Mục lục
Võ Đạo Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tử cứ như vậy mà sống ở trong Trang Gia thôn hơn 10 năm. Nếu tính theo tuổi người ta nhìn hắn thì cũng chắc đã mười chín hai mươi tuổi. Dương Tử cũng rất được người dân yêu quý, hắn vẫn luôn giúp đỡ mọi người về mọi việc. Vào cái năm hắn 20 tuổi ở Hoang Cực Cổ Địa, đây là cách gọi nơi Dương Tử đang ở của dân chúng ở đây. Năm đó Hoàng Đế Lập Vĩ băng hà Thanh Quốc rơi vào thời kì hỗn loạn. Các hoàng tử và công chúa cùng các quan đại thần trong chiều thi nhau đấu đá, kẻ vơ kẻ vét kẻ lại lấy giết chóc làm thú vui. Khiến Thanh Quốc đổ nát, dân chúng lầm than phẫn uất và sự căm hận bốc lên ngút trời. Cũng chỉ vài tháng sau đó khỏi lửa chiến tranh đã lan đến Trang Gia thông và Uyển thôn bên cạnh. Nhưng dưới sự kiến trì của thôn dân Trang Gia thôn đã thành công chống lại lũ loạn quân. Uyển thôn bên cạnh thì không may như thế, chỉ sau hai ngày uyển thôn bị công phá hết loạn quân cướp bóc đến thổ phỉ tàn sát hiếp dâm khiến uyển thôn như trở thành chốn địa ngục. Năm 254 theo lịch Tất Hành của Hoang Cực Cổ Địa, loạn chiến đã dừng lại và phân chia thành 18 vùng đất riêng. Lần lượt là 6 vùng đất của 6 hoàng tử, Tử Ất, Tử Liễm, Tử Thanh, Tử Vũ, Tử Mã, Tử Khâm. Kế đến là 5 vùng đất của 5 công chúa La Khu, La Lệ, La Trì, La Nặc và La Tất. Tiếp đó là 7 vùng đất của lũ quan lại triều đình, Sử Cục, Bí, Lí Mặc, Thanh Ty, Ẩm Mị, Nhu Tà và Hư Lã. Sau đó đến vùng đất bỏ hoang có ít thôn còn chống trọi lại được sau nội chiến. Năm 257 theo lịch Tất Hành Ngân Quốc và Mặc Quốc đã có bắt đầu chiếm đóng những khu vực lãnh thổ kia. Cũng cùng năm đó Dương Tử cùng Trang Gia thôn và các thôn khác cùng nhóm người lẻ tẻ lập lên đội quân và đã dọn sạch một vùng lớn lãnh thổ Thanh Quốc. Năm 260 theo lịch Tất Hành đội quân của Dương Tử đã bại trận chỉ còn hơn trăm người còn sống. Sau khi đã bại trận Dương Tử đã lui quân và dẫn theo 50 người đi theo mình lâu nhất quyết định đánh du kích. Họ hành quân đến vùng La Trù của Tam công chúa rồi đi ra biên giới giữ Thanh Quốc cũ và Mặc Quốc mà đóng quân ở đấy. Khi đến nơi một cô nương mới gia nhập đã hỏi Vũ một trong những thân cận của Dương Tử:

- Vũ huynh. Chúng ta có cần giết nhiều người như vậy không? Đâu… đâu phải ai trong họ cũng muốn cướp đất của chúng ta?

Hắc, một trong những thân cận của Dương Tử liền đáp:

- Sinh vào thời loạn tất phải loạn! Đã là địch thì phải giết.

Vũ liền đáp:

- Hiên Từ à. Muội mới đến có lẽ không hiểu, cái thời loạn lạc này, nhân từ với người khác là tàn nhẫn với chính bản thân và huynh đệ.

Dương Tử lúc này đang cầm thương đứng đầu tiền tuyến vừa kết liễu một tên địch, cởi bỏ lớp mặt nạ ra, Dương Tử thở ra một hơi rồi nói:

- Đến một vạn ta giết một vạn đến trăm vạn ta giết trăm vạn, chỉ cần bàn tay này giết thêm dính thêm máu thì huynh đệ của Trang Gia sẽ không phải vướng vào cảnh chia ly.

Đeo lại chiếc mặt nạ Dương Tử tiếp tục đi xa hơn lên trên tiền tuyến, đột nhiên một người lính chạy đến và nói:

- Có tin tức truyền về, Mặc Quốc đã phái 10 vạn quân kị mã và 5 vạn quân cung thủ tiến về đây. Vậy chúng ta đánh hay là lui ạ?

Dương Tử lạnh lùng đáp:

- Đánh…phải đánh chứ! Đánh cho chúng biết thế nào là lãnh thổi nước ta! Truyền lệnh xuống cho Hắc và Vũ, rút về hẻm Mục Tú chúng ta sẽ tiến lũ giặc đi ở đấy.

Cứ như vậy mà trôi qua cả 5 năm, năm 266 theo lịch Tất Hành Dương Tử đã thống nhất Thanh Quốc đổi tên thành Đại Nam. Năm 270 Dương Tử cùng quân lính đánh thẳng vào thủ phủ Mặc Quốc, sau đó đã bị Ngân Quốc mai phục mà đánh lén. Cũng may Hắc và Vũ đến kịp, thủ phủ Mặc Quốc bây giờ máu chảy thành sông xác chất thành núi. Hiên Từ sau khi nhìn thấy việc này liền hỏi Dương Tử:

- Chúng ta…vẫn đang làm những hành động bảo vệ đất nước ư?

Dương Tử lắc đầu mà nói:

- Không! Đây là trả thù, trả thù cho những huynh đệ Trang Gia phải hi sinh, và cũng là để không thế lực nào dám đụng vào Đại Nam nữa.

Thời gian cứ trôi, năm 300 trong một lần cái trang đi thăm dò đời sống của nhân dân Dương Tử bị một thông đạo hút vào và vẫn có tiếng người gọi. Hắn giật mình tỉnh dậy xoa đầu hắn nói:

- Vậy mà chỉ là mơ à?

Một âm thanh trầm ổn phát ra:

- Cũng không hẳn, nhưng thứ ngươi xem chính là những việc quá khư ta đã làm.

Dương Tử liền hỏi:

- Ngài là Lôi Đế?

Lôi Đế gật đầu đáp:

- Đúng, ta là Lôi đế.

Rồi đột nhiên có giọng Dương Tử nghe có vẻ mất mác:

- Nhưng thật sự phải tàn nhẫn đến mức đấy à, tuy ta cũng thuộc Sát đạo như chúng đều là mấy kẻ cặn bã nên không thấy áy náy. Còn tiến bối người…

Lôi Đế thở dài đáp:

- Sinh vào thời loạn mà, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính bản thân và huynh đệ. Ta thà để mình là một giết người có hơn để huynh đệ ta chết đi.

Dương Tử cũng lắc đầu mà đáp:

- Ta hiểu rồi, cảm ơn tiền bối ngài giúp ta ngộ ra vài điều, còn đồ đạc này để con gái ta tới lấy đi. Lát nữa gặp ngài sau!

Nói xong hắn quay lức chạy ra khỏi hang động rồi bay một mạch đi tìm nhóm Bắc Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK