Cuốn sách này cuối cùng cũng xuất bản.
Đã từng có người bạn hỏi tôi rằng
- Cậu nghĩ thế nào mà lại viết câu chuyện này?
Bây giờ nghĩ lại tôi cũng thấy có chút xa vời, cũng có rất nhiều kịch tính. Trước đây vào một lần nói chuyện cùng với cô bé biên tập xinh đẹp Na Na của K17, chúng tôi vô tình nhắc tới giới giải trí, Na Na nói tôi cũng là một phóng viên, biết rất nhiều chuyện nội bộ, chi bằng viết một câu chuyện về giới giải trí!
Tháng 8 năm 2008, lúc đó tôi đang ở Bắc Kinh phỏng vấn thế vận hội Olympic, lúc đó có hẹn đi ăn lẩu tự chọn với cô bé biên tập có thâm niên Tuyền Tuyền của K17. Lúc ngồi nói chuyện đợi nước sôi, tôi nói với Tuyền Tuyền sự việc đã từng nói với Na Na lúc đó, thế là chúng tôi lập tức vỗ tay hợp tác.
Sau thế vận hội, câu chuyện này bắt đầu được sáng tác, lúc mới bắt đầu vì không có cái cảm giác viết cho ra nó nên mỗi lần đưa bản thảo cho Tuyền Tuyền kiểm tra đều bị cô ấy đập lấy đập để đến mức đầu rơi máu chảy. Dần dần mới tốt dần lên, vừa hay đúng lúc đó, tòa soạn có điều động nhân sự, tôi chuyển ngành sang làm giải trí, sau một thời gian nhập cuộc cũng thu hoạch được khá nhiều, cũng tích lũy được không ít tư liệu.
Vừa làm việc vừa viết sách, hơn một năm trời tôi mới hoàn thành bản sơ thảo hơn mười vạn chữ.
Khi đó tiểu thuyết được update liên tục trên mạng, nhận được rất nhiều sự ủng hộ của bạn bè. Bạn thời đại học của tôi là Tư Tư luôn là độc giả đầu tiên của những chương tiểu thuyết tiếp theo tôi viết. Cô ấy lúc nào cũng rất nhiệt tình đưa ra cho tôi những góp ý để sửa đổi, cũng như cho tôi rất nhiều sự cổ vũ, khiến cho tôi không bỏ cuộc vào lúc sự nghiệp của tôi thảm hại nhất.
Một độc giả trung thành khác chính là bạn học thời cấp ba của tôi – Hán Vĩ, cậu ấy thúc bản thảo còn khủng khiếp hơn Tuyền Tuyền, nhưng ý kiến của cậu ấy rất thành khẩn, cũng là động lực để tôi viết hết câu chuyện này.
Những người bạn tôi quen khi viết văn ở K17, Hàm Chiêu, Lan Sắc Yêu Tử, Tam Nguyệt Vi Lương, Khảo Lạp… Hàm Chiêu với tôi về cơ bản là những người cùng chung hoạn nạn, vì sách cô ấy viết không ít lần bị Tuyền Tuyền đập, chúng tôi về cơ bản mỗi ngày đều ngồi kể khổ với nhau.
Đầu năm 2009, cuốn sách này vốn đã có hy vọng được xuất bản, nhưng vì đủ các loại nguyên nhân nên bị trì hoãn, Tuyền Tuyền rất tức giận, cũng luôn không thoải mái, bây giờ thì Tuyền Tuyền đã thoải mái rất nhiều rồi!
Bắc Kinh
Trong cuốn sách này đại đa số các phân cảnh đều được diễn ra ở Bắc Kinh, chứ không phải ở thành phố của tôi là Đại Liên.
Không chỉ vì xu hướng của câu chuyện này nảy sinh ở Bắc Kinh, càng quan trọng hơn là, đối với tôi mà nói, Bắc Kinh là một thành phố kéo dài ước mơ và hy vọng, một thành phố vinh quang và kiêu ngạo.
Ở nơi đây, tôi đã tham gia thế vận hội Olympic.
Từ tháng 10 năm 2007 đến tháng 8 năm 2008, tôi sống ở Bắc Kinh, tham gia các báo cáo của thế vận hội, cùng làm quen và chạy tin với những người bạn cùng làm nghề phóng viên ở Bắc Kinh cũng như từ khắp nơi trên cả nước. Vẫn còn nhớ ngày đầu tiên đến Bắc Kinh tôi đã làm phiền thầy Tiếu – Tiếu Lương Chí, còn chưa gặp mặt đã lỗ mãng gọi điện tìm thầy hỏi đường; phóng viên bóng đá lão luyện – anh Châu Hiểu Lượng, rất vui vẻ, có sự nghĩa hiệp của người phương bắc, tôi luôn làm phiền anh vì những chuyện nhỏ nhặt.
Tôi vẫn còn nhớ những người bạn đã quen trong buổi họp báo của tổ thế vận hội: Người bạn tốt nhất – Liễu Chí Hồng, đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong những báo cáo sau này của thế vận hội, bây giờ đã rời khỏi Bắc Kinh chuyển sang ngành khác không làm báo nữa rồi; Nữ phóng viên xinh đẹp thích Châu Kiệt Luân – Tiếu Vân Khôn, tuy giờ chúng tôi đã rất ít liên lạc, nhưng ấn tượng của tôi đối với cô ấy vẫn rất sâu đậm; Phóng viên Ngô Bằng của “Tờ báo Tân Kinh”, anh và con mèo của anh rất thích món mực khô tôi mang lên từ Đại Liên, là một phần tử căm ghét xã hội và những thói tục xấu xa; Phóng viên Lưu Dương của “Tờ báo Tân Kinh”, tôi quen cô ấy khi phỏng vấn Lý Liên Kiệt, lúc ấy chúng tôi đều bị biểu hiện xuất thần của Lý đại sư đánh bại, sau đó chúng tôi vui mừng phát hiện ra là đồng hương, thế là chúng tôi cứ thế nhận.
Cuối cùng tôi muốn nói lời cảm ơn với một người tôi đã làm phiền rất nhiều lần, nhưng đến gặp mặt cũng chưa gặp được – phóng viên Trương Nam của Đằng Tấn, lúc trước khi phỏng vấn Lâm Đan cùng với những thành viên của đội cầu lông quốc gia, đều là cô ấy lợi dụng quan hệ giúp tôi liên hệ, luôn nói phải mời cô ấy ăn cơm mà đến gặp mặt một lần cũng chưa gặp, đúng là đáng tiếc.
Chị Triệu Tử Ninh của Sogou mà tôi quen lúc chạy thi tranh giải ở Thiên Tân, lúc nào tôi cũng nghĩ chị là một người rất lợi hại, cũng luôn sùng bái chị. Chị đã cho cuốn sách này rất nhiều ý kiến, cũng luôn chờ đợi cuốn sách này xuất bản. Chị đã kể cho tôi nghe rất nhiều những câu chuyện của chị, sự cố chấp của chị trong tình yêu cũng khiến tôi rất cảm động, tại đây tôi cũng xin cầu chúc cho chị cuộc sống sau này mãi mãi hạnh phúc.
Và còn phóng viên Trương Hân của Tân Hải ở Thiên Tân, tôi mới đến Thiên Tân lạ nước lạ cái, là cô ấy đến đón tôi, còn đưa tôi đi phỏng vấn, khiến tôi cảm thấy con người Thiên Tân thật đúng là hiếu khách và nhiệt tình như trong truyền thuyết.
Ngoài ra còn có một người đến tận bây giờ tôi vẫn làm phiền, người đồng hương hiện đang ở Liêu Ninh – Nhiệm Hoa Nam, chị Nam Nam thân yêu không bao giờ kêu ca phàn nàn giúp đỡ tôi liên lạc mọi nơi, lần trước liên lạc quán quân Vương Mông và Châu Dương của thế vận hội mùa đông. Chị ấy cũng giúp tôi rất nhiều, tuy cuối cùng phỏng vấn không thành công, nhưng tôi vẫn muốn nói sau này chúng ta sẽ vẫn tiếp tục hợp tác vui vẻ nhé!
Những câu chuyện liên quan đến Bắc Kinh rất nhiều, không thể không nhắc tới Văn Văn – người bạn đại học thân nhất của tôi, mỗi lần đến Bắc Kinh đều chỉ có một mình, rất cô đơn buồn tẻ, nhưng có cô ấy bầu bạn tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Còn cả chồng cô ấy, sư huynh thời đại học của tôi – lão Châu, tôi và lão Châu là người cùng ngành, có rất nhiều việc đều phiền đến anh, mỗi lần tôi đến Bắc Kinh đều ăn nhờ ở đậu, bản thân tôi cũng thấy ngại, nhưng lão Châu đều rất nhiệt tình tiếp đãi. Đáng tiếc là tôi không thể đến Bắc Kinh tham dự hôn lễ của lão Châu và Văn Văn, cũng chúc cho hai người hạnh phúc viên mãn.
Bạn bè
Tôi rất thích kết bạn, bạn bè cũng rất nhiều, trong đó đặc biệt là một nhóm bạn thường xuyên từ Nam tiến Bắc cùng nhau.
Cái đám những cô nàng điên loạn đó tôi quen ở Thượng Hải vào tháng 6 năm ngoái. Lần đầu tiên khiến tôi biết được sự thú vị của du lịch. tuy trước đây tôi đi công tác rất nhiều, nhưng lần đó đến Thượng Hải xem đại nhạc hội Thịnh Điển Khang Hy là lần đầu tiên tôi đi du lịch một mình. Cô gái Thượng Hải xinh đẹp Hoàn tử mà tôi quen lúc trước trên mạng đã đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên du lịch, còn giúp tôi mua được vé xem đại nhạc hội vô cùng rẻ, lại được vị trí tốt. Hoàn Tử rất thích chụp ảnh tự sướng, kiểu tóc trước kia rất giống cô gái nhỏ, còn kiểu tóc ngắn hiện giờ trông rất có cá tính. Nha Nha và Hiểu Phong – một béo một gày – vậy mà tôi không thể nào phân biệt nổi. Tiểu Du rất dễ thương, lúc nào cũng bám lấy tôi hỏi đủ các loại câu hỏi, Tiểu T thì lúc nào cũng cầm dao chạy sau lưng tôi vung qua vẩy lại, Tiểu Cửu và Lộ Lộ thì đến giờ tôi không còn phân biệt được nữa rồi.
Cái đám chị em gái này khiến tôi thu hoạch được một kì nghỉ chân thực, bận rộn nhưng lại rất vui vẻ.
Sau đó, Hoàn Tử đến Đại Liên, tôi lại quen được người cùng nghề với cô ấy là kuku, thực ra tôi rất muốn gọi cô ấy là “khóc khóc”(*trong tiếng Trung, “khóc” có phiên âm là “ku”), nhưng tôi rất cảm ơn kuku, bởi chính vì cái diễn dàn “Chỉ yêu Đường Vũ Triết” của cô lập ra đã cho tôi cơ hội quen được rất nhiều bạn bè, người bạn sáng lập, cậu có công lao to lắm đấy! Thế nên tôi sẽ luôn ủng hộ cậu.
Người đồng hương Đại Liên của tôi, cô bạn 9x An An, thường xuyên bị hiểu lầm là bạn học đại học của người thế hệ 8x là tôi đây, chính vì thế mà cô bé thề sẽ không bao giờ bước qua cửa tòa soạn chúng tôi nữa. Nhưng sự đa tài của An An khiến tôi kinh ngạc, cô bé hát quá hay, sau này em hãy đi làm minh tinh đi!
