Tiểu Băng cố ý mặc một chiếc áo khoác màu trắng rất bắt mắt, gắn chiếc trâm cài áo bằng lông vũ màu trắng lên ngực áo, theo ngay sau là Đỗ Hiểu, đi chầm chậm từng bước lên bậc thang trước cửa tòa án.
Trong tang lễ của mẹ ba năm trước, nàng đã từng mặc một bộ quần áo trắng sạch sẽ như thế. Quay ngược thời gian, là hồi ức và cũng là kỉ niệm, nàng lựa chọn mặc lên người cùng một màu áo, bởi vì tất cả những thứ vụ tai nạn đó đem lại, cuối cùng cũng có thể kết thúc triệt để trong ngày hôm nay rồi.
Tiểu Băng nhẹ nhàng gập ngón tay lại, nắm chặt lấy chiếc di động trong tay. Nó vẫn yên lặng như thế, không có bất cứ phản ứng gì.
Trong lòng nàng thầm nhủ, hy vọng cô ấy… vẫn tới kịp.
Đỗ Hiểu nhếch môi lên nở một nụ cười đắc ý, cách đó không xa Đường Chính Hằng và Hứa Vĩ Đình đi tới từ một phía khác, vừa hay gặp mặt ở trước cổng tòa.
Đường Chính Hằng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Băng trong bộ dạng cả người trắng toát, đột nhiên anh nhớ lại bộ dạng của nàng ba năm về trước, nàng của lúc đó, kiên cường giống như một đóa ngọc lan trắng đang xòe nở, trên người phát ra một thứ ánh sáng rạng rỡ khiến người khác khó có thể nhìn thẳng vào được.
- Họ Đường kia, lần này thì… anh thua chắc rồi!
Đỗ Hiểu hướng về phía Đường Chính Hằng hất hàm lên, khuôn mặt đầy vẻ ngạo mạn.
Đường Chính Hằng sầm nét mặt không buồn nhìn cậu ta, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Tiểu Băng đang đứng phía sau.
- Chắc gì đã như vậy? Phiên tòa còn chưa đưa ra phán quyết, Đỗ đại thiếu gia sao biết được chúng tôi sẽ thua chắc?
Hứa Vĩ Đình tức giận nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hiểu, anh vừa nhai nhóp nhép kẹo cao su vừa trả lời thật lớn, âm vực cũng được kéo lên cao vài phần, còn cố ý nhấn mạnh mấy từ “Đỗ đại thiếu gia”.
- Kết quả kiểm định DNA đã có rồi, sự thật bày ra trước mắt, đúng là không hiểu các người còn ở đây tranh luận với tôi để làm gì!
Đỗ Hiểu khịt mũi một tiếng đầy khinh miệt, nhếch mép lên buông giọng nói tiếp:
- Đợi một lát nữa gia tài gì đó cũng không còn nữa rồi, xem anh còn có tư cách đứng đây cãi nhau với tôi nữa không!
Nói xong, không đợi Hứa Vĩ Đình cãi trả, Đỗ Hiểu lướt qua mặt Đường Chính Hằng như một cơn gió. Tiểu Băng ngây người, mấp máy môi như định nói điều gì, cuối cùng chỉ cúi đầu xuống lặng lẽ đi theo Đỗ Hiểu.
Hứa Vĩ Đình vỗ nhẹ vai Đường Chính Hằng, phất một cái tà áo khoác kẻ sọc đỏ trắng, anh cố gắng nói thật bình tĩnh:
- Tin tôi đi, chúng ta nhất định sẽ không thua, thật đấy! Cậu phải có lòng tin với bản thân, cũng phải có lòng tin với quan tòa…
Đang độc thoại liên hồi, vừa quay đầu lại đã thấy Đường Chính Hằng đi tít xa rồi.
- Đường Chính Hằng! Cái tay này làm sao thế hả, không nghe tôi nói hết đã đi rồi, này, này… Cậu đợi tôi với chứ!
Hứa Vĩ Đình tất tả chạy đuổi theo, không thèm để ý đến sắc mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của Đường Chính Hằng, tiếp tục dùng biện pháp của anh để “an ủi”.
Bên tai cứ lảm nhảm liên hồi, Đường Chính Hằng một câu cũng không nghe thấy, chỉ có tin nhắn tối qua Tiểu Băng gửi cho anh cứ liên tục hiện lên trong đầu, dường như đã sớm khắc sâu vào tim anh.
Nàng nói:
- Ân oán của chúng ta, hôm nay sẽ chấm dứt.
Nàng từng bước từng bước đẩy anh vào cái vực sâu của thời gian, nhưng không cho phép anh được rút lui giữa chừng.
Đường Chính Hằng rất muốn biết, Tiểu Băng rốt cuộc muốn anh phải trả cái giá thế nào thì mới đồng ý chấm dứt trò chơi báo thù này đây.
Có lẽ là muốn anh mất hết mọi thứ nàng mới chịu buông tay.
Nếu quả thật đúng như vậy, thì nguyện vọng của nàng sắp thành hiện thực rồi. Bởi vì kết quả kiểm định DNA cho thấy, độ giống nhau giữa anh và Đỗ Hiểu chỉ có 0.33%.
Thì ra, anh thật sự không phải con trai của Đỗ Hoa Thành.
Đường Chính Hằng lặng lẽ ngồi xuống vị trí nghe xét xử. Có người quen nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, lo lắng hỏi:
- Đường tiên sinh thấy thế nào về vụ kiện này?
Anh im lặng không trả lời, vẫn lạnh lùng như băng, Hứa Vĩ Đình ngồi bên cạnh giúp anh giải thích, nói bằng giọng kiên định:
- Chúng tôi sẽ không dễ dàng chịu thua đâu.
- Đề nghị trật tự!
Quan tòa ngồi xuống vị trí của mình, trong phút chốc cả phiên tòa trở nên yên lặng, đến hơi thở của từng người dường như đều có thể nghe thấy rõ ràng .
Luật sư bên nguyên theo trình tự mời thêm vài nhân chứng có liên quan, sau đó nộp cho quan tòa báo cáo kiểm định DNA, vì bản báo cáo này có ảnh hưởng vô cùng quan trọng đến vụ án nên quan tòa tuyên bố tạm nghỉ 15 phút, đợi kiểm tra tính thực hư của bản báo cáo.
Đúng vào khoảnh khắc quan tòa tuyên bố tạm ngừng, chiếc điện thoại mà Tiểu Băng để ở chế độ rung đột nhiên rung lên bần bật.
Mắt nàng sáng rực lên, trên môi nở một nụ cười. Từ Tuệ Tuệ, cậu đúng là khiến tôi đợi lâu quá đấy! Tuy nhiên, có thể xem màn kịch thú vị này, chờ đợi lâu cũng đáng giá.
Nàng giơ tay lên nhìn đồng hồ, 15 phút lần này, có lẽ còn dài hơn cả thời gian ba năm trước kia.
Chỉ trong 15 phút ngắn ngủi, Tiểu Băng giơ tay xem đồng hồ phải đến hơn ba mươi lần, xem ra có chút lo lắng, Đỗ Hiểu đang chìm đắm trong sự sung sướng khi sắp thắng vụ kiện, không hề để ý thấy những hành động kì lạ của Tiểu Băng lúc này.
Những người tới xem lần phán xử này cũng chờ đợi mười lăm phút trôi qua với tâm trạng lo lắng y như vậy. Chỉ hai hôm nữa là đến đêm trừ tịch rồi, khắp nơi đều nô nức không khí vui mừng hoan hỉ, nếu vụ tranh chấp tài sản trị giá sáu tỉ này kéo qua năm mới thì thực sự có chút không được thích hợp cho lắm.
Thế nên lúc quan tòa từ từ ngồi trở lại vị trí của mình, tất cả mọi người trong tòa án đều nín thở.
Bọn họ mở to mắt, dỏng tai lên, chỉ để chờ đợi kết quả cuối cùng mà quan tòa sẽ nói.
- Thông qua kiểm định, bổn tòa tin rằng, báo cáo kiểm định DNA này thực sự có hiệu lực…
Quan tòa lật giở tập tài liệu bên tay ông, hắng hắng giọng, sau đó bắt đầu nói:
- Dựa vào những gì bản báo cáo kiểm định này cho thấy, mức độ giống nhau giữa bị cáo – tiên sinh Đường Chính Hằng và nguyên cáo – tiên sinh Đỗ Hiểu chỉ có 0,33%, giữa hai người không có bất cứ mối quan hệ nào.
Đỗ Hiểu lặng lẽ nhếch mép lên, hất hàm liếc một cái đầy khinh bỉ về phía Đường Chính Hằng, rồi quay đầu đi không thèm để ý đến anh, cậu nắm chặt lấy tay Đỗ phu nhân, sau đó mở rộng vòng tay dành tặng bà một cái ôm.
Hứa Vĩ Đình tức giận tới nỗi gần như muốn nhảy khỏi vị trí, nhưng bị Đường Chính Hằng kéo tay áo lại.
- Thả tôi ra!
Hứa Vĩ Đình vùng vẫy để thoát khỏi tay anh, trợn mắt bất bình gào ầm lên:
- Rõ ràng bọn họ đã giở trò, tôi không tin là…
Tiếng nói của anh đột ngột ngắt lời quan tòa, tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía anh, quan tòa gõ gõ chiếc chùy trước gỗ mặt mình, nói lớn:
- Trong phiên tòa đề nghị giữ im lặng.
Tiểu Băng khẽ nheo mắt, chính vào lúc tất cả mọi người đều tập trung vào Hứa Vĩ Đình thì nàng nghe thấy một tiếng bước chân càng ngày càng rõ rệt.
- Vị tiên sinh này xin anh hãy giữ trật tự, bằng không bổn tòa sẽ cho rằng anh đang coi thường tòa án!
Quan tòa trừng mắt lên nói với Hứa Vĩ Đình, anh không hề khách khí trừng mắt nhìn lại, phất ống tay áo một cái, sau đó tức giận đùng đùng ngồi xuống vì tác động của cái kéo thật mạnh của Đường Chính Hằng.
- Thế nên…
Quan tòa đang định nói tiếp những gì đang nói vừa nãy, Tiểu Băng quay đầu nhìn về phía cánh cửa lớn, nín thở chờ đợi.
- Bổn tòa phán quyết, tiên sinh Đường Chính Hằng không phải là con trai ruột của tiên sinh Đỗ Hoa…
“Rầm!”
- Thưa quý tòa!
Câu nói của quan tòa lại một lần nữa bị chặn đứng giữa cổ họng, cánh cửa vốn được khép chặt bị một ai đó mở toang ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều xoay lại tập trung vào người con gái đang đứng trước cửa. Cô đứng đó thở hổn hển, trong tay cầm một tờ tài liệu, đang cố gắng để khiến mình bình tĩnh lại.
Tiểu Băng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì họ cũng đến rồi.
Đường Chính Hằng và Hứa Vĩ Đình đều quay sang nhìn nhau, trợn tròn mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, bởi vì người vừa mới tới lúc này, không phải ai khác, chính là Khưu Dương đã mất tích mấy ngày nay.
- Thưa quý tòa!
Khưu Dương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đầu tiên cô cúi gập mình chào quan toà, sau đó bước nhanh tới chỗ ngồi của luật sư biện hộ, cùng lúc đó cô nói lớn.
- Thưa quý tòa, có thể cho tôi nói vài câu với luật sư biện hộ được không? Trong tay tôi giờ đang có một chứng cứ vô cùng quan trọng, có thể chứng minh tiên sinh Đường Chính Hằng chính là con trai ruột của tiên sinh Đỗ Hoa Thành!
Câu nói của cô vừa dứt, cả hội trường trở nên xôn xao.
Sự việc vốn đã sắp chấm dứt, rõ ràng bản báo cáo DNA đã phán định Đường Chính Hằng và Đỗ Hiểu không hề có bất cứ mối quan hệ ruột thịt nào, sao đột nhiên lại xuất hiện chứng cứ Đường Chính Hằng và Đỗ Gia là cha con ruột chứ?
Đỗ Hiểu trong phút chốc kinh ngạc đến ngây người ra, Đỗ phu nhân ngạc nhiên nhìn Khưu Dương, chỉ có mình Tiểu Băng vẫn thản nhiên như thường, có cảm giác như nàng đã sớm biết tất cả mọi chuyện.
- Bổn tòa có thể phê chuẩn yêu cầu của vị tiểu thư này, nhưng xin cô hãy mau chóng…
Quan tòa miễn cưỡng kìm nén sự bất mãn trong lòng, ý bảo hai bên nhanh chóng tiến hành trao đổi chứng cứ.
- Phản đối! Bên biện hộ nộp chứng cứ không hề thông báo trước với bên nguyên, phần chứng cứ này hoàn toàn không phù hợp với trình tự pháp luật!
Luật sư bên nguyên thấy sự việc trước mắt không ổn, thế là lập tức đứng dậy phản đối.
- Thưa quý tòa!
Luật sư biện hộ cúi đầu nhìn thật nhanh phần tài liệu mà Khưu Dương chuyển cho ông, bắt đầu giải thích một cách từ tốn
- Phần chứng cứ trong tay tôi tuy giao cho tòa án khá gấp gáp, nhưng nó đủ sức ảnh hưởng tới cục diện của vụ án này. Đây cũng là một phần kiểm nghiệm DNA giữa nguyên cáo và bị cáo! Hơn nữa bây giờ vẫn còn một nhân chứng nữa đang đợi bên ngoài, anh ta có thể giải thích cho mọi người hiểu tại sao hai bản báo cáo này lại không đồng nhất!
- Bản tòa chấp nhận sự giải thích của ông, cho phép truyền nhân chứng!
Nhân chứng vội vàng đến nơi cuối cùng cũng xuất hiện trong phiên tòa, Tiểu Băng cầm lấy di động, nhắn một tin rất nhanh.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có đúng hai từ:
- Cảm ơn.
Rốt cuộc, vào thời khắc cuối cùng Tuệ Tuệ cũng khuyên được người bạn tốt của cô là A Kì ra tòa làm chứng, tất cả sẽ như nàng mong muốn, cuối cùng sẽ là một kết thúc viên mãn ác giả ác báo.
- Cô…
Đỗ Hiểu nhìn thấy A Kì từ từ bước tới ghế ngồi của nhân chứng, trong lòng đột nhiên hiểu ra điều gì, thế là căm hận nhìn về hướng Tiểu Băng.
Là cô ta, thì ra là cô ta đã âm thầm lên kế hoạch tất cả mọi thứ!
Sự báo thù mà cô ta nói, chẳng qua chỉ là một cái cớ để lường gạt cậu mà thôi!
Đỗ Hiểu lập tức siết chặt nắm đấm, những mạch máu nổi rần rật trên da thịt cậu, chiếc nhẫn có mặt đầu lâu trên ngón tay cậu trông rất hung tợn, dường như muốn cắn chết người.
- Đỗ tiên sinh đưa cho tôi hai mươi vạn, muốn tôi thay đổi bản mẫu kiệm nghiệm của tiên sinh Đường Chính Hằng trước khi kiểm tra…
Trong phiên tòa trang nghiêm, A Kì cuối cùng cũng nói ra chân tướng sự việc:
- Tôi thấy tôi làm vậy không đúng, thế nên đã làm lại một phần báo cáo kiểm định khác đúng như lương tâm của mình.
Khưu Dương đang ngồi ở vị trí nghe phán xét ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Băng, ánh mắt hai người gặp nhau, họ cùng cười.
Trò chơi được lên kế hoạch rất cẩn thận, cuối cùng cũng đến lúc công bố ai là người thắng cuộc.
Tiểu Băng cảm thấy trong lòng có một sự bình tĩnh trước giờ chưa từng có, nàng nín thở, nghe luật sư biện hộ tiếp tục nói.
- Thưa quý tòa, đây mới là bản báo cáo kiểm định DNA giữa đương sự của tôi là tiên sinh Đường Chính Hằng và Đỗ tiên sinh, nguyên cáo đã tự mình thay đổi bản mẫu, làm trở ngại cho tính công minh của vụ án, thế nên bản báo cáo kiểm định mà luật sư bên nguyên nộp lên không có hiệu lực, không nên được tòa án chấp nhận!
Luật sư biện hộ ung dung giao bản báo cáo kiểm định cho thư kí phiên tòa, quan tòa khẽ gật đầu, liền sau đó tuyên bố bản kiểm định mà nguyên cáo đưa ra không có hiệu lực.
“Rầm!”
Đỗ Hiểu đấm một đấm thật mạnh xuống ghế, mắt cậu hừng hực sát khí, Đỗ phu nhân không hề che giấu cảm xúc bắt đầu khóc thành tiếng.
Cả hội trường náo loạn cả lên.
Không ai có thể ngờ tới, vụ án tranh chấp tài sản trị giá sáu tỉ này đến phút cuối lại phát sinh một sự chuyến biến động trời như vậy.
Đường Chính Hằng vốn đã nắm chắc phần thua trong tay, vậy mà chỉ dựa vào một tờ báo cáo và một nhân chứng, chỉ trong chớp mắt đã nắm trong tay quyền chủ động của vụ kiện.
Tất cả mọi trần ai đã kết thúc, điện thoại của Đường Chính Hằng lại một lần nữa hiện lên tin nhắn của Tiểu Băng.
Nàng nói với anh, lần này… ân oán giữa họ cuối cùng đã kết thúc.
Đường Chính Hằng ngẩng phắt đầu lên, nhưng trong dòng người đông đúc, anh không thể nào tìm thấy bóng hình màu trắng thuần khiết đó nữa.
Không biết từ khi nào, nàng đã lặng lẽ rời đi.
Đường Chính Hằng vội vàng lao ra khỏi tòa án, nhưng ngay lập tức anh bị cả đám phóng viên lao tới bủa vây lại, những ánh đèn flash dồn dập và những câu hỏi không ngừng của cánh phóng viên khiến Đường Chính Hằng phát điên, anh dùng hết sức để đẩy họ ra, hòng tìm được một lối thoát.
Anh nhất định phải tìm thấy nàng, anh có quá nhiều điều phải hỏi cho rõ.
Trong lòng cứ có một tiếng nói hét lên với anh như vậy, chỉ cần nghĩ tới thôi là lại thấy ruột đau như cắt.
Tại sao? Tại sao?
Tại sao lại phải dùng cách này để báo đáp cho sai lầm tôi đã phạm phải với em năm đó?
***
- Tại sao?
Đúng vào lúc Đường Chính Hằng rơi vào sự bủa vây của phóng viên, người vội vàng rời khỏi tòa án là Tiểu Băng đột nhiên bị Đỗ Hiểu đuổi theo chặn lại.
Trông cậu giống như một con sư tử đang phát điên, hai con mắt trợn trừng lên hung tợn, hiện rõ cả những vằn máu trong đó, đến cả sắc mặt cậu cũng xanh tới mức khiếp sợ.
- Tôi nhớ là tôi đã giải thích lý do với cậu… tôi muốn báo thù.
Tiểu Băng cười rất thản nhiên, đứng trên bậc thang cao cao ở trước cửa tòa án, cả người trong bộ đồ trắng khiến nàng trông bắt mắt khác thường.
- Cô muốn báo thù? Vậy tại sao lại giúp Đường Chính Hằng đối phó tôi?
Đỗ Hiểu đã tức giận tới mức mất không còn giữ được sự bình tĩnh cần thiết nhất, gào thét điên cuồng lên với Tiểu Băng.
- Ồ, xin lỗi tôi đã quên không nói…
Tiểu Băng giơ ngón tay lên khua khua trong không khí, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười khinh bỉ
- Cái báo thù mà tôi nói, không phải là tìm Đường Chính Hằng để báo thù, mà là…
Trong chớp mắt, ngón tay nàng chỉ thẳng vào mặt Đỗ Hiểu, khiến cậu lập tức trở nên đờ đẫn!
- … tìm – cậu – báo – thù!
Từng từ từng chữ rất kiên định, mang một sự hận thù không thể diễn tả bằng lời.
Ngày hôm đó ở Thượng Hải, cái cảnh tượng Cảnh Lượng nằm co ro dùng tay ôm lấy mặt, nhưng máu không ngừng chảy qua những kẽ ngón tay của thằng bé, sao nàng có thể quên được?
