Mục lục
Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn vẫn cười, nhìn rất vui, nghe được lời mời của Lạc Mẫn, liền ôm nhóc đi qua.

Chu Lạc trong lòng cậu mừng rỡ thẳng người dậy, chờ khi đến gần hắn, mới nghiêng người ra trước, ra sức nhào vào lòng Lạc Mẫn, trong miệng kêu: “Ba, ba.”

Lạc Mẫn thấy con, liền tươi cười rạng rỡ. Hắn đưa tay tiếp nhận nhóc, hôn lên, nhưng không có ôm tiếp mà buông xuống đất, ôn nhu nói: “Đi tìm nội con đi, ba và cha có việc, lát cùng con chơi tiếp.”

Chu Lạc phùng má.

Chu Tự xoa nhẹ đầu nhóc, cười nói: “Nhanh đi, phải nghe lời ba chứ.”

Chu Lạc nhìn thoáng qua Lạc Mẫn, liền xoay người chạy về biệt thự Lý Nguyên. Ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể tuyết trắng nhỏ nhắn của nhóc, khiến nhóc càng thêm khả ái.

Ở đây khắp nơi đều có đội đặc cần, bảo an vô cùng nghiêm mật. Tuy rằng Chu Lạc tuổi còn nhỏ, Chu Tự cùng Lạc Mẫn cũng rất yên tâm.

Lăng Tử Hàn nhìn đứa bé dường như cả người đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cười nói: “Thực là một thiên sứ.”

Chu Tự mỉm cười nhìn bóng lưng con mình, lần này không hề khiêm tốn, hiển nhiên cũng cho rằng con mình hoàn toàn giống thiên sứ. Sau một lát, bỗng nhiên y quay đầu nhìn về phía Lăng Tử Hàn, cười nói: “Tử Hàn, cậu giúp tôi khuyên A Mẫn đi. Em ấy không chịu có con của mình, tôi nói khô cả cổ rồi. Sức khỏe em ấy tốt, có thêm vài đứa cũng vui, đâu phải chúng tôi không nuôi nổi đâu. Rõ ràng có điều kiện, nhưng em ấy vẫn cứ cố chấp, ai khuyên cũng không thèm nghe, ngay cả chú Nguyên nói cũng không chịu nghe. Nói thật lòng, tôi hy vọng trong nhà có nhiều trẻ con 1 chút, vậy mới náo nhiệt. Tương lai nếu chúng tôi rời trần thế, chỉ có 1 đứa thì sẽ rất cô đơn, cậu nói phải không?”

“Anh này.” Lạc Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu. “Sao lại đem chuyện của nhà chúng ta lải nhải với Tử Hàn chứ? Em đâu có phản đối việc có nhiều con đâu, chỉ là bản thân em không muốn có con, của anh là được rồi. Sao anh lại cố chấp thế chứ? Cần gì phải có của em mới chịu? Con của anh cũng là con của em mà, có gì khác biệt chứ?”

“Cái này sao gọi là cố chấp được chứ?” Chu Tự bất đắc dĩ nhún vai. “Anh yêu em, muốn có con của em, vậy có gì kỳ lạ chứ? Hoàn toàn là chuyện bình thường mà.”

“Yêu cùng có con có liên hệ gì chứ?” Lạc Mẫn phản bác. “Em cũng yêu anh, yêu con của anh, anh cũng yêu em, yêu con, như vậy không phải rất tốt sao? Cần gì nhất định phải phân ra con anh con em? Con đều là của cả hai.”

Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười, nhìn hai người kia trước mắt tình nùng mật ý.

Chu Tự vẫn đẹp khiến người khác không thể xoi mói, theo thời gian qua, sự anh tuấn ôn nhu của Lạc Mẫn càng thêm đậm, tản mát ra thành thục ổn trọng. Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, là một đôi vô cùng xứng. Mà tình cảm bao bọc chung quanh hai người họ cũng chân thành tha thiết, làm cảm động hàng ngàn hàng vạn người dân. Truyền thông mỗi lần nói tới bọn họ, đều luôn sử dụng cặp từ “Giai ngẫu thiên thành” hoặc là “Gia quyến thần tiên”.

Trong quá trình tranh cử của Lý Nguyên, nhờ có Chu Tự cùng Lạc Mẫn mà ông cũng đạt được không ít phiếu bầu. Có cũng có vài cử tri thuần túy là thấy hai người bọn họ đẹp mắt, nên bỏ phiếu cho Lý Nguyên, còn những người già có tư tưởng bảo thủ thì bởi vì thấy họ tình cảm chung thủy, gia đình ổn định mà bỏ phiếu cho bọn họ.