An An nói muốn làm hội trưởng hội tiếp viện của tôi, cuốn sách này được xuất bản, cô ấy cũng hao tốn không ít tâm tư, bận rộn tuyên truyền với bạn bè và bạn học, thật ra tôi muốn nói, tôi không muốn làm thần tượng của em, hy vọng chúng ta có thể mãi mãi làm chị em tốt, bạn bè tốt.
Sau đó là bạn chí cốt của An An: mỹ nữ Phi Phi, bất cứ lúc nào Phi Phi cũng giữ được nụ cười điềm tĩnh, tính cách cởi mở, dám yêu dám ghét, Phi Phi học ngành y, tôi tin sau này em nhất định sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc!
Sau đó phải nói đến tiểu mỹ nữ vô địch Dư Dư, Dư Dư rất thích đại minh tinh Kỉ Tư Nam trong cuốn sách, mỗi ngày đều uy hiếp tôi, “nếu chị không cho Tiểu Nam của em được hạnh phúc thì em sẽ khiến chị thế này thế kia!” Nhưng Dư Dư à, nếu chị để Tiểu Băng và Tiểu Nam của em đến với nhau, chị tin rằng rất nhiều độc giả sẽ khiến chị phải thế này thế kia mất.
Cuối năm ngoái tôi được nghỉ cuối năm, thế là đi Vũ Hán chơi, cũng vì thế mà quen được A Cẩm, Hạ Thiên, Vân, San San và một đám bạn. Chuyên ngành A Cẩm học cũng có liên quan với báo chí, lúc nào cũng giành giật chức hội trưởng hội tiếp viện của tôi với An An, sau đó tự phong là phó hội trưởng, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội để phỏng vấn tôi, lúc nào cũng mong ngóng ra sách, sau đó còn bắt tôi phải kí tên kèm theo lời chúc, A Cẩm à, em yên tâm, chị nhất định sẽ thực hiện mọi nguyện vọng của em!
Ngoài ra tôi xin gửi lời cảm ơn tới những người bạn trong nhóm đọc sách của tôi, cả một thời gian dài chỉ có nhóm đọc sách này, trong đó có gần 200 người, đến từ mọi miền trên đất nước, chỉ có một mình Noãn Noãn đến học ở Hongkong lúc nào cũng lạc quan yêu đời, mỗi ngày đều đem đến rất nhiều niềm vui cho mọi người. Tuệ Tuệ ở Giang Tô luôn thích xin được làm khách mời trong tiểu thuyết, thế là lần này trong sách đã có tên cô ấy, vai diễn là một luật sư lớn. Chư Chư và Vũ Nhi ở Thành Đô luôn thích kẻ tung người hứng, phối hợp ăn ý! Tiểu Dịch ở Thượng Hải lúc nào cũng nói ra những câu làm kinh hãi người khác, vừa quay phim vừa làm tình nguyện viên ở Expo Thượng Hải, cuộc sống của em cũng quá là phong phú đấy! Đương nhiên vẫn còn Cầm Cầm, Tiểu Dạ Công Tử, Tùy thân yêu, còn Đóa Đóa thường xuyên xuất hiện chia sẻ những cảm nhận cuộc đời với tôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và cổ vũ cho tôi.
Cùng ngành
Làm báo chí thế nào cũng có lúc phải chạy tin lớn tin bé, gặp rất nhiều người cùng ngành, mọi người cũng ủng hộ và cổ vũ nhau, giúp đỡ nhau rất nhiều.