Những mâu thuẫn và giằng xé khi Vũ Chí Tân đưa những tấm ảnh thân mật đó ra dọa nàng, ép nàng phải cài virus vào máy tính Đường Chính Hằng, sao nàng có thể quên được?
Chính cậu ta đã suýt hủy hoại tương lai của Cảnh Lượng, cũng chính là cậu ta đã từng bước từng bước đẩy nàng về phía đối lập với Đường Chính Hằng.
Tất cả những điều này… đều không thể tha thứ được!
- Tôi nghĩ, chỉ một lát nữa là cảnh sát sẽ tìm đến cửa nhà họ Đỗ rồi! Ha ha…
Tiểu Băng vui sướng cười thành tiếng, nàng đương nhiên không thể bỏ qua cho Đỗ Hiểu dễ dàng như vậy được.
- Tôi nghĩ, đã đến lúc để mọi người biết nguyên nhân của một loạt các sự việc là gì rồi… Cảnh Lượng bị fan tấn công, bệnh tình của Đỗ Gia bộc phát, Hà Lệ bị trúng khí ga trong nhà…
Tiểu Băng vừa nói vừa giơ lên chiếc máy thu âm đang nắm chặt trong tay, vô cùng đắc ý.
- Cô? Cô đều biết cả rồi? Nhất định là con tiện nhân đó, nhất định là ả đã nói cho cô đúng không? Con tiện nhân đó, tại sao lúc đó tôi không giết chết ả luôn chứ?
Đỗ Hiểu nghiến răng đầy căm hận, trợn mắt lên nhìn Tiểu Băng một cách hung dữ.
- Thật đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Tiểu Băng nhún vai, cười nhạt:
- Tôi nghĩ, chẳng mấy chốc là cậu sẽ được thể nghiệm cuộc sống trong nhà tù rồi!
- Đưa máy thu âm đây!
Đỗ Hiểu dường như ý thức được chiếc máy thu âm trong tay Tiểu Băng chính là chứng cứ, đột nhiên thò tay ra giật lấy!
Tiểu Băng bị hành động đột ngột này của cậu làm giật mình, loạng choạng lùi về sau hai bước, nàng bước hụt chân, cả người mất thăng bằng, cứ thế ngã lăn về phía sau!
“Á!”
Nàng kinh hoàng kêu lên một tiếng, tay buông ra, chiếc máy thu âm rơi xuống đất.
Đỗ Hiểu giơ tay ra kéo nàng theo phản xạ, nhưng một ý nghĩ lóe lên, ngón tay cậu run rẩy trong không trung, cánh tay dừng khựng lại không cử động tiếp nữa.
Nếu như cô ta vĩnh viễn không thể nói được nữa, thì sẽ không ai nói cho cả thế giới này biết những việc cậu đã làm.
Trong lòng nghĩ như vậy, cậu cứ đứng ngây người ra nhìn Tiểu Băng lăn dần lăn dần xuống khỏi những bậc cầu thang cao cao của tòa án.
Nhưng trong lòng cậu lại sợ hãi, dưới chân cậu như đổ chì, không thể nào động đậy được.
- Trác Tiểu Băng!
Khưu Dương không dễ dàng gì mới lọt được khỏi đám phóng viên, vừa chạy ra tới nơi thì nhìn thấy cảnh Tiểu Băng lăn từ bậc thang xuống, cô không kịp lao đến kéo nàng lại, chỉ đứng ngây ra kinh hãi.
Trời đất xoay chuyển, cả thế giới dường như quay trở về cái ngày của ba năm về trước.
Tiểu Băng cảm thấy sự lạnh lẽo của những bậc thang làm cho toàn thân nàng đau đớn, rất giống cái khoảnh khắc xảy ra vụ tai nạn, nàng cảm thấy cả thế giới đều đảo lộn xung quanh nàng chỉ trong chớp mắt, mất hết phương hướng, cũng không còn tính mạng, chỉ còn lại một màn đêm u tối.
Cả người nàng bị hất lên, sau đó rơi bịch xuống đất.
Giống như một con búp bê nạp năng lượng không có sinh mệnh.
Trong một khoảnh khắc, nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy quan tâm của Đường Chính Hằng, sự giải thích đầy sợ sệt và bất lực của Đỗ Hiểu, tiếng khóc rấm rứt của Khưu Dương, và vô số những tiếng “tách tách” của những chiếc đèn flash…
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt nàng, thế giới từ đây rơi vào sự âm u vô cùng vô tận.
Tất cả mọi thứ, thật sự đều đã kết thúc rồi sao?
Thời gian quay ngược trở lại, dường như quay trở lại những tháng ngày nàng phải một mình đối diện với sự thật.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Đỗ Hiểu nhếch mép cười đắc ý, nhìn Tiểu Băng, cười một cách vô cùng tàn nhẫn, cậu muốn lấy tay nâng cằm Tiểu Băng lên, nhưng nàng đã ngoảnh đầu tránh đi.
“Ha ha…”
Tiếng cười của Đỗ Hiểu cứ vang vọng trong phòng bệnh, cậu chắc chắn đã nắm rõ được tất cả sự thật, thế nên mới nói bằng cái giọng ngông cuồng và ngạo mạn đó.
