Mục lục
Quỷ Hành Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi trận đấu đầu tiên bắt đầu, mặt trời đã bị che khuất hẳn, bầu trời tối sầm xuống.

Đa số bách tính đến xem tỷ thí đều rướn dài cổ nhìn lên đài, nghĩ thầm sao chỉ nói chuyện, mãi vẫn chưa thấy tỷ võ.

Mọi người đang sốt ruột, đột nhiên đội Thủy Long đẩy xe nước đến phun nước khắp nơi.

Rất nhiều bách tính tò mò, hỏi quan binh vì sao giữa thanh thiên bạch nhật lại tưới nước? Quan binh chỉ nói gần đây thời tiết khô nóng, lại sợ một lát nữa sẽ nổi gió, không phải mấy ngày trước trong hoàng cung vừa cháy đó sao!

Bách tính nghe xong đều thấy rất hợp lý, ngày lành tháng tốt như hôm nay mà để xảy ra chuyện gì thì thật không hay.

.

.

Cuối cùng, tiếng chiêng vang lên, quan chủ khảo lên đài tuyên bố: “Trận đầu tiên, Nhạc Dương và Thẩm Bạch Ngạc lên đài.”

Hoành Phong vẫn đưa Vấn Thiên Đao cho Nhạc Dương, Nhạc Dương đỏ mặt nói “Tạ” một tiếng rồi cầm đao lên đài.

Thẩm Bạch Ngạc chắp tay với Nhạc Dương: “Nhạc công tử, xin chỉ giáo.”

Nhạc Dương cười cười, “Không dám.”

Quan chủ khảo hô lớn, bắt đầu tỷ thí.

Nhạc Dương vốn cao ngạo, không tranh được hạng nhất, thì đệ tam đệ tứ với hắn mà nói chẳng có gì khác biệt, cho nên thoải mái tỷ thí. Lúc này mọi người mới thấy được bản lĩnh của hắn, xôn xao khen ngợi, võ công của thiếu niên này thật lợi hại!

Thẩm Bạch Ngạc cũng hoàn toàn không có áp lực, giao thủ với Nhạc Dương tương đối tùy tiện. Nhạc Dương càng đánh càng cảm thấy kì lạ, người này, chẳng lẽ không vừa ý danh thám hoa, muốn qua loa một lát cho xong rồi xuống đài? Cho dù thế nào, trước mặt Triệu Trinh mà lại tùy tiện như vậy, không sợ hoàng thượng nổi giận sao?

“Kỳ lạ.”

Dưới đài, Tiêu Lương cũng nhíu mày.

“Sao vậy Tiểu Lương Tử?” Tiểu Tứ Tử ngáp một cái nhìn Tiêu Lương.

“Dường như Thẩm Bạch Ngạc đó không muốn thắng, chỉ muốn mau kết thúc.” Tiêu Lương thật không hiểu nổi: “Tại sao?”

“Có khi nào là mót đi nhà xí không?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Mọi người đều buồn cười, lời Tiểu Tứ Tử nói đương nhiên chỉ là đùa, nhưng hành vi của Thẩm Bạch Ngạc thật sự rất đáng nghi!

Công Tôn sốt ruột nhìn ra ngoài, lúc này, Bạch Ngọc Đường đi từ sau hàng thị vệ canh giữ nghiêm ngặt đến, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Công Tôn.

Công Tôn đưa mắt nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường gật đầu, như nói với hắn đã chuẩn bị xong rồi.

Công Tôn xem như tạm yên lòng, đưa tay bế Tiểu Tứ Tử đang xem Nhạc Dương tỷ thí lên đùi mình, như sẵn sàng bế đi ngay.

Tiêu Lương nhìn nhìn Công Tôn, rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng có chút hiếu kì, dự cảm, dường như có chuyện gì sắp xảy ra!

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống rồi thì vỗ Đường Thạch Đầu trước mặt một cái.

Đường Thạch Đầu quay lại nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường ngoắc ngón tay, ý bảo hắn đưa tai qua.

Đường Thạch Đầu rướn đến nghe, Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng dặn dò vài câu.

“A?” Đường Thạch Đầu có vẻ rất ngạc nhiên, hơi khó xử: “Nhất định phải vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Sao cũng được.” Đường Thạch Đầu cau mũi: “Dù sao thì ngươi cũng là sư phụ, sư phụ định đoạt.”

Bạch Ngọc Đường lặng lẽ gật đầu, cười không nói gì.

Chợt, một trận gió lạnh thổi đến, bầu trời u ám, sương kéo đến khắp xung quanh.

“A?” Tiểu Tứ Tử nhìn quanh, hỏi Công Tôn: “Cha, sao lại có sương mù?!”

Công Tôn xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “Nhiều hơi nước.”

Công Tôn vừa dứt lời, trên đài Thẩm Bạch Ngạc bị Nhạc Dương đánh một chưởng trúng vai, lảo đảo nhảy khỏi vòng đấu, chắp tay: “Ta thua rồi.”