Lần đầu tiên một mình đi phỏng vấn là chạy đến Nam Kinh làm phỏng vấn riêng, nhiệm vụ rất nặng nề và cũng gấp gáp, kết quả vẫn là làm phiền anh Trương Hạo của “Tờ báo tối Dương Tử” giúp đỡ, còn ăn không của anh một bữa thịt bò, anh giới thiệu một đồng nghiệp khác cho tôi là chị Trương Nhan, chị ấy cung cấp cho tôi rất nhiều mối phỏng vấn quan trọng, vô cùng cảm ơn chị.
Nói đến người cùng ngành, thì tôi vẫn quen với giới báo chí ở Bắc Kinh nhất, phóng viên giải trí của Đằng Tấn là A Phôi và Tiểu Ngu tôi còn chưa gặp mặt, chỉ liên lạc qua internet, nhưng bọn họ toàn bị tôi làm phiền, dò hỏi đủ các loại thông tin, còn anh chàng đẹp trai Tiểu Đinh của “Vui vẻ số 8”, bị tôi ép đi xem tạp chí cũ. Anh chàng đẹp trai Từ Cảnh Sinh của Võng Dịch đúng là khiếp đảm, số điện thoại tôi không thể nào kiếm được, thế mà chỉ một lát là anh có được luôn.
Còn có nữ phóng viên giải trí Vương Nhiễm của Hà Nam, chúng tôi quen biết nhau trong hoạt động phỏng vấn 60 thành lập nước ở Bắc Kinh, chẳng qua chỉ là sự bắt chuyện ngẫu nhiên, thế mà cô ấy lại giúp tôi có được đầu mối phỏng vấn rất đáng quý: phỏng vấn Trương Nghệ Mưu, đây là kí ức có lẽ cả đời này chỉ có một lần, ân tình này tôi không dám quên!
Ngoài ra còn có mỹ nữ Dương Manh của “báo Cạnh Tranh”, vừa nghe nói tôi muốn ra sách là lập tức nói sẽ phát tờ tuyên truyền miễn phí cho tôi. Tuy chúng tôi chỉ gặp nhau một lần, nhưng thực ra chúng tôi đã rất quen rồi, dù sao thì tôi vốn quen nhanh.
Hồ Á Linh của đài truyền hình Hồ Bắc, Trần Minh và Trương Hinh của “Báo sáng Vũ Hán”, năm ngoái lúc tôi đến Vũ Hán đã làm phiền mọi người rất nhiều, hy vọng lần sau gặp lại tôi đừng chê tôi phiền phức nhé!
Anh Trương Kì thiên tài điện ảnh của mạng truyền hình trung ương khiến tôi thực hiện được nguyện vọng phỏng vấn David Beckham, luôn vào cái lúc tôi bất bực nhất, anh đã kịp thời vứt cho tôi phương thức liên hệ có tác dụng, thậm chí đến phương thức liên lạc của Chân Tử Đan mà anh cũng có được, phải nói là đại cứu tinh của cuộc đời tôi. Ngoài ra còn có mỹ nữ Trúc Tử của công ty đĩa hát Hoàn Cầu, anh Tống thích Bakers, bộ kế hoạch của đại truyền hình Hồ Nam – Châu Ngọc Nga, Tạ Nhĩ Kì… và rất nhiều những người bạn trong giới giải trí, mọi người đã khiến tôi học được rất nhiều điều.
Ngoài ra còn phải nói đến mmoojt người không thể không nói, đó là mấy người bạn làm nghề biên tập mà tôi quen khi chuyển sang ngành phát hành sách.
Tuy không thể coi là người cùng ngành thật sự, nhưng lại hợp tác với nhau không ngừng nghỉ, đặc biệt là Bao Bao của nhà xuất bản Trung Tín, Tiểu Bảo của nhà sách Ma Thiếc, Vương Tinh của Beibei Te Bắc Kinh, Lưu Hâm và Điềm Điềm của nhà xuất bản Nhân Văn, Trúc Tử của nhà xuất bản Tác Gia. Bọn họ đã khiến tôi bắt đầu học tiếp xúc với giới xuất bản, cũng là người cuối cùng giải quyết việc xuất bản của cuốn sách này.
Đồng sự
Tôi tin là các anh chị em tòa soạn sẽ không trách tôi khi tôi nói tới mọi người sau cùng.
Bởi vì càng thân thiết thì trọng lượng trong tim càng nặng. Khi viết lại càng phải thận trọng, càng phải mang nặng sự biết ơn.
Tòa soạn là một gia đình, tới tòa soạn vài năm nay, càng lúc tôi càng cảm nhận được sự quan tâm và giúp đỡ của mọi người, bất luận là đồng nghiệp của bộ thể dục, bộ văn nghệ của ngày trước, hày là trung tâm tuần báo của hiện giờ, tôi luôn luôn nhận được sự chăm sóc của mọi người.
Mấy vị lãnh đạo của tòa soạn rất cổ vũ tôi, tổng giám đốc Vương thường hỏi về cuốn sách mất hơn một năm mới xuất bản, nói là rượu thơm không sợ ngõ sâu; giám đốc Trương mỗi lần gặp tôi đều hỏi một lần tình hình xuất bản gần đây, bây giờ, cuối cùng thì tôi cũng có thể đưa cho họ một đáp án hợp cách rồi.
Người tôi biết ơn nhất, đó chính là chủ nhiệm của bộ thể dục ngày trước, người lãnh đạo già của tôi – Vương Bác.
Yêu cầu của ông đối với tôi rất nghiêm khắc, có những lúc răn dạy không hề nể mặt, nhưng luôn hết lòng cho tôi một cơ hội để rèn luyện, ông phái tôi đến Bắc Kinh làm báo cáo thời kì đầu cho thế vận hội, đưa tôi đi phỏng vấn thế vận hội Bắc Kinh, còn để tôi phụ trách những hoạt động lớn của bộ môn, tôi xin cảm ơn sự tín nhiệm ông đã dành cho tôi, nhân cơ hội này, nhất định tôi phải nói lời cảm ơn với ông thật nghiêm túc, thật trịnh trọng.
Sau đó là thầy giáo cấp hai của tôi, cũng là đồng nghiệp hiện giờ của tôi, đồng thời cũng là người thầy đưa tôi vào nghề báo chí này; thầy giáo Trì, hai chúng ta rất có duyên, thầy từng là thầy giáo cấp hai của tôi, sau lần nào đó nhận ra nhau ở canteen của tòa soạn, tôi càng cảm thấy gần gũi hơn. Tôi kính trọng thầy, bởi vì cho dù ở trường hay ở tòa soạn, thầy đều là thầy giáo của tôi, thầy đã dạy cho tôi rất nhiều điều, kiên trì, chờ đợi, nhẫn nại, khoan dung… tôi muốn nói với thầy rằng, em sẽ luôn coi thầy là thầy giáo của em, vĩnh viễn!
Thật ra tôi không muốn đặt chủ nhiệm bộ môn hiện giờ của tôi là Kỉ mỹ nhân ở vị trí thứ ba, xếp hạng không phân trước sau, lãnh đạo không để ý thì mới được. Tôi quen cô ấy là do cả hai chúng tôi đều thích tiểu thuyết vượt thời gian, còn thích cùng một tác giả, sau đó tôi rất vui được làm việc cùng một bộ phận với cô ấy, cô ấy có ơn với tôi, đã cho tôi rất nhiều cơ hội phỏng vấn để thể hiện năng lực của bản thân, kỉ niệm 60 năm quốc khánh, Expo Thượng Hải của ngày hôm nay, tất cả những điều này trước đây đến nghĩ tôi cũng không dám nghĩ.
Nhưng nói thật là, tôi thật sự rất ghen tị với cô ấy, lãnh đạo ngày nào cũng ăn vặt nhiều như thế, tại sao chị vẫn có thể giữ được thân hình đẹp như vậy?
Hãy chia sẻ bí quyết đi!
Trước đây đã từng là, bây giờ cũng vẫn là lãnh đảo chủ quản của tôi – phó tổng biên tập Vương Tiểu Nham, cô ấy lúc nào cũng theo phong cách người phụ nữ có khí chất, luôn luôn là tấm gương mà tôi nỗ lực theo đuổi, nhưng luôn luôn chỉ là cố gắng mà thôi… Cô ấy đã cho tôi rất nhiều sự cổ vũ và ủng hộ, khi nghe tôi nói sẽ viết tiểu thuyết, cô ấy chủ động đưa ra đề nghị update, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Còn có một số anh chị em bộ môn thể dục đã từng một thời anh dũng chiến đấu ngày đêm cùng tôi ở Bắc Kinh, “cấp trọng lượng” nhưng viết bản thảo siêu nhanh – thầy giáo Tùy, rất giỏi giao tiếp rất giỏi phỏng vấn nhưng giờ đã chuyển ngành – thầy giáo Tiểu Thôi, và cả người đã rời khỏi tòa soạn, má mì sống chung nhà với tôi – chị Hoàng Song. Còn có anh Trịnh, anh Trang và anh Lực ba người biên tập, những kí ức cùng làm việc và sinh hoạt cùng mọi người, tôi sẽ ghi nhớ thật sâu đậm, không bao giờ quên.
Người bạn thân nhất ở tòa soạn của tôi là biên tập – mỹ nữ Triệu – luôn chờ đợi cuốn sách này được xuất bản, lúc đó cô còn là phóng viên làm sách, còn huyênh hoang bảo sẽ giúp tôi làm mười bản tuyên truyền.
Cảm động.
Mấy câu cuối cùng, tôi muốn viết cho một “người bạn” không phải là bạn.
Trước khi làm phóng viên, tôi luôn cho rằng tôi cách rất xa giới giải trí, những đại minh tinh đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn ấy đều xa vời không thể với tới.
Nhưng sau đó tôi quen được anh.
Chúng ta tiếp xúc không nhiều, gặp gỡ không quá năm lần, lần lâu nhất chỉ là một lần cùng quay phim với nhau mà thôi, đương nhiên, anh là vai chính, còn tôi chỉ là một trong vô số những người qua đường.
Với bất cứ ai anh đều cười rất nhiệt tình, anh chủ động đưa tay ra bắt tay tôi, anh hỏi tôi đã ăn cơm chưa, muốn tôi về nhà nghỉ ngơi cho sớm, lúc chào từ biệt, anh còn vẫy tay chào tôi bảo tôi phải đi đường cẩn thận.
Thế là, tôi đã không kiềm chế được, bị cảm động mất rồi.
Cảm ơn anh, tiên sinh Đường Vũ Triết, anh khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm đáng quý nhất trong giới giải trí.
Thế nên tôi quyết định tặng câu chuyện này cho anh.
Mỗi con người trong cuộc đời, đều sẽ gặp phải rất nhiều sóng gió và gian khổ, có lẽ là đen tối, có lẽ là cô đơn, nhưng tôi tin rằng, những điều đó chỉ là tạm thời. Bởi vì tôi từng nỗ lực đi qua những cam go và thất bại đó, khi quay đầu lại tôi mới phát hiện, đó cũng là con đường của cuộc đời, là một phần đáng để trân trọng và gìn giữ.
Chính là giống như bạn trong quá khứ, hoặc là tôi trong quá khứ.
Chỉ cần không bỏ cuộc, chỉ cần đủ kiên trì, tôi tin rằng, đến cuối cùng, chúng ta đều có thể nhìn thấy dải cầu vồng không bao giờ biến mất trong cuộc đời.
Hãy cố lên!
Đường Tiểu Lam, tháng 4 năm 2010
HẾT.