- Trác Tiểu Băng, bí mật này… tôi nghĩ cô nhất định sẽ thấy hứng thú.”
Bởi vì cậu biết trong vụ tai nạn ô tô ba năm về trước, người lái chiếc xe thứ bảy đó… rốt cuộc là ai.
- Người đó là Đường Chính Hằng?! Dựa vào đâu mà tôi phải tin rằng tất cả những gì cậu nói là sự thật chứ?
Đôi môi mỏng của Đỗ Hiểu mấp máy, ung dung nói ra đáp án, nhưng Tiểu Băng giống như một con thỏ bé nhỏ bị kinh động, giật lùi ra sau vài bước, nàng hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này, cái người lái chiếc Audi A6 đó sao lại có thể là Đường Chính Hằng được?
Cả trái tim trở nên nặng trĩu, cứ thế rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, những gì đã từng xảy ra giữa nàng và Đường Chính Hằng cứ lần lượt hiện lên từng việc một, tình cảm kì lạ như gần như xa của anh dành cho nàng. Sự bảo vệ và quan tâm hết lòng của anh với nàng. Sự lạnh lùng của anh. Sự ấm áp dịu dàng của anh và cả những lời anh muốn nói mà lại không nói nên lời…
- Tôi không tin, trừ phi… cậu có bằng chứng.
Tiểu Băng hoang mang lắc đầu nguầy nguậy, nụ cười đắc ý của Đỗ Hiểu khiến trái tim nàng càng thêm hoảng loạn.
- Tôi có thể nói như vậy, đương nhiên là phải có chứng cứ rồi!
Đỗ Hiểu nheo nheo mắt, khi nhắc tới cái tên Đường Chính Hằng, trên mặt cậu lộ đầy vẻ khinh bỉ
- Năm đó ông già vì để giúp hắn chạy tội đã tiêu không ít tiền đâu! Những người nhận tiền đó đều là nhân chứng hết! Nếu cô không tin tôi, thì hãy đem ảnh của Đường Chính Hằng cho họ coi, tôi bảo đảm đáp án sẽ là một mà thôi!
Thật sự là anh…
Tiểu Băng cau mày, cụp mắt xuống.
Kết quả chờ đợi ba năm ròng khổ sở… thì ra tàn nhẫn như thế này đây.
Đối với người đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ nàng, Tiểu Băng tưởng rằng nàng sẽ rất căm hận, nhưng khi trở về phần mộ của cha mẹ nàng mới phát hiện trong lòng đã không còn hình bóng của sự thù hận nữa rồi. Thù hận chỉ là không thể thắng nổi sự dày vò của thời gian, mỗi khi mở mắt choàng tỉnh vào một buổi sáng tinh mơ nào đó, nó sẽ hóa thành những đám mây đen của mùa đông, nhanh chóng tan biến.
Còn sự thật nằm trong kí ức của Hà Lệ lại càng khiến con người ta hồn bay phách lạc.
Thì ra Đỗ Gia không phải chết vì bệnh tình đột ngột bộc phát, mà là bị Đỗ Hiểu cố tình chọc giận, cậu ta thấy cha ruột của mình vùng vẫy và hấp hối dưới chân, vậy mà lại giữ thật chặt hộp thuốc cứu mạng trong tay, không hề động đậy.
Cái cậu ta muốn là Hoa Cẩm, là tất cả gia sản của nhà họ Đỗ. Như vậy cậu mới có thể danh chính ngôn thuận đuổi Đường Chính Hằng ra khỏi nhà mình, làm cho anh biết mất khỏi tầm mắt cậu vĩnh viễn.
Đỗ Hiểu mở miệng nói muốn hợp tác với nàng, và Tiểu Băng hiểu vụ kiện tranh chấp tài sản này là không thể tránh khỏi. Đỗ Hiểu nhất định muốn dồn Đường Chính Hằng vào chốn đường cùng, mất hết tất cả. Nàng đã từng phải giương mắt nhìn Đỗ Hiểu làm tổn thương Cảnh Lượng, lần này, nàng không cho phép bi kịch lại một lần nữa tái diễn.
Thế nên nàng giúp Đỗ Hiểu đến tìm gặp An Tuyết, nhờ đó chiếm được lòng tin của cậu, nàng tự tay thiết kế một cái bẫy to lớn và dày đặc, muốn khiến cho Đỗ Hiểu thân bại danh liệt.
Cứ cho là nàng sẽ chẳng có tương lai nào với Đường Chính Hằng thì nàng cũng phải giúp anh, khiến cho anh danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của Hoa Cẩm và nhà họ Đỗ.
- Cô ấy làm vậy, tất cả đều là vì anh…
Thời gian lại quay về hiện tại, Khưu Dương đứng bên cạnh Đường Chính Hằng, thấy anh đứng tựa lưng vào tường lặng lẽ nhìn lên trần nhà màu trắng của bệnh viện, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không một chút biểu cảm.
Khưu Dương giơ tay lên lau một vệt nước mắt, giờ mới phát hiện cô đã bắt đầu rơi lệ một cách không tự chủ, cánh cửa phòng bệnh khép hờ, Khưu Dương nói xong liền liếc vào phòng bệnh qua khe hở ở cửa. Trong phòng bệnh ngập tràn màu trắng, màu sắc đơn điệu cộng thêm mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cho người ta không thể nào thở nổi.
Trên giường bệnh là Tiểu Băng với khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Bởi vì phía sau não từng chịu nhiều lần tổn thương bên ngoài, nên một số cục máu còn tàn dư trong não nàng vẫn chưa tan hết, và cái khoảnh khắc nàng lăn xuống bậc thang, những cục máu này đã vỡ ra làm tổn hại tới dây thần kinh, chính điều này dẫn đến việc nàng vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Đường Chính Hằng nhìn theo ánh mắt của Khưu Dương, trên mặt Tiểu Băng vẫn như đang nở một nụ cười, nàng hít thở yên lặng và bình ổn, chỉ là vẫn không chịu tỉnh lại, giống như người đẹp bị trúng lời nguyền trong truyện cổ tích xa xưa.
Có lẽ, nàng đang mơ một giấc mơ rất đẹp, trong giấc mơ có người cha hiền từ, có người mẹ xinh đẹp dịu dàng, cả gia đình cùng chung sống rất hạnh phúc.
Bởi vì quá lưu luyến hạnh phúc đẹp đẽ ấy, nên nàng mới cố chấp không chịu để mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ hư vô.
Nếu tỉnh lại sẽ phải tiếp tục đối mặt với sự thật tàn khốc này, nàng sẽ sợ hãi.
- Anh biết.
Đường Chính Hằng gật đầu, giơ tay lên cọ nhẹ vào cổ áo, anh gắn chiếc trâm cài áo bằng lông vũ màu trắng của Tiểu Băng lên ngực áo mình, để mặc cho thủy tinh lóng lánh phát ra thứ khí lạnh lẽo, có lẽ do thời tiết bỗng trở lạnh nên đến trái tim cũng không thể nào trở nên ấm áp được.
Khưu Dương ngẩn người ra nhìn người đàn ông trước mặt, cô chưa bao giờ nhìn thấy Đường Chính Hằng để lộ ra vẻ đau đớn và quan tâm nhường ấy. Dường như anh đang đánh mất thứ mà mình yêu quý nhất, ngay đến khuôn mặt điển trai cũng trở nên nhăn nhúm.
Ngày hôm đó trong tiệm cafe của khách sạn, trước khi Tiểu Băng rời đi đã gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thế là dựa theo âm thanh nho nhỏ ấy, cô ngẩng đầu liếc nhìn số điện thoại mà đối phương để lại.
Sau khi gọi vào số điện thoại đó cô mới biết người nghe điện thoại thì ra là một luật sư tên là Từ Tuệ Tuệ. Thông qua Từ Tuệ Tuệ, Khưu Dương cuối cùng đã biết rõ mọi việc, cuộc chơi có tên là báo thù này, tất cả đều do Tiểu Băng sắp đặt.
Sau đó bọn họ liên tục giữ liên lạc qua điện thoại thì mới có thể có được báo cáo kiểm định DNA thật sự, còn khuyên được A Kì ra tòa làm chứng.
Ngoài việc bái phục ra, Khưu Dương cũng hiểu, Tiểu Băng yêu Đường Chính Hằng sâu đậm tới mức nào. Nàng nguyện từ bỏ việc báo thù vì tình yêu này, không màng mọi thứ chấp nhận tác thành cho hạnh phúc của đối phương. Người con gái từ trước tới giờ luôn thông minh và bình tĩnh, cuối cùng cũng chọn lựa để mình lún sâu trong tình yêu, muôn đời muôn kiếp không bao giờ quay đầu lại được.
- Thế nên, sau này anh hãy yêu cô ấy thật nhiều!
Khưu Dương cố gắng để bản thân có thể cười thật rạng rỡ, nhưng sự đau buồn trong đôi mắt ướt lệ đã bán đứng cô. Tình yêu của cô dành cho Đường Chính Hằng có lẽ không được sâu đậm như Tiểu Băng, thế nên trước khi vẫn còn có thể cứu vãn, cô chấp nhận lựa chọn tác thành và từ bỏ.
Đường Chính Hằng vẫn giữ im lặng, nhưng anh giơ tay vỗ nhẹ lên vai Khưu Dương, cái vỗ đầy hàm ý. Hai người họ, mãi mãi chỉ là người thân và bạn bè mà thôi.
Cho đến tận khi mỗi người đều có được hạnh phúc thuộc về mình, tóc đã bạc phơ, con cháu đầy đàn, cũng sẽ vẫn giống như năm đó, khi đối phương cần đến, vẫn không hề do dự giơ ra đôi tay ấm áp nhất để che chở và giúp đỡ.
Đây chính là định nghĩa của bạn bè.
Tiểu Băng dường như đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy bản thân khi còn nhỏ, hai tay chống cằm ngồi một mình ngẩn ngơ trên phiến đá.
Gió biển nhẹ nhàng lướt qua mặt, dịu dàng và mát mẻ.
Những chú hải âu kêu thành tiếng bên bãi biển, trong mắt nàng trời và biển giao nhau, là một khoảng xanh bao la vô cùng tận.
Mẹ nàng cầm một trái cam tròn mọng nước, đi tới từ một phía khác của bờ biển, trên mặt bà nở một nụ cười ấm áp.
Nàng chạy lon ton tới chỗ bà với nụ cười trên môi, sau đó sà thẳng vào lòng mẹ, giang rộng vòng tay đòi hỏi mẹ một cái ôm.
- Mẹ!
Nàng không nhịn được hét ầm lên, nhưng miệng thì mở rộng mà nói không thành tiếng, bên tai nàng vang vọng một giọng nói khác lảnh lót và ngoan ngoãn, nàng ngẩng đầu nhìn qua bên đó, một thằng bé trắng trẻo xinh xắn đang đứng cách đó không xa, nốt ruồi dưới đuôi mắt đập vào tầm mắt nàng, cái miệng đang chu lên của nó sáng bóng lên như những viên thạch trái cây trong suốt.
Thằng bé chớp chớp mắt, đột nhiên thò bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của nó ra, ánh mắt lấp lánh chứa chan sự chờ đợi.
Nàng hiểu ra ngay lập tức, thế là liền mỉm cười, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của mẹ để kéo lấy tay em trai.
- Chị ơi…
Thằng bé trắng trẻo trước mặt đột nhiên trở thành một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, giọng nói của Cảnh Lượng trầm ấm, chứa đựng trong đó sự trưởng thành không phù hợp với gương mặt của nó.
- Chị ơi… chị ơi…
Thằng bé cứ gọi liên hồi, giọng điệu gấp gáp và bi thương, gương mặt nó giờ đã trở nên mơ hồ không rõ, giọng nói dường như càng lúc càng xa dần, nhưng trong phút chốc xuyên qua giới hạn của không gian và thời gian, truyền thẳng đến tận đáy tim nàng.
- Tiểu Lượng…
Đôi môi Tiểu Băng khẽ run rẩy, lẩm bẩm thốt ra những lời mơ hồ không rõ, người con gái cứ mãi chìm sâu trong giấc ngủ, giờ đây cuối cùng đã bắt đầu tỉnh lại.
Những người đang đứng bên cạnh nàng không ai không tươi cười mừng rỡ, ngay cả Đường Chính Hằng cũng không thể kìm chế được khẽ cong môi lên, nở một nụ cười rạng rỡ, đẹp đến mức không gì sánh nổi.
Hàng lông mi của Tiểu Băng khẽ run run, giống như chú bướm bị làm kinh động đến mức hoảng loạn vỗ cánh.
- Chị ơi… chị ơi…
Tiểu Lượng mừng rỡ kêu lên liên hồi, giờ phút này cậu mới biết cái người luôn luôn âm thầm bảo vệ cậu thì ra chính là người chị gái cùng mẹ khác cha của mình.
Nhiều hơn một người thân, nhiều hơn một phần yêu thương, trong lòng cũng sẽ có nhiều hơn sự ấm áp.
Nghe thấy tiếng gọi này, đôi môi Tiểu Băng khẽ động đậy, rồi nhoẻn cười.
Nàng mở choàng mắt với nụ cười hạnh phúc, cả một màu trắng toát đập vào mắt nàng, nhưng nàng lại thấy ngay một bóng dáng màu đen đứng ngay bên cạnh.
Lúc này anh đang cười không hề giấu giếm, nụ cười tuyệt đẹp tới mức khiến con người ta đánh mất phương hướng.
Phía sau ánh mắt lạnh giá của anh là một người đàn ông lịch thiệp với đôi mắt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi giấu sau cặp kính gọng đen, đôi mắt Kỉ Tư Nam vẫn đen và sáng như thế, chỉ cần anh nở một nụ cười sẽ khiến người ta nghĩ ngay tới một từ, “phong hoa tuyệt đại”.
Bọn họ… Tiểu Băng cụp mắt xuống, chỉ một cái chớp mắt liền che đậy mọi sự biến đổi cảm xúc trong mắt nàng.
Nàng cố gắng nói thật dịu dàng, nhưng không để tâm tới ánh mắt đầy quan tâm của Cảnh Lượng đang nhìn nàng, quay đầu về hướng hai người rất đỗi quen thuộc là Tuệ Tuệ và Hướng Tình.
- Tuệ Tuệ, Tiểu Tình…
Nghe thấy Tiểu Băng lên tiếng, Đường Chính Hằng vui mừng nhìn nàng, anh muốn tìm thấy những cảm xúc quen thuộc trong ánh mắt nàng.
- Bé con…
Anh cất tiếng gọi một cách không tự chủ, cái tiếng gọi mà anh dành riêng cho nàng, nhưng Tiểu Băng chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt nhìn anh mang một vẻ xa lạ và lạnh lùng, dường như đang nhìn một người hoàn toàn không quen biết.
Nàng giơ tay lên đỡ lấy đầu, cay mày nhìn anh, giọng nói bình thản giống như một lưỡi kiếm sắc nhọn, trong phút chốc đâm thẳng vào tim, không một chút nương tình.
- Tôi… quen anh sao?