Nhạc Dương cũng thu chiêu, hơi nhíu mày nhìn Thẩm Bạch Ngạc, người này không thua! Bản thân Nhạc Dương cũng lười đánh, hoàn toàn không muốn tranh thắng, nhưng vấn đề là đối phương còn mất tập trung hơn mình, dường như chỉ muốn mau kết thúc, chuyện gì thế này?!

Nhạc Dương nghĩ không ra, nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành chắp tay với Thẩm Bạch Ngạc, nói một tiếng đa tạ.

Đại đa số người xem nhìn không ra, chỉ cho là Nhạc Dương thắng rồi, được danh thám hoa đương nhiên phải chúc mừng, quần thần vỗ tay, các bách tính đến xem đấu võ cũng trầm trồ khen ngợi.

Triệu Trinh vỗ tay, gật đầu khen “Đánh rất hay, thám hoa là Nhạc Dương, ngươi là thám hoa trẻ tuổi nhất từ khi Đại Tống khai quốc tới nay.”

Quần thần cũng chúc mừng tân thám hoa, Nhạc Dương tạ ơn xong thì quay về chỗ ngồi, không cần hỏi cũng biết là vô cùng buồn bực, hôm qua thua chẳng ra sao, hôm nay thắng lại càng chẳng vào đâu, danh thám hoa của hắn thật chẳng biết là thế nào!

Nhạc Dương có buồn bực thì trận đấu tranh trạng nguyên cuối cùng vẫn phải tiếp tục.

Đường Thạch Đầu và Thạch Thiên Kiệt đã chuẩn bị xong, hai người bước chậm lên lôi đài, đứng đối mặt, cách nhau khoảng hai trượng.

Đây đó hành lễ thăm hỏi xong, Thạch Thiên Kiệt lấy binh khí ra.

Những trận trước đây hắn đều dùng đao hoặc kiếm, binh khí lần này lại chẳng phải đao kiếm, khá lớn cũng khá phức tạp.

Đường Thạch Đầu lần đầu thấy loại binh khí này, nghiêng đầu tập trung quan sát một chút, cảm thấy cũng rất khí phách, nhưng có vẻ rất nặng, hắn cầm đánh không mỏi sao?

“Là kích sao?” Công Tôn từng thấy trong binh thư, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đầu kích, không liền cán, chủ yếu để đánh thấp.”

“Dùng thứ này đánh trận rất phiền phức đúng không?” Tiêu Lương nhíu mày.

“Có lẽ là vì tổ tiên Thạch Thiên Kiệt đã dùng kích để thâu tóm thiên hạ?” Công Tôn cười cười.

“Có thể là như vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, chờ xem Đường Thạch Đầu ứng phó thế nào.

“Oa ha~”

Mọi người đang nói chuyện, chợt Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, ngáp một cái, mơ mơ màng màng buồn ngủ.

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn nhìn nhau một cái, xem ra bắt đầu có tác dụng rồi.

Tiêu Lương đột nhiên nhích đến hỏi nhỏ Bạch Ngọc Đường: “Bạch đại ca, có chuyện gì sao?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngạc nhiên, nhìn Tiêu Lương đầy tán thưởng, “Tính cảnh giác rất cao!”

“Lúc này lẽ ra Cẩn Nhi phải rất hưng phấn mới đúng, buồn ngủ hơi kì quái.” Tiêu Lương cẩn thận hỏi: “Có gì đệ làm được không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cúi đầu kề vào tai Tiêu Lương dặn dò vài câu, Tiêu Lương gật đầu, ngoan ngoãn nhớ kĩ.

Bọn Công Tôn yên lặng ngồi tại chỗ, chờ thời cơ đến.

.

.

Đường Thạch Đầu rút Nhất Tự Đao ra, tấn công Thạch Thiên Kiệt ngay sau khi quan chủ khảo hô bắt đầu.

Hai bên giao thủ, mọi người đã nhìn ra mạnh yếu. Dù là võ công, nội lực hay kinh nghiệm đối chiến lẫn quyết tâm, Thạch Thiên Kiệt đều không phải đối thủ của Đường Thạch Đầu.

Nhưng Đường Thạch Đầu không thể khinh địch, vì khi nãy Bạch Ngọc Đường đã hạ lệnh, bảo hắn đánh thật lâu với Thạch Thiên Kiệt, nhưng phải nhanh, có nghĩa là uy chiêu để kéo dài thời gian.

Với Đường Thạch Đầu mà nói thì chuyện này chẳng có gì khó khăn, nhưng Thạch Thiên Kiệt thì bối rối đối phó, càng lúc càng mệt.

Người dưới đài, kẻ hiểu xem chiêu thức người không hiểu xem đánh nhau, nhưng những người thật sự am hiểu có thể nhìn ra Đường Thạch Đầu đang uy chiêu chỉ có một vài người, đương nhiên, gồm cả một ít người thông minh không biết võ công.

Bàng Cát dựa sát vào Bao Chửng, bên kia Bát vương gia và Vương thừa tướng cũng dựa sang, “Bao tướng, rốt cuộc thì đây là tuồng gì? Cho chút gợi ý được không?”

Bao Chửng cười hắc hắc, chỉ lên đài: “Tuồng hay bắt đầu rồi.”

Thạch Thiên Kiệt càng lúc càng mệt, đã dần chịu không nổi nữa, ngay vào lúc hắn nhíu mày không hiểu thì chợt nghe bên ngoài xôn xao.

Thạch Thiên Kiệt nhìn ra thì thấy bên ngoài đã hỗn loạn, trong phút chốc có vô số chó dại phát điên chạy đến, phía sau là một đại đội cương thi binh, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp nơi.

Trong cung, quần thần và cả Triệu Trinh đều đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, khảo sinh tham gia tỷ thí, người bên trong đều ùa ra ngoài, người chen người, người đạp người, tử thương vô số.

“Ha ha ha!” Thạch Thiên Kiệt ngửa mặt cười lớn: “Vương gia! Ngài còn chờ gì nữa? Bá nghiệp nhất thống thiên hạ của chúng ta đã ở ngay trước mắt rồi!”

Chó dại xông vào, cương thi binh và thủ vệ binh hỗn chiến. Trong lúc đang giằng co, đột nhiên bụi vàng phủ đầy trời, rơi xuống như tơ, cực kì dày đặc. Bụi vàng bay đến đâu, dân chúng ngạt thở đến đấy, có người trúng độc bỏ mạng, chết vô cùng thê thảm, có người hai mắt đỏ rực điên cuồng đánh người, chỉ có bọn Sài Huỳnh không sao.

Sắc mặt Triệu Trinh đã tái xám, run rẩy đứng cũng không vững, văn thần võ thần vừa bò vừa chạy, chưa được vài bước đã bị chó dại cắn chết.

Thạch Thiên Kiệt chỉ vào Triệu Trinh cười lớn, “Triệu Trinh, Triệu gia các ngươi vong ân phụ nghĩa, ghen ghét người tài, hôm nay, cho Triệu gia các ngươi nếm thử mùi vị vong quốc!”

Thạch Thiên Kiệt càng lúc càng vui mừng, nhìn xuống thấy dưới lôi đài máu đã chảy thành sông, cả Bao Chửng, Bát vương gia, thái hậu gì đó cũng trúng tên độc mất mạng. Hắn thỏa mãn cực kì, lớn giọng gọi Sài Huỳnh: “Vương gia, nằm gai nếm mật bao nhiêu năm nay đã không uổng phí, ngài còn không mau bước lên ngai vàng, tự tay lấy mạng kẻ thù!”

Nói xong, quay đầu lại, Thạch Thiên Kiệt thấy Đường Thạch Đầu cũng đã trúng độc đang đứng bên rìa lôi đài, liền cười lớn rút đao ra, xông thẳng đến Đường Thạch Đầu: “Tên ngu ngốc này, không tha cho ngươi!”

Nhưng ngay trong thời khắc Thạch Thiên Kiệt sắp chém chết Đường Thạch Đầu, đột nhiên cảm giác ngực đau nhói.

Khi Thạch Thiên Kiệt hoàn hồn lại thì đã bay lên không, khi hắn chầm chậm rơi xuống, thì khung cảnh gió tanh mưa máu ảm đảm xung quanh như một tờ giấy bắt lửa, dần cháy thành tro. Sau khi ảo giác trước mặt biến mất, chỉ còn lại sự thật tàn khốc. Thạch Thiên Kiệt bị đá vào ngực văng ra xa mấy trượng, ngã “ầm” một tiếng xuống lôi đài, ngẩng đầu, Đường Thạch Đầu nào có trúng độc? Rõ ràng vẫn khỏe mạnh đứng đó.

Khung cảnh xung quanh vẫn như cũ, chỉ là, ánh mắt mọi người nhìn mình chẳng khác chi đang nhìn kẻ điên.

Các bách tính vây xem bên ngoài cũng há hốc mồm, chẳng hiểu chuyện gì. Khi nãy Thạch Thiên Kiệt đang đánh đột nhiên dừng lại, hắn đứng trên đài khoa chân múa tay nói xằng nói bậy, chỉ toàn những lời đại nghịch bất đạo, lúc gào lúc cười, điên điên khùng khùng.

Triệu Trinh một tay chống cằm, dựa vào long ỷ hứng thú quan sát, quần thần đương nhiên cũng sửng sốt, Bàng Cát há hốc mồm hỏi Bao Chửng: “Ta nói… đúng là một vở tuồng hay.”

Nhạc Dương vừa thắng trận hiện đang ngồi chồm hổm trên ghế, trợn mắt há mồm nhìn Thạch Thiên Kiệt múa may điên loạn trên đài, xem như hiểu được, thì ra là còn có chuyện này, tiểu tử đó hiển nhiên là đã trúng nhiếp hồn thuật rồi.

Bọn Công Tôn cũng không ngờ hiệu quả lại cao thế này, Tiểu Tứ Tử cũng đã tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn lên đài, nghĩ thầm, bữa trưa nay chắc chắn Thạch Thiên Kiệt này đã ăn phải thứ bẩn bẩn gì rồi!

Đường Thạch Đầu nhớ lời Bạch Ngọc Đường dặn, đánh được vài trăm chiêu với Thạch Thiên Kiệt rồi đột nhiên thấy hắn phát điên. Đường Thạch Đầu liền đứng qua một bên quan sát, đến cuối cùng khi Thạch Thiên Kiệt cầm đao xông về phía mình, Đường Thạch Đầu đá văng hắn ra, nghĩ thầm, đánh mất một lúc, thì ra đệ nhị là tên điên!

Nhưng người có sắc mặt đặc sắc nhất lúc này, lại là Sài Huỳnh, Thẩm Bạch Ngạc và Thạch Thiên Quỳnh cùng một đám người giang hồ đang ngồi một bên lôi đài.

Thạch Thiên Quỳnh giậm chân: “Đại ca, huynh đang làm gì vậy?!”

Lúc này thì Thạch Thiên Kiệt cũng đã nhận ra điều khác thường, đầu óc mình khi nãy mơ mơ màng màng cực kì hỗn loạn, sao lại…

“Quận vương.”

Lúc này, Bát vương gia Triệu Đức Phương cười cười nhìn Thạch Thiên Kiệt: “Nhìn thấy cảnh gì vậy? Vui mừng vậy sao?!”

Thạch Thiên Kiệt hoảng loạn đứng lên, chỉ là lúc này đầu hắn vẫn lúc tỉnh lúc mê, vẫn chưa nhận ra rốt cuộc là thế nào. Nếu đã làm hỏng kế hoạch, thì chỉ còn cách nhìn Sài Huỳnh cầu cứu.

Sài Huỳnh thầm hô một tiếng không hay, dường như Triệu Trinh đã sớm chuẩn bị trước!

Lúc này, ngoài hoàng thành, Triệu Phổ đã dẫn một vạn tinh binh chạy gấp đến, bao vây hoàng thành. Âu Dương Thiếu Chinh dẫn một đội nhân mã hướng dẫn bách tính đến xem tỷ võ an toàn lùi lại, đa số người trong đó không phải dân chúng, mà là quân binh mặc thường phục, bọn họ nghe lệnh Triệu Phổ, xem dung mạo tìm ra những quân binh Sài Huỳnh phái trà trộn vào, bắt tất cả lại.

Cánh cổng lớn thông vào hoàng thành mở ra, Triệu Phổ dẫn đại binh vào trong.

Trên trán Sài Huỳnh đã bắt đầu ướt mồ hôi, chuyện lớn hỏng rồi!

Triệu Trinh cười nhẹ, hỏi hắn: “Sài Huỳnh, đây là đại lễ khanh chuẩn bị cho trẫm sao? Lương thần cát nhật, thiên hạ đại loạn, đúng là rất có lòng, trẫm rất thích.”

Sài Huỳnh thấy Triệu Phổ dẫn đại binh vào thì biết kế hoạch của mình đã bại lộ, chỉ thua một nước làm hỏng việc sắp thành. Hắn phẩy tay với đám người sau lưng: “Giết tử tôn Triệu thị, trả nợ máu!”

Đám người giang hồ giơ cao ám khí cung tên trong tay, nhắm thẳng đến Triệu Trinh.

Triệu Trinh thì chẳng lo lắng gì, chỉ cười nhẹ, lắc đầu thở dài. Các ảnh vệ đã mai phục khắp xung quanh từ lâu đương nhiên sẽ không mất cảnh giác, lần lượt rút đao ngăn cản.

Thẩm Bạch Ngạc lấy một chiếc nỏ giấu trong ngực áo ra nhắm thẳng Triệu Trinh, nhưng Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch của Bạch Ngọc Đường đã bay đến, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Đường Thạch Đầu, chỉ vào đám người kia, ý bảo, bắt bọn người đó lại!

Đường Thạch Đầu đương nhiên là nghe lời sư phụ, các võ sinh tham gia tỷ thí cũng cùng xông đến, bắt toàn bộ đám người của Sài Huỳnh lại.

Triệu Phổ dẫn binh càn quét từ ngoài vào trong, các võ sinh được Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương dẫn đầu càn quét từ trong ra ngoài, hình thành thế nội ngoại vây công, đám người của Sài Huỳnh chỉ có thể gắng gượng phòng thủ.

Nhiệm vụ của Bạch Ngọc Đường là bảo vệ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, đương nhiên, còn có một uy hiếp có thể xuất hiện trong kế hoạch.

Ngoài ra, vài con chó dại được bọn Sài Huỳnh âm thầm dắt vào từ đầu phát điên xông đến nơi đông người cũng bị Thạch Đầu và Tiễn Tử vỗ một cái ngã rạp. Một đám người tạo ra cảnh hỗn loạn vô cùng nhưng lại không duy trì được bao lâu, chợt Công Tôn thấp giọng nhắc Bạch Ngọc Đường, “Có thể sắp đến rồi!”

