" Phụ thân, bằng không ngươi đi tìm Cửu Cửu đi ? "
" Làm sao được, Cửu Cửu còn có quân vụ ." Công Tôn quay đầu một chút, tiếp tục nhìn: " Tiểu Tứ tử, chúng ta không thể cản trở Cửu Cửu."
Tiểu Tứ tử quyệt miệng: " Cửu Cửu vẫn thường nói Tiểu Tứ tử cùng Phụ thân là phúc tinh của hắn, sao lại cản trở."
Công Tôn nhẹ thở dài, chuyện này đương nhiên không có cách nào nói rõ với Tiểu Tứ tử nhưng lo lắng của hắn càng ngày càng nhiều. Công Tôn âm thầm cầu nguyện: Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, lần này đều dựa vào các ngươi.
...
Bạch Ngọc Đường sau khi tìm được bướm Khô Diệp cũng sáng tỏ đôi chút. Bọn Triển Chiêu quyết định lên núi tìm Nhị Hổ, nếu là sơn trại ở cùng núi nói không chừng có thể tìm được chút manh mối.
Lên núi Triển Chiêu cảm giác tên Nhị Hổ này đúng là hỗn đản, ít nhất... cửa sơn trại cực kì xa hoa.
Vì an toàn, Tử ảnh cùng Giả ảnh vẫn như cũ chạy đi mật thám sơn trại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì gõ cửa cổng chính.
Tiểu giáo chạy vào trong thông tri một tiếng, Nhị Hổ lập tức mang người ra nghênh đón. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường được nghênh đón vào sơn trại như thượng khách. Nhị Hổ sai người chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi, Triển Chiêu xua tay bảo đã ăn rồi nói là có chuyện chính sự muốn hỏi thăm.
Nhị Hổ cho lui tả hữu, cùng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngồi trong tụ nghĩa sảnh. (một loại phòng, coi phim có cái phòng rộng chà bá với mấy cái ghế xung quanh ý)
Hạ nhân dâng trà, Nhị Hổ hỏi Triển Chiêu: " Chuyện gì ? "
" Trong núi này có bao nhiêu đại sơn trại?"
" Nhiều. " Nhị Hổ nghĩ nghĩ: " Ta tính sơ qua đại khái có khoảng mười lăm mười sáu cái."
" Nhiều như vậy? " Triển Chiêu nhíu mày: " Vị trí sơn trại nằm ở đâu ngươi có biết không?"
" Hắc hắc." Nhị Hổ cười cười: " Không nói nhất thanh nhị sở nhưng ít nhiều gì cũng xem như biết. Chúng ta làm cái nghề này chút gió thổi cỏ lay cũng phải tỉnh lại a." ( Có nghĩa là có động tính nhỏ cũng phải chú ý _ beta )
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, Triển Chiêu trực tiếp hỏi: " Gần đây xung quanh nơi này có cao thủ hay người kỳ quái nào đi vào sơn trại không ? "
Nhị Hổ hơi sửng sốt, sờ đầu: " Cao thủ hoặc người kỳ quái... để ta tìm người tới hỏi một chút. " Nói xong hắn bảo sư gia tìm đến vài tiểu sơn tặc thường đi lại ở phụ cận phụ trách điều tra.
Trong đó có một người thoạt nhìn đặc biệt lanh lợi nói hắn có thấy : xác thực có quái nhân còn có cao thủ.
Nhị Hổ lưu một mình hắn lại bảo hắn kể cho Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường.
Tiểu sơn tặc nói: " Mấy ngày trước có một đoàn người đi vào Mã gia trại."
Nhị Hổ giúp đỡ giải thích: " Mã gia trại là sơn trại lớn nhất, trại chủ gọi Mã Phương. Hắn hình như xuất thân từ quân lữ, rất lợi hại nhưng tính tình rất cổ quái.'
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chưa từng nghe qua cái tên này mà cũng không định hỏi. Trên nóc nhà Tử ảnh cùng Giả ảnh thì liếc mắt một cái _ Mã phương? Trùng tên trùng họ sao ?!
" Người đi vào Mã gia trại là ai? "
" Vài Hắc y nhân mặc áo choàng, bởi vì bọn họ rất giỏi kỵ mã cho nên trên núi có người đồn là Mã gia trại mời tới cao thủ. Trong đó còn có một lão nhân tóc bạc." Tiểu sơn tặc tiếp tục nói: " Còn có a, Mã gia trại mấy ngày nay cũng rất lạ, họ không làm sinh ý mà nhốt mình trong trại không biết đang làm gì."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có vài điểm phù hợp _ không bằng đi xem.
Bởi vì sự tình khẩn cấp, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi rõ tình hình xong cũng không trì hoãn,vội vàng cáo biệt Nhị Hổ, làm Nhị Hổ không hiểu ra sao,. Còn chưa uống trà a ? Tình hình gì ?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bước ra sơn trại, Tử ảnh Giả ảnh chạy lại.
"Sơn trại của Nhị Hổ không có vấn đề, thoạt nhìn rất bình thường." Tử ảnh nói xong, nhìn Giả ảnh.
Giả ảnh nhíu mày, tựa hồ có chút đăm chiêu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn ra, vội hỏi: " Sự tình khẩn cấp, ngươi cứ nói đi! "
" Nếu Mã Phương này đúng là Mã Phương mà chúng ta biết thì rất có khả năng có chút quan hệ tới hắn." Tử ảnh nói: " Triệu gia quân lúc trước có một phản đồ, kêu Mã Phương."
" Phản đồ?! " Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc: " Nói chi tiết đi . "
" Mã Phương nguyên là tướng quân thống lĩnh quân tây bắc, tính cách thập phần cuồng ngạo, rất thích tranh đấu tàn nhẫn. Sau khi Nguyên soái đến, hắn có chút bất tuân, sau đó không tuân lệnh dẫn dắt tướng sĩ lâm vào hiểm cảnh. Vương gia sau khi cứu bọn họ liền trục xuất hắn, bảo hắn hảo hảo tỉnh lại. Mã Phương cảm thấy trước mặt tướng sĩ mất mặt không ngẩng nổi đầu liền liều mạng muốn cãi lại, sau lại làm ra hành động mù quáng bị Liêu binh bắt làm tù binh. Cuối cùng thành phản đồ, trở về mật thám." Giả ảnh nói đến đây có chút khinh thường: " Tóm lại hắn là một tên tiểu nhân, cuối cùng hắn giết chết thân tín thừa dịp hỗn loạn trốn đi. Nghe nói hắn trốn tới đâu đó làm sơn tặc, tóm lại là mai danh ẩn tích."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong, đều nhíu mày.
"Nói như vậy, Triệu Phổ cũng xem như đã cứu mạng hắn nhưng hắn vẫn rất hận Triệu Phổ?" Triển Chiêu có chút không hiểu.
" Nói thế nào đây nhỉ..." Giả ảnh lắc đầu: " Ta cũng không chắc đến tột cùng là hắn hận hay không hận nguyên soái bất quá người này đột nhiên xuất hiện, rất khả nghi."
Tử ảnh khoanh tay gật đầu: " Đúng đó, tiểu miêu tiểu cẩu bình thường không thấy, vừa xảy ra chuyện lập tức chui ra một con ngựa."
"Vừa rồi Nhị Hổ nói người trong Mã gia trại không ít, khoảng một hai trăm, hơn nữa còn có Khô Diệp và đám cao thủ." Triển Chiêu tính tính: " Chúng ta đi mật thám trước? "
Mọi người không ai dị nghị bèn xuống núi, dựa theo chỉ dẫn của Nhị Hổ chạy tới Mã gia trại .
Trước khi đi, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cọc gỗ buộc ngựa thật lâu, cũng không biết hắn nhìn cái gì.
" Làm sao vậy? " Định đi xuống núi nhưng Triển Chiêu vẫn luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu: " Cứ cảm thấy quá mức thuận lợi."
Triển Chiêu trầm mặc không nói, một câu của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn nói ra cảm giác của hắn lúc này _ thật sự quá mức thuận lợi! Đến Mã gia trại cũng sẽ thành công tìm được người bị bắt cóc sao?
Mã gia trại cũng không khó tìm, đám Triển Chiêu thập phần thuận lợi lên núi, phát hiện ngoài cửa thủ vệ canh gác nghiêm ngặt tầng tầng dày đặc làm cho người khác không đoán được trong đó có cái gì kỳ quái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khinh công cao, nấp trên sơn lộ phát hiện bên trong sơn trại còn dùng trúc tạo hàng phòng ngự và tân công. Triển Chiêu nhìn có chút muốn cười hỏi Bạch Ngọc Đường: " Ngươi xem sơn trại này, tư thế kia giống như muốn đánh trận."
" Đây là đội hình phòng ngự chỉ quân đội mới biết. " Tử ảnh chỉ đường cho Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, mọi người liền lẻn vào sơn trại.
Trong trại vẫn thủ vệ nghiêm ngặt nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khinh công rất tốt, hữu kinh vô hiểm (an toàn) tránh thoát. Cuối cùng đến gần đại sảnh, nhìn vào bên trong.
Trong phòng xác thực có người, một trung niên nam tử ngồi giữa phòng, bên dưới vài tiểu giáo chúng đang quỳ. Đừng nhìn bọn họ không mặc y phục giống nhau nhưng tiếng nói chuyện huênh hoang, thập phần tương tự quân chính quy. Mà người ngồi trên da hổ chức vụ quan trọng có lẽ là đại vương hiển nhiên cũng xem bản thân như thống soái tam quân, đang ra lệnh.
Triển Chiêu hơi chọn mi, hỏi Giả ảnh: " Phải hắn không? "
Giả ảnh bất đắc dĩ gật đầu: " Còn không phải chính là Mã Phương sao, nhiều năm như vậy còn không thay đổi. Dã tâm bừng bừng một lòng muốn trở nên nổi bật làm lão đại."
Mọi người nhìn bốn phía, dù sao cũng là sơn trại, thủ vệ dù nghiêm ngặt đến mấy thì cũng luôn có chỗ để ẩn nấp. Vì thế bọn họ cũng không sốt ruột, âm thầm chờ đợi.
Thương nghị trong trong đại sảnh rất nhanh đã xong, Mã Phương cho người tản đi, một mình hồi ốc , hết thảy đều có vẻ tường an vô sự.
Nhưng trong đó có một người lại khiến cho bọn Triển Chiêu chú ý.
Người nọ dường như la sư gia của sơn trại, ra cửa, liền đi tới hậu viện.
Sở dĩ bọn Triển Chiêu cảm thấy người này kỳ quái là vì trong tay hắn cầm vài thứ gì đó _ văn phòng tứ bảo.
Người nọ cầm văn phòng tứ bảo, không phải đi vào thư phòng mà đi vào một toà sài phòng bỏ hoang.
Tử ảnh nhẹ nhàng túm lấy tay áo Triển Chiêu: " Chỗ đó hình như là nhà tù! "
" Làm sao thấy được ? "
" Cửa sổ đóng đinh, trước kia hành quân đều là như vậy, dùng để giam tù binh tạm thời. Mã Phương là tên quân si, toàn tâm toàn ý muốn làm nguyên soái đại tướng quân Nam chinh bắc chiến cho nên rất có khả năng sơn trại được thiết kế dựa theo quân doanh."
Vì thế đám Triển Chiêu nhảy lên đỉnh sài phòng, yên lặng không một tiếng động đẩy ra một ít cỏ khô rồi lại nhấc lên mảnh gỗ bên dưới. Triển Chiêu nhìn xuống, Bạch Ngọc Đường cầm lấy mảnh gỗ trong tay hắn nhìn chằm chằm ngẩn người... gỗ mới. ( ầy gỗ mới là sơn trại mới được dựng á * húyt sáo * )
Cảnh tượng trong phòng khiến mọi người hoảng sợ. Nguyên lai trong phòng có một đống cọc gỗ mà trên mỗi cọc đều trói vài người, trong đó có một tên mập béo ục ịch rất dễ thấy. Một thân béo ục và y phục trên người, còn không phải là Đạt Tịnh sao!
Mọi người lại nhìn trên cọc gỗ trói hắn còn có vài người, có Tây Hạ cũng có Liêu quốc. Những người này đều bị bịt miệng cột trên cọc gỗ, khẩn trương nhìn người đang bước vào.
Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn phía sau, Bạch Ngọc Đường cầm mảnh gỗ, nhíu mày nhìn xuống dưới. Tử ảnh cùng Giả ảnh cũng nghiêng đầu _ theo lý mà nói, tìm được đám Đạt Tịn cũng xem như tìm được manh mối án tử, phải cao hứng mới phải nhưng sao mọi người thấy thế nào cũng không cao hứng nổi? Mặt khác, bốn người trong lòng không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ _ này không phải quá thuận lợi đi ? Cứ vậy đã tìm ra ?
Sư gia đặt văn phòng tứ bảo xuống rồi ngẩng đầu nhìn mọi người, mỉm cười: " Các vị đại nhân, ai viết phong thư trước ta sẽ tha cho người đó."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sư gia rút nùi vải trong miệng Đạt Tịnh ra: "Đạt Tịnh tướng quân, ngươi viết thư cho Tán Phổ là Triệu Phổ bắt cóc ngươi đi."
Đạt Tịnh giương miệng, mấy người bên cạnh đối hắn lắc đầu. Đám người này đều là người quyền cao chức trọng nên cũng không phải lũ ngốc. Ai chẳng biết nếu viết thư như vậy thì phỏng chừng mạng cũng chẳng còn. Mục đích của đối phương là muốn châm ngòi chiến hỏa giữa Tây Vực và Trung Nguyên. Tất cả mọi người đều biết nếu đánh thì kẻ thảm nhất chính là bọn họ. Ai đang êm đẹp lại muốn liểu mạng với Triệu Phổ ???
" Không viết, không bằng ta thay ngươi viết ? " Sư gia buông bút từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ: " Thuận tiện, gửi cho Tán Phổ một tai của ngươi... Hay là bàn tay? "
Đạt Tịnh cả kinh liền ầm ĩ: " Ngươi... Ngươi là người nào a! Dám to gan lớn mật, ta... A! " Nói còn chưa dứt lời sư gia kia hung hăng đạp một cước vào cái bụng mập mạp của hắn. Đạt Tịnh che ngực ho khan, có vẻ rất đau đớn: " Khụ khụ..."
Tử ảnh nhìn Giả ảnh, như hỏi _ có cứu không? Vạn nhất hắn đánh chết Đạt Tịnh hoặc hạ độc hay cổ cái gì đó, lúc đó thì phiền toái lớn .
Giả ảnh lần đầu có cảm giác không biết làm sao. Chấp hành nhiệm vụ nhiều như vậy, thật sự cũng có gặp qua vài tình huống thập phần đơn giản nhưng lần này vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Chẳng lẽ là bọn họ chuẩn bị quá đầy đủ nên mới cảm thấy thuận lợi đến quỷ dị?
Triển Chiêu cũng chần chờ, chỉ bản thân lại chỉ phía dưới, ý bảo _ hắn đi vào, ba người ở ngoài tiếp ứng để tránh có mai phục.
Giả ảnh quyết định đi cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không yên tâm để Triển Chiêu đi một mình nhưng Triển Chiêu tỏ rõ ý muốn hắn ở lại bên ngoài. Hai người cùng đi rất không an toàn.
Bạch Ngọc Đường lo lắng cầm lấy tay áo Triển Chiêu _ lỡ là bẫy?
Triển Chiêu vỗ vỗ mu bàn tay hắn, còn nháy mắt _ ta có chừng mực!
Vì thế, Bạch Ngọc Đường cùng Tử ảnh ở lại bên ngoài, Giả ảnh đi theo Triển Chiêu nhảy vào trong phòng.
Triển Chiêu yên lặng không một tiếng động cầm kiếm đến sau tên sư gia, một chưởng đánh ngất hắn.
Đạt Tịnh dĩ nhiên nhận ra hắn , kích động: " Triển..."
" Suỵt! " Triển Chiêu trừng mắt liếc hắn một cái, đi qua cởi dây thừng, lại cởi dây thừng cho đám người cạnh hắn. Đồng thời Triển Chiêu có chút vò đầu _ mấy người này công phu có vẻ không tốt lắm, có thể chạy không?
Đứng trên nóc nhà Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn cười, xác thực cũng không nhất thiết phải phòng bị cẩn thận. Lấy khổ người của Đạt Tịnh, muốn thần không biết quỷ không hay đào tẩu căn bản không có khả năng .
Tử ảnh bĩu môi, than thở một câu: " Tên béo chết tiệt kia rõ ràng nên chém luôn tại chỗ, cứu hắn làm gì! "
Giả ảnh cũng thở dài.
Triển Chiêu mang mọi người xuất môn, Tử ảnh cùng Giả ảnh nhảy xuống. Mọi người nghĩ cùng lắm thì ra ngoài đánh một trận, lấy tình hình sơn trại đại khái muốn phá vòng vây khả năng thành công rất cao.
Bạch Ngọc đường cũng định nhảy xuống, bỗng nhiên... Hắn quay đầu nhìn lại.
Xa xa trừ bỏ rừng cây rậm rạp cũng không có gì đặc biệt , chỉ là trong gió có một làn hơi lạnh. Bạch Ngọc Đường ngửi thấy một tia vị đạo nguy hiểm, nhịn không được nhíu mày.
" Hư."
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, Triển Chiêu ở đối diện ngoắc hắn ý bảo _ mau xuống đây !
Bạch Ngọc Đường thả người nhảy xuống, cùng Triển Chiêu bảo hộ đám hoàng hoàng thân quốc thích bị bắt cóc phá vòng vây.
...
Mà ngay trong rừng cây vừa rồi Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn có hai người đang đứng.
"Ha ha"
Tiếng cười lạnh khàn khàn truyền đến mang theo một cỗ hưng phấn khát máu.
" Đừng kích động như vậy, còn chưa phải thời điểm." Một giọng nói khác lanh lảnh nhưng có chút kỳ quái là vì nó đến từ một vị lão giả đầu bạc. Những nét vẽ màu đỏ khiến cho khuôn mặt trắng bệch của hắn vừa giống đang khóc lại giống đang cười. Nhìn nam tử trước mắt hưng phấn liếm khóe miệng, lão nhân nhắc nhở: " Lần này bất quá chỉ là quân chốt thí, phải khiến cho Triệu Phổ không phòng bị về tới Khai Phong mới là cơ hội tốt để ra tay."
" Ta không có hứng thú với Triệu Phổ. " Người nọ ngồi xổm trên ngọn cây, một tay đặt lên đầu gối, tay kia cầm thanh quái đao màu đen: " Người bên cạnh Bạch Ngọc Đường chính là Triển Chiêu? "
" Đúng vậy." Người tóc bạc gật đầu: " Trừ bỏ Triệu Phổ, hai người bọn họ chính là vật cản lớn nhất. "
" Ha ha." Tiếng cười lãnh khốc lại truyền đến: "Chém nát Triển Chiêu trước mặt Bạch Ngọc Đường mới là hảo ngoạn." (Chuongco: dám *cầm đá cấm dép chọi chọi* Ngũ gia, chém nó!!!!)
" Ngươi cũng không khỏi quá tự tin." Lão giả lắc đầu: " Chỉ bằng một người ngươi đối đầu với hai người này cũng không có phần thắng, mau hành sự theo kế hoạch của thiếu chủ."
" Hừ. " Người nọ khinh thường cười lạnh, nhìn chằm chằm trường đao trong tay lầm bầm: " Bạch Ngọc Đường, lần này kẻ thắng nhất định là ta! "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có hai ảnh vệ bảo hộ mọi người lao ra ngoài. Dọc theo đường đi có gặp chút trở ngại nhưng đều dễ dàng giải quyết. Cuối cùng bọn họ phá vòng vây ra khỏi sơn trại, chạy tới giữa sườn núi mới nhìn thấy trên núi phóng tên lệnh, phỏng chừng là đã phát hiện con tin đào tẩu .
Mọi người tăng nhanh cước bộ đến dưới núi, hoà vào đường phố nào nhiệt của Đại phong cốc. Mua một chiếc xe ngựa rồi vội chạy đi.
Thẳng đến lúc xe rời khỏi Đại phong cốc, đám Triển Chiêu vẫn cảm thấy có chút không tin được.
Bọn Đạt Tịnh trốn thoát thành công, cao hứng nhảy nhót vui vẻ. Tử ảnh cùng Giả ảnh đánh xe, hai người đều không nói một lời, nói như thế nào nhỉ _ không ổn! Càng nghĩ càng không ổn! Sao có thể thuận lợi như vậy?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều trầm mặc không nói, cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Triển Chiêu quay đầu, không có truy binh rồi lại quan sát hai bên cũng không có mai phục _ gặp quỷ rồi sao ? Đáng lí bắt cóc người đã không phải chuyện gì dễ dàng. Sau đó lại lơ là đem người giao cho một đám thùng cơm trông giữ, bây giờ chạy mất cũng không đi đuổi theo, đến tột cùng là có ý gì?
Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa đi ở cuối thỉnh thoảng lại quay đầu. Không phải sợ có người đuổi theo mà là kỳ quái vì sao không có ai đuổi theo? Bắt cóc Đạt Tịnh còn giết người nhiều như vậy, hắn biết rất rõ tính tình y hệt chó điên của Khô Diệp, không lý nào hắn không ra mặt.
Thời điểm mọi người trở lại Thành Đô liền nhập đoàn với vài ảnh vệ cùng với hơn một ngàn Triệu gia quân còn đóng ở đó, bảo hộ mọi người tới Hắc Phong thành
Ngay cả Thanh ảnh cùng Xích ảnh cũng có chút không tin: " Nhanh như vậy đã làm xong ?"
Sau khi Tử ảnh cùng Thanh ảnh huyên thuyên một tràng, Thanh ảnh cau mày: " Thuận lợi như vậy? Có thể có trá không ? "
Xích ảnh nghĩ lại nghĩ liền nhảy vào xe ngựa, túm lấy vài tên hoàng thân quốc thích nhéo mặt bọn họ đau đến mức bọn họ kêu oa oa, che mặt khó hiểu nhìn hắn.
" Kỳ quái quá!" Xích ảnh gãi đầu: " Là người thật, hay là Vương gia có phúc tinh chiếu vào? Thật sự đụng trúng vận cứt chó rồi, cứ vậy đã hóa giải nguy cơ?"
Nếu đúng người vậy nhiệm vụ cũng đã hoàn thành. Về phần có bắt hung thủ không lại là chuyện để đó tính sau, việc cấp bách là đưa người về.
Mọi người liền khởi hành đi tây bắc.
Vài ngày sau, Công Tôn đang lo lắng trong Hắc phong thành thì nhận được tin nói, bọn Triển Chiêu đã cứu được con tin giờ đang ở cửa thành.
Công Tôn mừng rỡ nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Tứ tử cũng vỗ tay hỏi Công Tôn: " Phụ thân, có phải cứu được mọi người thì có thể chứng minh Cửu Cửu là trong sạch không ? "
Công Tôn gật đầu rồi ôm bé ra ngoài nghênh đón đám Triển Chiêu.
Tiêu Lương cũng định đi theo nhưng lại để ý thấy chúng tướng sĩ trong doanh trại đều rất cao hứng, mà duy độc người đáng ra phải cao hứng nhất là Triệu Phổ lại không có biểu tình gì. Hắn khoanh tay tựa vào cửa quân trướng, có vẻ đăm chiêu.
" Sư phụ." Tiêu Lương hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Triệu Phổ nhíu mày: " Bọn họ đi mấy ngày? "
Tiêu Lương ngẩn người: " Uhm, bảy ngày rưỡi, tiên sinh ngày nào cũng đếm."
" Từ Thành Đô phủ đến đây đi mất mấy ngày?"
Tiểu Lương sờ đầu tính tính: " Nhanh nhất cũng bảy ngày."
" Nói cách khác, bọn họ dùng không đến nửa ngày đã tìm được người." Triệu Phổ sờ cằm: " Này không phải quá nhanh đi, ta tính toán lấy bản lĩnh của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ít nhất cũng phải mười lăm ngày."
" Có khi là vì Triển đại ca cùng Bạch đại ca rất tài giỏi?" Tiêu Lương thấy Triệu Phổ cau mày liền ngửa mặt cười: " Hoặc là vận khí của bọn họ rất tốt a? "
Triệu Phổ cúi đầu thấy hắn cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhẹ nhàng sờ đầu hắn : " Uh, cũng đúng."
Tiêu Lương lại hỏi: "Sau khi chúng ta trả người về, có phải đã có thể về Khai Phong không? "
Triệu Phổ gật đầu.
Tiêu Lương hoan hỉ kéo hắn ra bên ngoài: " Chúng ta mau làm xong việc rồi về Khai Phong đi? "
Mọi người trước tiên đến đại trướng kiểm tra một chút. Quả nhiên con tin không sao, chỉ là lúc nhìn thấy Triệu Phổ thì chân hơi nhuyễn. Công Tôn tinh ý, bắt mạch cho từng người phát hiện không bệnh cũng không trúng độc, hoàn toàn khoẻ mạnh.
Mọi người rất muốn nhìn ra trong đó có mánh khoé gì nhưng thật sự không có chứng cớ, cũng không thể tự tìm phiền não? Vì thế Triệu Phổ đơn giản phái người thông tri ba nhà đến nhận người, giáp mặt nói rõ.
Mà ba nhà kia cũng rất thú vị, nghi thần nghi quỷ sợ Triệu Phổ dùng mưu lừa bọn họ vào rọ, không dám đến.
Triệu Phổ nhìn trời bảo người đem bọn họ "tặng" về cho ba nhà. Những người đó cũng rất đáng tin, tuy rằng không biết người bắt cóc bọn họ là ai nhưng vẫn nói tình hình thật. Việc này xác thực không quan hệ tới Triệu Phổ, là có người muốn châm ngòi.
Chờ đưa người cuối cùng đi xong, Triệu Phổ về Hắc phong thành, tuyết cũng đã ngừng, cảm giác mây mù một ngày cũng tan, thành công vượt qua hiểm cảnh.
Lại ở biên quan thêm vài ngày, Triệu Phổ định chờ xem trời có sụp hay phản loạn gì không nhưng đợi nửa ngày, gió vẫn êm sóng vẫn lặng.
Hắn liền cảm thấy tà môn, khoanh tay ở trong sân đi tới đi lui. Phía sau Tiểu Tứ tử đi theo cũng khoanh tay đi lui đi tới. Triệu Phổ độ nhiên dừng lại, Tiểu Tứ tử không kịp dừng lại bèn đụng trúng, xoa mũi ngẩng mặt.
"Tiểu Tứ tử." Triệu Phổ ôm hắn đến: " Cửu cửu phiền quá."
Tiểu Tứ tử cũng gật đầu với hắn: " Đúng vậy, Tiểu Tứ tử cũng phát hiện Cửu Cửu đang phiền não."
" Ngươi nói vì sao a?" Triệu Phổ nghĩ mãi vẫn không thông: "Lão tử có phải rất khẩn trương (nôn nóng) không ?"
Tiểu Tứ tử nghiêng đầu: "Đúng vậy!"
Triệu Phổ nhíu mày: "Quả nhiên."
Nhưng nhìn kỹ, Tiểu Tứ tử hình như cũng có chút khẩn trương: "Ngươi cũng vậy sao ? Không phải mỗi ngày ngươi đều vui vẻ sao?"
" Ân!" Tiểu Tứ tử còn nghiêm túc gật đầu, hắn cũng có cảm giác là lạ .
" Kỳ quái nha ? " Triệu Phổ cảm thấy thú vị, nhéo mũi hắn: "Ngươi có làm cái gì đâu mà khẩn trương?"
"Cửu Cửu rất ít khi khẩn trương, đúng không?" Tiểu Tứ tử hỏi hắn.
Triệu Phổ gật đầu.
"Miêu Miêu cùng Bạch Bạch cũng rất ít khi khẩn trương?"
Triệu Phổ tiếp tục gật đầu.
" Tiểu Bàng cùng Tiểu Bao tử, cũng rất ít khi khẩn trương phải không?"
Triệu Phổ gật đầu: "Đúng vậy."
" Nhưng hôm nay mọi người đều khẩn trương!" Tiểu Tứ tử lộ vẻ mặt khó hiểu: "Vì sao?"
Triệu Phổ hơi sửng sốt.
Tiểu Tứ tử vò ống tay áo của Triệu Phổ: " Chúng ta về Khai Phong đi Cửu Cửu?"
" Được " Triệu Phổ ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại là suy nghĩ đến lời vừa rồi của Tiểu Tứ tử. Quả nhiên mọi người đều có cảm giác không thích hợp ? Cứ cảm thấy kẻ bắt cóc lần này giống như đang làm điều thừa.
Lúc này có người từ bên ngoài chạy vào, là ảnh vệ.
" Vương gia, có thánh chỉ từ Khai Phong."
Triệu Phổ hơi điều mi: " Không phải đã phái người trở về báo bình an sao?"
" Không phải chuyện biên quan hay con tin." Tử ảnh hạ giọng nói: "Gần đây Khai Phong xảy ra quái án, Hoàng Thượng kêu Bao đại nhân trở về, với lại..."
"Cái gì?"
"Mấy ngày trước hoàng cung bị tập kích, Hoàng Thượng bị thương nhẹ."
"Cái gì?" Hai hàng lông mày Triệu Phổ nhăn lại, trong lòng ngạc nhiên không thôi, người nào bản lĩnh lớn như vậy. Từ khi Triệu Trinh đăng cơ tới nay cũng có không ít kẻ đột nhấp hoàng cung muốn ám sát hắn nhưng chưa từng có kẻ nào lại gần hắn được, huống chi là đả thương hắn .
"Có bắt được thích khách không? Bao nhiêu người?"
Tử ảnh lắc đầu: " Chỉ có một người, đã đào tẩu, nghe nói là cao thủ tuyệt đỉnh, còn giết không dưới hai mươi đại nội thị vệ."
Triệu Phổ rùng mình, trong chốn võ lâm cao thủ như vậy hẳn là rất có uy tín danh dự chứ? Sao lại...
" Nghe nói ngày ấy may mắn tiểu vương gia xả thân cứu giúp, bằng không Hoàng Thượng có thể đã mất mạng." Tử ảnh nói tới đây, thoáng dừng lại một chút. Triệu Phổ liền truy vấn: " Tiểu vương gia nào?"
"Triệu Tông."
" Nga..." Triệu Phổ hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: "Lúc ấy Triệu Tông cũng ở đó?"
" Đúng vậy, lúc trước hắn đến phía nam du ngoạn vừa về Khai Phong. Lúc cùng Bát Vương gia tiến cung diện thánh vừa lúc gặp phải thích khách."
Triệu Phổ gật đầu: " Thông tri Bao đại nhân chưa? "
"Giả ảnh đã đi."
"Được rồi." Triệu Phổ đứng lên: " Lập tức hồi cung! " Ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức đi chuẩn bị .
Ra cửa đang chuẩn bị khởi hành, Triệu Phổ phát hiện không thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đâu. Nguyên lai Bao Chửng sợ hoàng cung lại bị tập kích, bảo Triển Chiêu về trước mà Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên cũng đi theo. Chỉ là mấy ngày nay Bạch Ngũ gia diện vô biểu tình, cũng không biết nói như thế nào tựa hồ tâm sự rất nặng, hỏi hắn hắn cũng nói không rõ.
Triển Chiêu một đường cùng hắn chạy về trong lòng ẩn ẩn bất an, cảm thấy chuyện lần này còn chưa kết thúc, hoặc là nói... chỉ vừa bắt đầu?
...
Mà lúc này Khai Phong cũng là băng thiên tuyết địa (Trời băng đất tuyết). Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, mưa tuyết bay lả tả phủ kín sân. Một người ngồi cạnh bàn, trước mắt là một bàn cờ, đối diện không một bóng người màtrên bàn cờ lại đang chém giết.
Nhẹ nâng tay đặt xuống một quân đen vây khốn đối thủ, nhìn trên bàn cờ địch quân đang đau khổ chống cự, khóe miệng người nọ cũng lộ ra nụ cười yếu ớt : "Nhân vật đều đã đông đủ , vở diễn của chúng ta, cũng nên bắt đầu... Ha ha."