Khuôn mặt đẹp của Chu Tự không chỉ có thể khiến cử tri khoái trá, mà trong những xung đột của B quốc cùng vài quốc gia khác cũng khiến y có thể đạt được lợi, dù là người ý chí sắt đá cỡ nào cũng sẽ bị nụ cười của y làm mềm đi, thường thường trong quá trình đàm phán sẽ nhượng bộ. Mà bạn đời của phó tổng thống, học vị thạc sĩ quản lý hành chính của Lạc Mẫn có thể trở thành điều kiện tiền đề cho hắn, sự khiêm tốn ôn hòa biểu hiện ra trước mặt người khác cùng sự nỗ lực của hắn trên phương diện Quốc Gia An Toàn cũng khiến người dân cảm thấy thoả mãn. Đã từng có chính trị gia tiên đoán, khi Lý Nguyên từ chức, tổng thống tiếp theo có thể là Chu Tự. Y cùng Lạc Mẫn là một đôi bạn đời hoàng kim có thực lực không thể hoài nghi, đủ để ứng phó khiêu chiến đến từ khắp nơi.

Không ít truyền thông đều thích dùng hình chụp của hai người họ làm bìa, mà từ khi Chu Lạc được sinh ra, thì paparazzi với vị tiểu công tử này càng theo truy đuổi gay cấn, đã từng có kỷ lục 1 bức ảnh chụp được mặt nhóc sẽ được 100.000, khiến Chu Tự tức giận, liên tiếp khai trừ vài tên bị tiền tài dụ dỗ dám chụp ảnh lén con mình.

Việc này Lăng Tử Hàn đều đã biết rõ thông qua tư liệu, thế nhưng, bản thân cậu cũng không biết vì sao Lạc Mẫn kiên trì không muốn có con. Cậu có chút khó hiểu nhìn người đàn ông luôn ôn nhu này, trực giác cho cậu biết hắn rất yêu trẻ con, không rõ vì sao hắn lại không muốn có con của mình.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Chu Tự nổi giận nói: “Được được, anh không nói lại em, dù sao nhà này cũng là em làm chủ, tùy em vậy.” Nói xong, y tức giận quay đầu đi về phía biệt thự Lý Nguyên, hiển nhiên đã quên có khách đứng bên cạnh.

Lạc Mẫn nhìn bóng lưng y, trên mặt tràn đầy dung túng, một lát sau cười nói: “Tử Hàn, chúng ta vào đi thôi.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, cùng hắn vào biệt thự.

Lạc Mẫn cùng cậu đi lên sân thượng, ở đó có một cái ghế bành trắng, trên bàn bày đặt hoa quả cùng trà. Lạc Mẫn bắt chuyện cùng cậu, ngồi xuống, rót trà cho cậu.

Lăng Tử Hàn nhìn ra biển rộng, nâng chung trà lên uống một ngụm, nhẹ giọng hỏi: “Mẫn ca, vì sao anh lại không muốn có con?”

Lạc Mẫn đang lột chôm chôm, nghe vậy liền ngừng tay, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Một lát, hắn mới nhỏ giọng nói: “Đứa con nếu sinh ra, tướng mạo sẽ không giống tôi.”

Lăng Tử Hàn lập tức hiểu.

Tướng mạo Lạc Mẫn không phải tướng mạo sẵn có của hắn, vì sự an toàn của hắn, theo quy định, khi hắn rời khỏi Trung Quốc, thì sẽ tiến hành thay đổi hoàn toàn tướng mạo của hắn. Không nghĩ tới, hắn vừa cất bước ra đi thì cũng không còn quay về nước được nữa, cũng không còn nhà để về. Thân phận gốc của hắn đã biến mất từ lâu trên thế giới này, thậm chí ngay cả hồ sơ nhân sự tuyệt mật của hắn tại Bộ Quốc An cũng chỉ dùng một danh hiệu để xưng hô, không còn tên gốc, cũng không còn hình chụp gốc, công tác B quốc trước đây, tình báo viên biết thân phận chân thực của hắn cũng đã về quốc nội hết rồi. Lúc này tình thế vô cùng phức tạp, người theo dõi hắn rất nhiều, nếu như đứa nhỏ sinh ra tướng mạo khác hắn quá nhiều, sẽ tránh không khỏi việc có người nghi ngờ.