Bạch Ngọc Đường thầm hiểu, nhìn chằm chằm bọn Sài Huỳnh.

Giữa cảnh bị đại quân bao vây không còn đường thoát, Thẩm Bạch Ngạc đứng sau Sài Huỳnh đột nhiên mở một chiếc lồng được giấu phía sau ra… Trong lồng, một con vượn nhỏ lông đen hung dữ lao vụt ra, nhanh đến mức không ai phản ứng kịp. Con vượn như mũi tên lao thẳng đến Triệu Trinh.

Nam Cung Kỷ đang đứng cạnh Triệu Trinh, thấy thứ gì đó đen sẫm xông về phía mình, vội chắn trước mặt Triệu Trinh, vung kiếm chém. Nhưng thứ đó phản ứng quá nhanh, nhảy phốc lên tránh được kiếm của hắn… Gần như chỉ vụt một cái đã đến sau lưng Triệu Trinh.

Bọn Bao Chửng cũng biến mất, ngay trong lúc bọn Sài Huỳnh cho là Triệu Trinh đã sắp mất mạng, chợt một bóng trắng lướt qua, vung đao chém vào lưng tựa của long ỷ.

Triệu Trinh cũng giật mình, đao của Bạch Ngọc Đường đã đến ngay trước mặt mình rồi, phải tránh! Nhưng Triệu Trinh còn chưa nhận thức được thì một bóng lam đã đến bên cạnh, nắm tay áo kéo hắn qua một bên, tránh khỏi lưỡi đao.

Triệu Trinh vừa nghiêng người, đao của Bạch Ngọc Đường đã chém sát qua tai hắn vào lưng tựa của long ỷ.

Trên long ỷ vốn chẳng có gì, đột nhiên xuất hiện một con vượn đen cực kì hung dữ. Nó nhe răng trợn mắt, vô cùng dữ tợn, vừa giống vượn vừa giống dơi, hình dáng như Thiên Lôi được vẽ trong tranh.

Bạch Ngọc Đường chém một đao xuống ghim chặt con vượn đen, sau đó vung sang một bên! Hất con vượn vẫn đang hung hăng vươn móng muốn tập kích Triệu Trinh xuống đất, nhấc đao chém xuống… Cái đầu xấu xí của nó lăn lông lốc xuống bậc thềm kim điện.

Triệu Trinh suýt chút nữa trượt khỏi long ỷ, thấy bóng người kéo mình là Triển Chiêu, vội nói nhỏ: “Này, chừa chút mặt mũi cho trẫm!”

Triển Chiêu sững người, tốc độ phản ứng của hắn cũng rất nhanh, một tay nâng nhẹ cánh tay Triệu Trinh lên để hắn ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường phía đối diện đạp long ỷ đang nghiêng sang một bên lại, Triển Chiêu nhấc cánh tay Triệu Trinh lên, chỉnh thành tư thế Triệu Trinh ngồi chống một tay trên long ỷ.

Những động tác liên tiếp này chỉ trong vài khắc, mọi người chỉ nhìn lướt qua đương nhiên không thấy được, đến lúc nhìn kĩ lại thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã biến mất, Triệu Trinh ung dung ngồi trên long ỷ, sắc mặt cực kì bình thản.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhảy xuống bậc thềm dưới kim điện, Triển Chiêu nhìn nhìn cái đầu vượn dữ tợn rồi nhìn sang Sài Huỳnh, “Quận vương, thú kham của ngài!”

Mặt Sài Huỳnh trắng bệch, biết là đại nạn đã đến, xem ra, Sài gia đến đời của mình đã tuyệt tự rồi.

Triển Chiêu vỗ tay, Tề Tứ Nhận dẫn một đội nhân mã khiêng đòn gánh. Trong hai chiếc sọt lớn treo ở hai đầu là rất nhiều xác chó.

Số chó này đều là chó dại đã bị cho ăn Chế Khuyển Dược, được giấu gần đó, Tề Tứ Nhận đã sớm tìm được địa điểm, Triệu Phổ để cho quân binh từng bị trục xuất khỏi quân doanh suýt trở thành cương thi lấy công chuộc tội, phụ trách tìm giết số chó dại.

Còn các cương thi binh, chỉ là do bị trúng độc, Tề Tứ Nhận trộm giải dược của Công Tôn, đã giải độc cho bọn họ, hiện tại đã được các ảnh vệ cứu.

Còn âm binh mà Sầm Lâm nói, thật ra chỉ là một loại độc dược.

Loại độc này có được nhờ thiêu cháy cả một một sườn núi đầy Bỉ Ngạn Hoa phía sau Thiên Long sơn trang. Hôm nay chắc chắn sẽ có gió lớn, hơn nữa gió sẽ thổi về phía hoàng thành. Trong Bỉ Ngạn Hoa của Thiên Long sơn trang ngoài độc Bỉ Ngạn còn có độc Chế Khuyển, cũng chính là độc cương thi. Ai hít phải thì hoặc phát cuồng cắn người, hoặc trúng độc mà chết.

Thẩm Bạch Ngạc đã hạ lệnh, khi trận đấu bắt đầu thì châm lửa đốt núi, gió lớn sẽ mang khói độc đến, tập kích cả Khai Phong.

Nhưng không may là chiều hôm nay lại có sương ướt, lại thêm các quan binh trong Khai Phong tưới nước đúng lúc, khói chưa kịp bay đi đã bị đất ướt hút hết một phần lớn. Quan trọng nhất là cái tay nải lớn Tề Tứ Nhận mang đến… Bên trong là phần thân củ của Tuyết Liên Thảo đã được phơi khô chuyên khắc chế Bỉ Ngạn Hoa.

Tề Tứ Nhận trèo non lội suối cũng vì loại thảo dược chuyên dùng đối phó Bỉ Ngạn Hoa này, sau khi phơi khô, hắn bảo Triển Chiêu đến sườn núi sau Thiên Long sơn trang, thả Tuyết Liên Thảo vào đám cháy.

Thế là, hai loại thảo dược tương sinh tương khắc, toàn bộ độc tính bị trung hòa.

Công Tôn đã sớm rải một lượng phấn bột giải độc lớn cho bay theo gió, trong các giếng nước cũng được rải giải dược, đảm bảo bách tính trong thành Khai Phong an toàn tuyệt đối. Cũng chính vì nguyên nhân này, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử mới bị dị ứng phấn hoa, vì thành phần chủ yếu của giải dược là phấn hoa.

Đương nhiên, Thạch Thiên Kiệt đã trúng Nhiếp Hồn Thuật, người dùng Nhiếp Hồn Thuật, chính là Tề Tứ Nhận.

Đám người giang hồ Sài Huỳnh mang đến, đa số thuộc những môn phái thấp kém, bọn họ giỏi dùng Nhiếp Hồn Thuật, vốn định dùng để đối phó các cao thủ như Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường.

Trước đây tập kích bằng hữu Tây Môn Dược của Bạch Ngọc Đường cũng là do bất đắc dĩ.

Có một lần Tây Môn Dược lên thuyền hoa uống say, nằm trước cửa một gian phòng trên thuyền hoa nghỉ ngơi. Mà gian phòng ấy lại là nơi bọn Sài Huỳnh, Sầm Lâm dùng để thương lượng kế sách. Để bảo đảm an toàn, bọn chúng cố tình dùng Nhiếp Hồn Thuật làm Tây Môn Dược hôn mê, muốn để hắn chết trong trận cháy, giả thành sự cố ngoài ý muốn. Cuối cùng lại được cứu, thế là Sầm Lâm tiếp tục giả ma giả quỷ, muốn đánh lạc hướng mọi người.

Chỉ tiếc Sài Huỳnh không may, kế hoạch của hắn, bị lão thần tiên Tề Tứ Nhận vạch trần.

Tề Tứ Nhận là thần tướng, đã sớm tính được Đại Tống có nạn lớn, thế là từ một năm trước đã bắt đầu điều tra, sau khi điều tra rõ ràng thì cố ý đến Khai Phong giúp đỡ mọi người.

Lần Bạch Ngọc Đường trúng Nhiếp Hồn Thuật, thật ra là thử nghiệm của Tề Tứ Nhận, lão thần tiên nghĩ, nếu cả cao thủ như Bạch Ngọc Đường cũng trúng kế, thì thừa sức đối phó với bọn Thạch Thiên Kiệt.

Thế là, vở tuồng hay “gậy ông đập lưng ông” được lão thần tiên một tay sắp xếp ra.

Đương nhiên, cũng cần có bọn Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu đủ khả năng mới được.

Thiên Long sơn trang kinh doanh nhiều năm, thu nạp kì tài luyện chế độc dược như Sầm Lâm, mục đích chính là lần mưu phản này. Bọn chúng lợi dụng truyền thuyết về bút trạng nguyên và thú kham, khiến văn sinh võ sinh trúng độc, trở nên hung hăng. Chỉ tiếc ý định muốn để người khác tàn sát lẫn nhau này bị người của phủ Khai Phong phá hỏng, đành phải tiến hành bước tiếp theo.

Chỉ tiếc lưới trời lồng lộng, hoặc là ý trời khó tránh, lần cá cược của Bạch Ngọc Đường và Sầm Lâm, cùng với tính cách cố chấp của hắn, các loại tình cờ trùng hợp, khiến cho kế hoạch này thất bại.

Thú kham, là thú dữ Thẩm Bạch Ngạc nuôi đã lâu, thực tế là một loại chồn chó. Loài động vật này cực kì hung dữ, ngay cả con của mình cũng ăn thịt. Cho nên, Thẩm Bạch Ngạc huấn luyện nó chuyên dùng để giết người. Cũng may mà lần trước Công Tôn kiểm tra các thi thể dùng để thắng dầu người trong Thiên Long sơn trang, phát hiện trên một vài thi thể có vết cào rất lạ, kích thước móng vuốt lớn tương đương với móng khỉ, rất hung tợn.

Ban đầu bọn Triển Chiêu cho rằng thú kham là con vượn đen xấu xa trong rừng, thật ra không phải. Con khỉ này là do Tề Tứ Nhận nuôi từ nhỏ, rất ngoan ngoãn nghe lời cũng rất thông minh. Nó dẫn bọn họ đi sai đường suýt chút nữa rơi xuống vực, hoàn toàn là vì muốn chỉ ra manh mối để điều tra vụ án.

Tất cả chân tướng sáng tỏ, Triệu Trinh ngồi vững vàng ung dung trên long ỷ cực kì, ngáp một cái, phẩy tay với Nam Cung Kỷ, chỉ vào bọn Sài Huỳnh: “Bắt toàn bộ lại, kì thi võ lần này thật nhiều chuyện vui, hủy bỏ tư cách dự thi và thành tích của Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc. Nhốt tất cả lại, hạng của các thí sinh khác được đẩy lên theo đúng thứ tự.”

Triệu Trinh vừa nói vừa đứng lên: “Đã bắt được loạn thần tặc tử, đưa tất cả về phủ Khai Phong thẩm tra định tội, các thí sinh theo trẫm vào kim điện, trẫm trọng thưởng.”

Nói xong, Triệu Trinh hất long bào, sải bước vào kim điện.

Bàng Cát dùng cánh tay cọ cọ Bao Chửng: “Ai, Lão Bao, lần này hoàng thượng lời to rồi, tuy bị sợ hãi một lúc, nhưng giải quyết được không ít phiền hà!”

“Ngươi lạc quan thật.” Bao Chửng cười gượng, quay đầu nhìn bọn Sài Huỳnh, Thạch Thiên Kiệt đã trở thành phạm nhân đang cúi gằm mặt một cái, “Vẫn nghĩ là thiên hạ thái bình, thật không ngờ, thiên hạ đại loạn, ở ngay bên cạnh chúng ta!”

.

.

Triển Chiêu đi đến cạnh Bạch Ngọc Đường: “Động tác nhanh thật?”

Bạch Ngọc Đường thấy trên người hắn có bụi, liền đưa tay phủi phủi: “Ngươi cũng không kém!”

Triển Chiêu tự phủi vạt áo, đắc ý đưa tay lên, “Cho nên mới nói, thử miêu liên thủ, thiên hạ vô ưu!”

Bạch Ngọc Đường đập tay với Triển Chiêu, rồi nắm lấy không chịu buông, áp sát tới nhỏ giọng nhắc: “Miêu Nhi, nói sai rồi!”

“Sao?” Triển Chiêu chớp mắt.

“Là thử miêu liên thân, thiên hạ vô ưu!” Bạch Ngọc Đường cong môi.

Triển Chiêu chợt nhớ ra: “Ai da, quên mất sắp thành thân rồi!”

Ngay khi ấy, tình cờ một đoàn triều thần đi ngang qua, đang định vào cung diện thánh, nghe được toàn bộ. Quần thần tranh nhau chắp tay chúc mừng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, miệng nói “Cung hỉ hai vị! Quả nhiên là thiên tác chi hợp, tuyệt thế nhân duyên!”

Các quần thần đi rồi, Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhìn Triển Chiêu.

Lúc này, Công Tôn và Triệu Phổ cũng dẫn Tiểu Tứ Tử đến.

Hai người nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, không hiểu sao cảm thấy có chút mơ ước.

Cha của Triệu Phổ đã mất từ lâu, một, hoàng thái phi thích Tiểu Tứ Tử, hai, Triệu Phổ vô hậu thì sẽ sống được lâu hơn có hậu, cho nên không ai cản trở chuyện hắn thành thân với Công Tôn. Mà gia trưởng của Công Tôn cũng đã sớm qua đời, hậu bối thân thích thì chẳng mấy khi qua lại.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ta hỏi ngươi, nếu phụ mẫu ngươi biết chuyện ngươi thành thân với một nam nhân thì có bị đánh không?”

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nghĩ: “Ừm, có lẽ là có khả năng.”

Triển Chiêu cau mũi.

“Ngươi thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

“A…” Triển Chiêu nhíu mày: “Có lẽ phụ thân sẽ đánh gãy chân ta.”

Bạch Ngọc Đường giật mình: “Vậy phải nghĩ cách, hay là bỏ trốn đi!”

“Vậy làm sao được?!” Triển Chiêu lắc đầu liên tục: “Đại trượng phu phải quang minh lỗi lạc, bỏ trốn làm gì? Phải nghĩ cách quang minh chính đại mà thành thân, như vậy mới nghiêm túc.”

Bạch Ngọc Đường nghe lời Triển Chiêu nói cũng nhịn không được mỉm cười, thì ra con mèo này muốn quang minh chính đại mà thành thân, nhịn không được gọi một tiếng “Miêu Nhi.”

“Sao?” Triển Chiêu ngửa mặt nhìn hắn.

“Nếu phụ thân muốn đánh ngươi, thì cứ để ta chịu.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói: “Chúng ta, nhất định phải thành thân!”

Triển Chiêu ngơ ngẩn nhìn Bạch Ngọc Đường, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt đó phải tả thế nào đây? Tình thâm tựa hải?!

Hai người đứng trước hoàng cung nhìn nhau, đột nhiên sau lưng có tiếng “khụ khụ”.

Quay đầu lại thì thấy Tề Tứ Nhận đứng phía sau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xấu hổ tách xa ra một ít, nhìn hắn.

Tề Tứ Nhận nhe răng cười hắc hắc: “Sao vậy? Sợ người nhà ngăn cản sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều bối rối gật đầu, không hiểu lắm về phụ mẫu và sư thừa của nhau, không biết sẽ phản ứng thế nào, điều này rất khó dự đoán.

“Phụ mẫu ngươi có biết võ công không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Mẫu thân ta biết, phụ thân ban đầu không biết, sau đó theo học mẫu thân.”

“Ô?” Triển Chiêu mở to mắt: “Nhà ta cũng vậy.”

Bạch Ngọc Đường do dự một lúc, hỏi: “Phụ thân ngươi cũng là bị bắt cóc mang đi thành thân?”

Triển Chiêu lại mở to mắt: “A?! Phụ thân ngươi bị bắt cóc mang về thành thân?! Vậy không phải cường thưởng dân nam sao?”

Triển Chiêu nói xong, mọi người trong kim điện đều hiếu kì nhìn ra ngoài, Bạch Ngọc Đường vội kéo hắn một cái, trốn qua một góc. Tề Tứ Nhận hiếu kì đi theo, cả Tiểu Tứ Tử cũng theo, Thạch Đầu Tiễn Tử và Tiêu Lương cũng theo cả chuỗi.

“Mẫu thân ta thì không tính là bắt cóc.” Triển Chiêu do dự một lúc, nói: “Hai người cùng rơi xuống hồ, mẫu thân nói phụ thân nhìn thấy thứ không được thấy rồi, cảm giác mình bị thiệt, cho nên bắt phụ thân chịu trách nhiệm!”

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Triển Chiêu một lúc, hỏi: “Như vậy có gì khác với bắt cóc?”

“Phụ thân ta tự nguyện.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói một câu, rồi hỏi: “Phụ thân ngươi có tự nguyện không?”

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Trước đây phụ thân ta là thư sinh, luôn coi mẫu thân là yêu nữ, hoàn toàn là do mẫu thân ham mê ‘mỹ sắc’ của phụ thân cho nên bắt trói lại mang về bái đường!”

Triển Chiêu và một chuỗi nghe lén phía sau há hốc mồm, “Vậy chẳng phải là cha ngươi bị cường..”

Bạch Ngọc Đường trừng: “Nói cái gì vậy.”

Triển Chiêu lại nghĩ nghĩ: “Ta nhớ ra rồi, trước đây mẫu thân ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, có phải họ Lục không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Phải, là Lục Tuyết Nhi.”

“Lục Tuyết Nhi…” Triển Chiêu suy nghĩ một lúc, “Dường như ta từng nghe tên này.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Trước đây ngươi từng gặp?”

“Có lẽ là không phải, có khi nào là trưởng bối quen biết nhau?” Triển Chiêu hỏi: “Mẫu thân ta tên Ân Lan Từ.”

“Ơ…” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng cảm thấy tên của mẫu thân đối phương rất quen, không biết từng nghe ở đâu.

“Thôi rồi thôi rồi.” Tề Tứ Nhận kéo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương bên cạnh lại nói: “Lần này có đại loạn rồi!”

Cả hai ngơ ngác nhìn hắn: “Lại có loạn sao?”

“Phải, Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi là hai mỹ nhân trứ danh trong võ lâm ngày trước, nhìn nhau chướng mắt! Hai người một là yêu nữ một là hiệp nữ, đánh nhau cả đời, nhưng vì đều thành thân sớm, cho nên hậu thế rất ít người biết đến nghiệt duyên này.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong thì giật mình: “Vậy chẳng lẽ là, mẫu thân Miêu Miêu không thích mẫu thân Bạch Bạch, mẫu thân Bạch Bạch cũng không thích mẫu thân Miêu Miêu?!”

Tiêu Lương đứng bên cạnh chọt chọt Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, nói một lần là được rồi.”

“Ai, lão thần tiên.” Bàng Dục, không biết trốn ra từ khi nào, hỏi Tề Tứ Nhận: “Ngài tính thử xem, bọn họ sắp mở tiệc rượu rồi, xem có đại loạn gì không?”

Tề Tứ Nhận bấm độn tính toán, kinh hãi há hốc mồm: “A! Nguy rồi!”

“Cái gì?” Mọi người đều có dự cảm không lành.

“Quẻ thủy hỏa bất dung!” Tề Tứ Nhận thè lưỡi: “Hôn sự này, nhất định sẽ khiến trời long đất lở!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK