Hân Manh, gã cứ cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Nhìn thấy cha bị thương, gã cũng đau lòng, vốn muốn đưa cha đi bệnh viện, nhưng cha chết sống không đi, vì thế gã chỉ có thể lục tung tìm được cái hòm thuốc mẹ để lại, sau đó thoa thuốc cho cha, Giang Hân Manh nói ả là người mang thai, không thể đụng vào mấy thứ này, chỉ có thể ở một bên nhìn, Liêu Thanh nhìn cha chật vật như vậy, không biết sao lại nhớ tới mẹ, nếu như mẹ ở đây, cha tuyệt đối không có lúc chật vật như vậy, huống hồ mẹ thương cha như thế.
Từ sau khi bị Liêu Thần uy hiếp hai người cũng không có khả năng đi quấy rầy mẹ Liêu cùng Sầm Minh Kiều, cha Liêu tính cách cứng rắn không tìm mẹ Liêu lần nào, nhưng Liêu Thanh cũng nhịn không được trộm đi bệnh viện tìm mẹ Liêu một lần, nhưng lúc đó mẹ Liêu cũng không ở bệnh viện, Liêu Thanh trộm qua Sầm gia, nhưng vẫn như trước thấy cửa đóng chặt.
Điện thoại của mẹ và vợ đều gọi không thông, Liêu Thanh trong lòng vô cùng lo lắng, vốn muốn nói cho cha chuyện này, nhưng cha mấy ngày này tương đối tức giận, Liêu Thanh cũng không dám nói, lén nói chuyện này cho Giang Hân Manh, nhưng Giang Hân Manh nói mẹ cùng Sầm Minh Kiều nhất định không có chuyện, bảo gã đừng lo lắng, làm Liêu Thanh cũng không biết nói gì.
Ba người sống với nhau, làm Liêu Thanh cảm thấy ngày qua có chút gian nan, trong nhà bởi vì chỉ có hai nam nhân, nên đặc biệt tìm bảo mẫu, vì để cho Giang Hân Manh thoải mái, mời vẫn là bảo mẫu cho người mang thai tương đối chuyên nghiệp, làm cha Liêu cùng Liêu Thanh mỗi ngày đều ăn đồ ăn không có mùi vị, thế nào cũng không nuốt nổi.
Gã không thể không thừa nhận, gã nhớ mẹ, cũng nhớ vợ, trước kia lúc mẹ ở trong nhà, gã chưa bao giờ lo lắng vấn đề ăn thiếu cơm, mà vợ vào mỗi ngày trước khi gã rời giường đều chuẩn bị tốt quần áo gã muốn mặc, mà khi ở cùng với Giang Hân Manh, Giang Hân Manh lại luôn muốn được gã chăm sóc, cho dù là gã cam tâm tình nguyện cũng tốt, nhưng chăm sóc nhiều tránh không được nhớ tới vợ tốt.
Con người là như thế, mất đi mới biết quý trọng, Liêu Thanh còn không biết trong cuộc sống bình tĩnh như thế lại có một trái bom sắp sửa nhanh chóng nổ mạnh, gã hiện tại còn đang mê mang, rốt cuộc có muốn ly hôn với vợ hay không.
Cùng lúc đó, người mê mang giống như Liêu Thanh, còn lại là Sầm Minh Kiều.
Sầm Minh Kiều giờ tuổi đã không nhỏ, hai mươi bốn tuổi gả cho Liêu Thanh, bây giờ đã hai mươi chín tuổi, mà cô, mới mang đứa con đầu tiên trong đời mình, dưới tình huống như vậy.
Đứa con này làm cô cảm thấy kinh hỉ, trong kinh hỉ mang theo mờ mịt. Sắp ba mươi tuổi, cô chờ mong đứa con này, thậm chí đã nghĩ muốn đưa tất cả thứ tốt nhất cho đứa con này, nhưng cô không thể tiếp nhận sự thật Liêu Thanh ngoại tình, tiền cũng tốt, hay Liêu Thanh yếu đuối cũng thế, cô chẳng qua là ghê tởm sử dụng cùng một nam nhân với một nữ nhân khác mà thôi.
Hôn, nhất định phải ly, nhưng đứa con này, Sầm Minh Kiều muốn lưu lại…
Cha Sầm cùng mẹ Sầm vì chăm sóc Sầm Minh Kiều mang thai, liền ở cùng với Sầm Minh Kiều, cho nên tự nhiên biết suy nghĩ của con gái, bọn họ theo cảm tình, cũng hi vọng con gái có thể giữ lại đứa con này, dù sao con gái lớn tuổi như vậy mới có một đứa con, mà trên lý trí cũng hiểu được, nếu như con gái ly hôn, như vậy tốt nhất là xoá sạch đứa con này, nói thế thì con gái sau này muốn lập gia đình lần nữa thì cũng sẽ không bị người khinh thường.
Có chút điều họ làm cha mẹ hiểu được, nhưng muốn khuyên, thì thế nào cũng nói không nên lời, dù sao bọn họ dựng dục con qua, biết tầm quan trọng của đứa con đối với người mẹ.
Liêu Thần dưới tình huống như vậy bị đẩy ra, hắn đã lấy được tư liệu thám tử cho, rất nhanh đã bắt đầu tiến hành bước kế hoạch tiếp theo, mà trạng thái lúc này của Sầm Minh Kiều, cũng là điều hắn lo lắng.
“Chị dâu, mẹ đã nói với em, chị không muốn ở cùng với anh, dù sau này thế nào, chị đều là chị Minh Kiều của em.” Liêu Thần cảm thấy nữ nhân là một loại động vật kỳ quái, có vài lúc yếu đuối làm người ta khinh thường, mà có vài lúc lại cố chấp kiên cường làm người ta bội phục.
Họ có thể vì yêu mà thỏa hiệp, vì yêu mà lưu lạc, nhưng cũng có thể vì yêu mà rạng rỡ hào quang, vì yêu mà trả giá hết thảy.
Liêu Thần ngồi xổm trước mặt Sầm Minh Kiều, giống như mới trước đây, Sầm Minh Kiều vươn tay xoa đầu Liêu Thần, nhớ tới mới trước đây Liêu Thần cũng ghé vào trước mặt cô làm nũng như vậy, đến nay nhiều năm qua như vậy, trước mắt đứa bé này đã trưởng thành thành người lớn rồi.
“Tiểu Thần, chị mang thai kỳ thật rất vui vẻ, em biết không? Kỳ thật rất nhiều khuê mật của chị sau lưng đều nói chị không thể sinh con, cũng có người quyến rũ Liêu Thanh qua, đều bị Liêu Thanh cự tuyệt.”
Sầm Minh Kiều tựa hồ nhớ lại, cô cùng Liêu Thanh yêu nhau bảy năm, năm năm hôn nhân, mười lăm năm này, cơ hồ chiếm cứ một nửa cuộc đời cô, mà giờ này khắc này, cô muốn bắt đầu lựa chọn một cuộc sống khác, mà đứa con trong bụng, liền trở thành không xác định, ngay cả chính cô, cũng không xác định cô có thể một mình nuôi con được hay không.
“Ba mẹ trước kia luôn nói chị đừng có gấp, con đến lúc thì sẽ có, kỳ thật chị cũng hoài nghi thân thể mình có phải có vấn đề hay không, trộm kiểm tra qua, cũng không có vấn đề gì, hiện tại chị mang thai, lại đụng phải loại chuyện này, ba mẹ chị không nói, chị cũng biết bọn họ không muốn cho chị muốn đứa con này, Tiểu Thần, em nói chị nên làm gì bây giờ?”
Sầm Minh Kiều như là người chị cả bảo vệ Liêu Thần, lúc này cũng như là một tiểu nữ nhân yếu đuối, dò hỏi Liêu Thần, trên chuyện này, cô cũng không quá xác định.
“Vậy còn chị? Chị muốn giữ nó không?” Liêu Thần nhìn chằm chằm bụng Sầm Minh Kiều, giờ bụng còn chưa hiện, không nói thì căn bản không ai biết trong bụng đang dựng dục một sinh mệnh nhỏ, mà sinh mệnh này, cũng ở gặp phải khó khăn lần đầu trong đời.
Sầm Minh Kiều cũng cúi đầu nhìn bụng, cô cũng không biết có phải mình ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy trong bụng thật giống như thật sự có một sinh mệnh nho nhỏ, làm cô cảm thấy cả người đều không giống, cái loại cảm giác có thể cảm nhận được sinh mệnh này, là một loại cảm giác chưa bao giờ tưởng tượng qua.
Cô như nháy mắt hiểu được, vì sao nhiều người thích trẻ con như vậy, đều muốn có một đứa con.
“Chị muốn giữ nó.” Không vì Liêu Thanh, mà là vì làm một người mẹ.
Cô không muốn giết một sinh mệnh, cũng không muốn đứa con chờ đợi lâu như vậy liền trơ mắt biến mất, chẳng sợ sau này cô sẽ hối hận, nhưng hiện tại, cô thật muốn lưu lại đứa con này.
“Chị Minh Kiều, chị phải biết rằng, chị hiện tại đã tính ly hôn với Liêu Thanh, nếu như ly hôn, như vậy sau này con sinh ra sẽ không có cha, chẳng những đến lúc đó nó chỉ có một người mẹ, chị sau này nếu như muốn lập gia đình, mang theo con lập gia đình cũng không hay.”
Liêu Thần thấy qua rất nhiều chuyện, về nữ nhân ly hôn mang theo con lập gia đình, trải qua cũng không quá tốt, cho nên đối với Sầm Minh Kiều tác pháp kỳ thật là không hiểu.
Sầm Minh Kiều sao lại không rõ ý của Liêu Thần, mấy ngày này cô loáng thoáng đã từ chỗ cha mẹ biết được, nhưng điều đó, không đủ để làm cô đánh mất nguyện vọng muốn đứa con này, cô đã không còn là cô gái trẻ tuổi, giờ cũng hai mươi chín tuổi, đứa con này, chính cô cũng không dám khẳng định nếu không có, thì sau này cô còn có thể có được con của mình nữa hay không, cho nên, dù thế nào, Sầm Minh Kiều trong lòng vẫn quyết định sinh ra đứa bé này.
“Tiểu Thần, chị quyết định, chị nhất định phải sinh nó, dù cho sau này thế nào.”
Sầm Minh Kiều ánh mắt thiện lương, kỳ thật người cô liền giống như tên cô, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm sáng ngời, Liêu Thần cảm thấy cô thích hợp mặc váy đỏ nhất, bởi vì tôn lên Sầm Minh Kiều phá lệ tốt đẹp, một nữ nhân như vậy, ai cũng không đành lòng thương tổn.
“Được.” Liêu Thần tôn trọng ý kiến của Sầm Minh Kiều, nếu như là nữ nhân khác nói, chỉ sợ sẽ đem chuyện ly hôn phát tiết lên trên người con sau này, nhưng Liêu Thần tin tưởng Sầm Minh Kiều tuyệt đối sẽ không, cô yêu đứa bé trong bụng như vậy, chờ mong đứa bé này ra như thế.
Sau lần nói chuyện ngắn ngủi này, cha Sầm cùng mẹ Sầm cùng với mẹ Liêu đều biết ý của Sầm Minh Kiều, cha Sầm cùng mẹ Sầm trong lòng tuy rằng khó chịu, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của con gái, mà mẹ Liêu lại càng thêm áy náy, đối với chuyện Liêu Thanh cô phụ Sầm Minh Kiều, hận không thể lập tức bồi thường Sầm Minh Kiều một đống lớn.
Người Phương gia đều không rời đi, tính chờ chuyện lần này chấm dứt rồi rời đi, mà kế hoạch của họ, cũng đang chậm rãi tiến hành.
Người Phương gia không phải người từ thiện gì, đặc biệt là trên việc bao che khuyết điểm, hạng mục nhỏ cha Liêu đầu tư, đều bị người Phương gia làm hỏng, mà chuyện kế tiếp mới chân chính bắt đầu…
Vào một ban đêm rất bình tĩnh, cha Liêu cùng Liêu Thanh đồng thời nhận được thư hiệp nghị ly hôn của hai người mẹ Liêu cùng Sầm Minh Kiều, mà sau khi hai người xem qua hiệp nghị đều nổi giận, cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Không sai, trên hiệp nghị ly hôn của mẹ Liêu tỏ vẻ, năm đó khi mẹ Liêu cùng cha Liêu kết hôn có cam đoan, nếu cha Liêu ngoại tình, như vậy sẽ có một người gánh vác trách nhiệm, buông tha cho tất cả tài sản hôn nhân, mà trong hiệp nghị này liền mang theo hiệp nghị nhiều năm trước, mặt trên còn có chữ kí của cha Liêu.
Về phần Liêu Thanh, tuy rằng năm đó Liêu Thanh chưa cùng Sầm Minh Kiều ký tên hiệp nghị phân chia tài sản trước hôn nhân, nhưng tài sản của gã quả thật rất nhiều đều trên danh nghĩa của Sầm Minh Kiều, trên chứng nhận bất động sản của nhà cũng có tên Sầm Minh Kiều, sổ tiết kiệm lúc trước cũng là sổ tiết kiệm của Sầm Minh Kiều, cho nên cứ như vậy, cũng làm cho Liêu Thanh có ý tự mình ra ngoài dựng nhà.
Hai người căn bản không đồng ý với thư hiệp nghị ly hôn như vậy, lập tức lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho mẹ Liêu cùng Sầm Minh Kiều, thậm chí gọi điện thoại cho Liêu Thần cùng cha Sầm mẹ Sầm, kết quả quả nhiên không ai gọi được, mà hai người cũng chỉ có thể tức giận suýt chút quăng di động.
Đương nhiên, làm cho hai người tức giận nhất, không phải hiệp nghị ly hôn này quá phận bao nhiêu, mà là hai hiệp nghị ly hôn này thật sự là được đổ ra từ trong một túi tư liệu, cho nên ảnh chụp bên trong cũng làm hai người thấy được…
Không sai, trên ảnh chụp là ảnh thân mật của cha Liêu cùng Giang Hân Manh, còn có ảnh thân mật của Liêu Thanh cùng Giang Hân Manh, chỉ cần là người có mắt liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra trong ảnh chụp này không thích hợp, càng không cần phải nói Giang Hân Manh mặc thành cái dạng kia, nhìn thấy ảnh chụp như vậy, làm cho cha con hai người vô cùng lúng túng.
Cha Liêu bị Giang Hân Manh dỗ lâu như vậy, trong lòng tuy rằng tin tưởng con trong bụng Giang Hân Manh là của mình, nhưng nhìn thấy Giang Hân Manh cùng con trai chụp ảnh chung, cũng vô cùng lúng túng, còn mang theo một ít hoài nghi, cứ cảm thấy đứa con trai này đội nón xanh ông. Lúc trước ông tuy rằng thương lượng bảo con trai ly hôn để kết hôn với Giang Hân Manh, nhưng nói là giả kết hôn, trên thực tế Giang Hân Manh là tình nhân nhỏ bé của ông, nhưng hiện tại, cha Liêu không thể không hoài nghi đứa con lớn này rốt cuộc có vấn đề gì với Giang Hân Manh hay không.
Nghĩ giống như cha Liêu, Liêu Thanh cũng bị Giang Hân Manh dỗ, gã vốn tính cách liền yếu đuối, hơn nữa chỉ ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần Giang Hân Manh vừa khóc, làm nũng với gã, gã đã không thể kháng cự tin tưởng Giang Hân Manh, nhưng hiện tại sự thật chân tướng liền đặt ở trước mắt, làm gã không thể không nghĩ nhiều, thậm chí trong lòng còn bắt đầu có chút oán hận cha Liêu, không rõ cha Liêu rõ ràng biết Giang Hân Manh thích gã vì sao còn muốn thân mật với Giang Hân Manh như vậy, chẳng lẽ con của Giang Hân Manh thật là của cha sao?
Trong lòng hai người đều có quỷ, cho nên chuyện này vô cùng ăn ý giấu diếm Giang Hân Manh, bọn họ đều nhất trí cho rằng Giang Hân Manh mang thai, nếu bị kích thích thì không tốt, chuyện này làm đúng lý hợp tình, chỉ là trong lúc đó nghi kỵ cùng hoài nghi cho nhau nhiều lắm, đến buổi tối lúc hai bên ăn cơm cũng có ý thức không nói chuyện với đối phương, đều bảo trì trầm mặc với chuyện ly hôn.
Cha Liêu lớn tuổi, ông cảm thấy ông sẽ không ly hôn với mẹ Liêu, hơn nữa, trong nhà có một người chăm sóc ông, bên ngoài có một người ông thích, vừa vặn, mà Liêu Thanh còn lại mấy ngày này đều có chút nhớ vợ, hơn nữa Giang Hân Manh cùng cha có quan hệ thật không minh bạch, làm cho Liêu Thanh xuất hiện ý lui.
Chỉ tiếc, hai người không muốn ly hôn cũng không được, có một số việc ngăn cản không được.
Ngay ngày hôm sau, nhóm luật sư Liêu Thần tìm đã tìm tới, đó là thứ bảy, cha Liêu cùng Liêu Thanh đều ở trong nhà, cho nên khi luật sư tới cửa hai người đều ở đó, luật sư nói cho họ, chỉ cần ký xong hiệp nghị ly hôn, sau đó tiến hành chứng nhận ly hôn, như vậy mọi người sẽ có thể hòa thuận vui vẻ, nhưng nếu như không ly hôn, như vậy hai người sẽ bị đương sự tố cáo lên tòa án, còn truyền bá ảnh chụp ra ngoài…