Lăng Tử Hàn nhớ lại hình chụp của cha, em trai cùng cháu trai hắn lúc còn ở quốc nội, thấy cũng có chút tương tự với hắn, vì vậy liền nói: “Đứa nhỏ sinh ra chỉ có một phần giống cha mẹ thân sinh mà thôi, đây là bình thường mà. Chờ khi bé lớn lên, anh cũng già rồi, tướng mạo cũng sẽ có điểm khác biệt. Chỉ cần đường nét giống, thì trên cơ bản cũng không có vấn đề gì.”

Lạc Mẫn cúi đầu, từng chút từng chút lột vỏ chôm chôm, hiện ra miếng thịt trong suốt bên trong. Hắn trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt nói: “Tôi có lẽ một mình như vậy thôi, không có gì nguy hiểm cả. Tôi không muốn con mình không an toàn. Với lại, nếu ngày nào đó tôi phát sinh biến cố, thì con tôi sẽ cô đơn. Tôi không hy vọng con mình sẽ có 1 tương lai như vậy, nếu không muốn thì ngay từ đầu đừng nên có, cũng sẽ an tâm hơn, càng không gì phải buồn phiền. Tôi có con của Tự ca là được rồi, tôi yêu y, con của y cũng là con của tôi. Tôi rất hạnh phúc.”

Trong nháy mắt, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên hiểu được tâm tư chân chính của hắn, vì chính cậu cũng nghĩ như vậy.

Trước khi hành động tại Cung Đảo, cậu đã quyết định suốt đời không muốn có con. Cậu biết sự nghiệp của mình có bao nhiêu nguy hiểm, bất kì lúc nào cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn. Cậu thực sự không thể tưởng tượng, nếu để con cậu 1 mình trên đời, rồi để nó một mình đối mặt với mọi thứ. Từ sau hành động ở Cung Đảo, cậu càng thêm đạm mạc với vạn vật thế gian, càng không muốn con mình khi sinh ra lại chịu khổ.

Hơn nữa, cậu không còn sức để làm cha nữa rồi.

Cậu không có sức lực để vừa làm việc vừa dạy dỗ con cái, hơn nữa càng biết rõ thế giới này trong bóng tối hiểm ác đáng sợ, cậu sợ không thể bảo vệ con mình chu đáo, sẽ khiến bé bị tổn thương. Đến nay cậu vẫn nhớ kỹ sự đau đớn thấu tâm can khi nghe tin mẹ mình qua đời, nhớ kỹ sự sợ hãi khi nghe tin cha mình gặp nạn. Cậu không muốn con mình cũng sẽ chịu đựng sự thống khổ như vậy.

Cậu cũng giống như Lạc Mẫn vậy, cậu chỉ cần có con của Vệ Thiên Vũ là được rồi, cậu sẽ xem bé như con của mình, nếu như bản thân rời khỏi thế giờ này, thì ít nhất còn có Vệ Thiên Vũ, nghĩ tới người đàn ông ý chí cường hãn tính tình ôn nhu đó nhất định sẽ chăm sóc bé chu đáo, cậu có thể yên tâm.

Cậu xuất thần nhìn ngoài khơi bình tĩnh, nhìn đường chân trời nối giữa trời với biển, không hề hé răng.

Lạc Mẫn cho rằng cậu đang đau lòng cho hắn, nên nở nụ cười, ôn hòa nói: “Tử Hàn, cậu yên tâm đi, tôi không có gì đâu. Hiện tại có Tự ca, có con trai, tương lai nếu có thể có thêm được nhiều con gái, tôi đã vô cùng thỏa mãn.”

Lăng Tử Hàn phục hồi tinh thần lại, cười gật đầu với hắn: “Đúng vậy, các anh vẫn ân ái như thế, tôi rất vui.”

Lạc Mẫn khoái trá nhìn cậu, đang muốn nhắc lại chuyện cũ, quan tâm tới vấn đề tình cảm của cậu, thì tổ trưởng tiểu tổ đặc biệt cần phụ trách an toàn bọn họ từ phía dưới đi lên, cung kính mà nói: “Lạc tiên sinh, khách đã tới rồi.”

“À, được.” Lạc Mẫn lập tức đứng dậy, hài lòng đi xuống dưới.

Lăng Tử Hàn vẫn mang nụ cười, chậm rãi đi theo phía sau hắn.

HẾT CHAP 42

Mục lục

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK