Beta: Kaori0kawa
Liễu Dũng lo lắng cho Lăng Tử Hàn, vốn muốn cậu chờ ở hậu phương, phái 1 quân sĩ bảo vệ cậu, chờ tiểu đội đặc biệt của mình dẫn binh tiêu diệt xong địch, thì sẽ đón cậu sau, nhưng Lăng Tử Hàn kiên quyết không đồng ý. Liễu Dũng không có cách nào khác, chỉ có thể vừa lo lắng mà dẫn cậu theo, vừa phải leo lên núi rồi nhìn cậu. Lăng Tử Hàn sợ hắn nhất tâm nhị dụng (chú ý quá nhiều chuyện), lại khiến bản thân mới là người rớt xuống, lại không thể lên tiếng nhắc nhở, chỉ có thể lắc đầu nhìn hắn, ý bảo mình “Không có việc gì”.
Liễu Dũng thấy cậu di chuyển nhẹ nhàng, cách cậu leo núi tuy rằng khác với kỹ thuật của theo chân bọn họ, nhưng rất vững, lúc này mới an tâm, chuyên tâm leo lên phía trước, trong lòng tràn đầy sự kinh ngạc.
Trang bị trên người bọn họ cũng gần 60kg, nhưng đặc biệt đặc cách cho Lăng Tử Hàn, ngoại trừ vũ khí thì không để cậu mang theo gì khác, nhưng dù thế nào thì cũng hơn 40kg, mang như vậy mà tay không leo núi là cực kỳ hao tổn thể lực, hơn nữa khiến toàn bộ cơ thể phải chịu một trọng lực nặng, đừng nói tới việc bọn họ vừa mới trèo đèo lội suối hành quân gấp mấy tiếng vừa rồi, chỗ này cao hơn mặt biển khá cao, dù cho phó đại đội trưởng nhìn qua yếu đuối mỏng manh này ngủ 1 giấc thật ngon cho lại sức rồi đi leo lên núi, chỉ sợ cũng không chịu nổi, nhưng biểu hiện Lăng Tử Hàn lại khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, quả thật khó mà tin được.
Hắn không muốn suy nghĩ nhiều, chuyên tâm leo lên vách núi, lặng yên không một tiếng động tiến lên, thông qua hệ thống trên mũ nhìn các tiểu tổ dùng mã tấu ở hai bên hành động bí mật nhanh chóng giải quyết kẻ địch, tùy thời chuẩn bị trợ giúp hỏa lực.
Phân tử khủng bố đều đang phân tán, phân tổ mai phục, vừa lúc để bọn họ có thể từng tổ một ra giải quyết từng tốp. Đây là một trận chiến tĩnh lặng, từ đầu tới đuôi không hề có tiếng súng nào. Dưới hoa tuyết tung bay trong bóng đêm, các quân sĩ lặng yên tiếp cận phía sau kẻ địch, dùng 1 chiêu kết liễu mạng đối phương, không ai kịp phát ra 1 tiếng kêu nào trước khi chết.
Chưa được nửa tiếng đồng hồ thì cuộc chiến kết thúc. Bình quân một người giải quyết 2 tên, đối với bọn họ đó là 1 chuyện dễ dàng. Còn đối phương, tuy rằng bọn chúng cũng từng được huấn luyện qua nhưng chỉ là bọn nghiệp dư mà thôi.
Liễu Dũng cùng Lăng Tử Hàn lướt qua sơn khẩu, trên cao nhìn xuống đánh giá thôn Mục Khắc ngay sườn núi. Các quân sĩ công tác theo trình tự, có người canh chừng bên người bọn họ, có người thì lục soát thi thể của đám phân tử khủng bố, có người thông qua máy quan sát giám sát động tĩnh chung quanh.
Thôn Mục Khắc là một thôn khá nhỏ, chỉ có khoảng 10 hộ dân, lúc này nơi đó một mảnh đen kịt, vô thanh vô tức.
Liễu Dũng nhìn chốc lát, lập tức dùng thấu kính để đọc các số liệu được thu lại bằng hệ thống dò xét, không khỏi nghi hoặc: “Bên trong chẳng có ai cả, kì lạ.”
Lăng Tử Hàn xuyên qua kính gió, nhìn thẳng thôn xóm phía dưới.
Một luồng khí chết chóc lập tức ập tới, xâm nhập sâu vào tận xương tủy của cậu. Gió lạnh thổi qua núi dường như mang theo tiếng tức giận mắng chửi, khóc, kêu thảm của mọi người lúc sắp chết, thậm chí còn có tiếng súng dày đặc. Cậu nắm chặt lòng bàn tay, nhẹ nhàng mà nói: “Bọn họ chết hết rồi.”
Liễu Dũng ngạc nhiên nhìn cậu: “Gì cơ?”
Lăng Tử Hàn thở dài 1 hơi, thanh âm chậm rãi: “Tôi nói, toàn bộ thôn dân ở đây có thể đã bị bọn phân tử khủng bố tàn sát rồi.”
“Hả?” Liễu Dũng nửa ngờ nửa tin, lập tức phái một tiểu tổ chiến đấu vào trong đó trinh sát.
Hai mươi phút sau, tiểu tổ báo cáo, người trong thôn quả thực toàn bộ đã bị sát hại.
Liễu Dũng cùng các quân sĩ nhanh chóng chạy tới đó.
Quả nhiên, thông qua kính nhìn trong đêm, có thể nhìn thấy thi thể nằm trong từng gian nhà, phần lớn đều là người già, phụ nữ cùng trẻ nhỏ, máu chảy ra từ thân thể bọn họ đều đã đóng băng lại.
Khu Bố Luân hoàn cảnh ác liệt, phần lớn thanh niên trai tráng đều đã đi làm công ở Kashgar, ở đây chỉ còn lại những người không muốn xa xứ hoặc những người không có khả năng tìm được việc trong thành phố, bọn họ khai hoang 1 mảnh đất nhỏ trong núi, làm ruộng bậc thang, nuôi vài con dê, tuy thu nhập không cao nhưng cuộc sống an tĩnh bình yên, dữ thế vô tranh, thật không nghĩ tới, những người già phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt này có thể bị sát hại tàn nhẫn chỉ trong 1 đêm.
Liễu Dũng phẫn nộ mắng: “Cái bọn súc sinh.”
Lăng Tử Hàn ức chế tâm tình phẫn hận bên trong, nghiêm túc mà người chết, nhưng phát hiện những tên khả nghi mà Du Dặc cùng Triệu Thiên liệt kê cho cậu không nằm trong đó. Những người này khi chết vẫn mang theo bộ mặt đầy nghi hoặc, phẫn nộ, sợ hãi, tuyệt vọng, trước khi chết ai cũng rất thống khổ, hiển nhiên người giết bọn họ có thể là người thân hoặc bạn bè, là người mà họ tin tưởng, có thể là người mà họ yêu.
Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, suy nghĩ dụng ý của việc Eclanamine khi ra lệnh diệt toàn thôn. Vì muốn chọc tức Lâm Tĩnh? Hay đang đe dọa mình? Hay là bản thân gã bị lộ hành tung nên giết người diệt khẩu? Đây là một vụ hoàn toàn độc lập, không hề có liên quan gì tới viêc tàn sát bình dân trước đây? Đây chỉ là 1 hành động nhất thời hay là phương thức hoạt động của gã?
Liễu Dũng đi tới bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói: “Đây là thủ pháp mà bọn “Lê minh chi tử” quen dùng. Trước đây bọn chúng cũng thường tàn sát bình dân, bất quá lần này hung ác hơn những lần trước nhiều.”
Tổ chức khủng bố khi giết người, đều hô lên khẩu hiệu đều là “Giết Hán, diệt Hồi, trừ gian”, nhưng bình dân bình thường tay trói gà không chặt này thì bọn chúng e ngại gì chứ? Tất cả bọn họ đều là người Tajik. Cũng không ai có công chức, so sánh với đối tượng mà bọn chúng nhắm tới hoàn toàn không hề xứng, đây coi như là lạm sát kẻ vô tội.
Thế nhưng, có 1 điểm quan trọng, nếu như bọn họ đi con đường thông thường đã dự tính, sẽ tiến thôn Mục Khắc trước, sau đó bọn phân tử khủng bố đang mai phục tại sơn khẩu có thể phát động tập kích, dù kết quả thế nào thì những thôn dân này đều có thể bị những người cuối cùng đến giải quyết tốt hậu quả cho là bọn Lâm Tĩnh giết. Chuyện Lâm Tĩnh tàn sát bình dân trước đây có thể cũng giống như vụ này mà phát sinh hay sao?
Lăng Tử Hàn hít sâu một hơi, quyết định bảo lưu chứng cứ trước, sau khi kết thúc chiến tranh rồi kết luận cũng không muộn. Hiện tại cậu cần phải lãnh tĩnh, như vậy mới thể hoàn thành nhiệm vụ mà không xảy ra sai lầm nào.
“Liễu trung đội, tiếp tục hành động thôi.” Cậu nhìn Liễu Dũng, có vẻ bình tĩnh.
“Yes, sir, chúng ta phải đáp lễ Eclanamine thật tốt mới được.” Liễu Dũng nghiến răng nghiến lợi xoay người, nhanh chóng ra lệnh với quân sĩ. “Đi đường số 3, đến thôn Tra Khắc.”
Lúc này, 1 quân sĩ tiến lên, mang lại một máy bộ đàm cho hắn: “Liễu trung đội, cái này lục soát được từ người của một tên phân tử khủng bố. Tôi đã kiểm tra rồi, bọn chúng sử dụng kênh thông tin số 57.”
“OK.” Liễu Dũng tiếp nhận, mang theo trên người, dùng kênh giám sát tổng chỉ huy chỉnh lại kênh 57, lập tức vung tay, cùng quân sĩ xuất phát trong bóng đêm,
Thôn Tra Khắc cách đây không xa, có 1 con đường núi thông qua đó, khoảng chừng hơn 20km, dọc theo sườn núi hướng về phía trước, độ cao so với mặt biển cũng tăng lên 200m.
5 thôn ở Bố Luân không có thông đường cho xe hơi, phương tiện giao thông của bọn họ phần lớn đều là ngựa, chỉ có 1 số ít thanh niên dùng xe máy, rất nhiều người không nuôi nổi ngựa thì đi bộ, cũng may con đường này cũng không mấy gập gềnh, với những người đã quen đi đường núi thì cũng không tính là khó đi.
Bọn họ đi rất nhanh, nhưng cũng rất cẩn thận.
Dọc theo đường đi cũng không có mai phục, nhưng truyền đến những tiếng súng vụn vặt, trong đó còn có tiếng chó sủa cùng thét chói tai của phụ nữ.
Liễu Dũng cùng Lăng Tử Hàn biến sắc, các quân sĩ cũng gấp. Những thanh âm này thuận gió mà đến, còn chỗ phát ra thanh âm này chính là thôn Tra Khắc. Hơn phân nửa là bọn phần tử khủng bố đang tàn sát thôn dân.
Liễu Dũng nhanh chóng ra lệnh: “Mau tăng tốc.”
Dù nhiệm vụ lúc ban đầu của bọn họ là gì, thì bây giờ đều đặt sang 1 bên, hiện tại nhiệm vụ quan trọng chính là cứu vớt bình dân.
Bọn họ chạy nhanh về phía trước.
Gió lạnh gào thét, hoa tuyết bay phủ người họ, bốn phía là cánh đồng tuyết, không có một ngọn cỏ, dưới thấu kính thì tựa như 1 cánh đồng hoang vu thời kỳ viễn cổ, không có sự sống nào cả. Bọn họ trầm mặc đi lên cao nguyên, chỉ có việc thiếu dưỡng khí không bằng 1 nửa đất bằng là khiến bọn họ khó chịu. Liên tục hành quân, leo núi, đánh bất ngờ, 4 5 tiếng khiến thể lực cùng tinh thần của bọn họ bị khảo nghiệm nghiêm trọng. Huấn luyện nghiêm khắc bình thường lúc này lại thể hiện được ích lợi của nó, tốc độ của bọn họ vẫn nhanh không hề giảm.
Liễu Dũng vừa đi vội, vừa chú ý tình hình Lăng Tử Hàn. Cậu theo sát phía sau Liễu Dũng, nhắm mắt theo đuôi, bước chân không nặng nề, hô hấp cũng không gấp. Liễu Dũng cũng không còn sức để chú ý đến tình hình khác lạ này của cậu, thấy cậu không gặp khó khăn gì, bản thân yên tâm mà hết sức chăm chú vào cuộc chiến sắp tới.
Hai mươi phút sau, bọn họ vẫn chia làm 5 tổ chiến đấu, phân ra từng cụm, yểm hộ nhau ào vào thôn Tra Khắc.
Lúc này, tất cả thanh âm đều tĩnh lặng, thôn trang nhỏ vắng vẻ dựa trên vách núi, trong bóng tối mang theo sát khí.
HẾT CHAP 48
Mục lục