Vì Paris thất thủ thật sự là một tin quá mức chấn động, mà lúc này thì đoàn người đang tỏa đi khắp thị trấn để tìm kiếm nhu yếu phẩm, thế nên Bùi Kiêu trước hết nói cho bọn Cung Diệp Vũ biết tin này.
Ai cũng biết Paris là thủ đô của nước Pháp, mà nước Pháp lại là một cường quốc rất quan trọng của Châu Âu, vậy việc phòng thủ nơi đó quan trọng ra sao? Nếu tính về sức phòng ngự thì nơi đó tuyệt đối không thua kém gì Bắc Kinh của Trung Quốc, mà nhất là như hiện nay – ‘lão đại’ và ‘lão đại số hai’ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đồng thời ‘mất tích’, vậy có khi sức phòng ngự hiện tại của Paris còn cao hơn Bắc Kinh rất nhiều cũng nên!
Thế mà một nơi quan trọng đến như vậy của Châu Âu, nói thất thủ là thất thủ ư? Phải có thực lực tới cỡ nào mới có thể làm được như vậy?
“Ta cảm thấy rất kỳ lạ! Bùi Kiêu, ngươi nói những tin tức mà ngươi mới nghe được kia hầu hết đều là tin tức của dân chúng và quân đội, thế còn những tin tức liên quan tới tổ chức linh hồn đâu? Tránh Thoát Giả và Tránh Thoát Giả Cao Cấp đâu? Vì sao không thấy xuất hiện dù chỉ một mống?” Dương Húc Quang nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Tối ngày hôm đó, dân chúng đã tổ chức một buổi ăn mừng nhỏ ở ngay tại quảng trường trong thị trấn. Mặc dù đang trong hoàn cảnh khó khăn nhưng lúc này – sau một thời gian dài sống trong sợ hãi, lo lắng cho tính mạng thì họ giờ đã được thư giãn và an toàn. Điều đó khiến cho ai nấy đều cảm thấy vui sướng không nói nên lời. Hơn thế nữa, trên hành trình dài đã đi qua, vấn đề ăn uống của hơn bảy trăm người dù sao cũng không phải việc nhỏ, bọn họ cũng không thường xuyên được no bụng, thế nên sau khi rất nhiều người đưa ra ý kiến thì dân chúng đã quyết định để tất cả mọi người cùng được thoải mái một trận.
Cùng lúc đó, bọn Bùi Kiêu lại đang tụ tập tại một chỗ khá yên tĩnh cách xa quảng trường để thảo luận về sự kiện Paris.
Mối nghi ngờ của Dương Húc Quang cũng là điều mà những người còn lại thắc mắc. Thời kỳ trước khi cả nhóm bị nhốt trong ảo giới Atlantis, tuy lúc đó thì tổ chức linh hồn cũng thuộc loại tổ chức mật, không thể tồn tại công khai nhưng nếu gộp toàn bộ các tổ chức linh hồn trên thế giới lại thì sẽ là một lực lượng rất lớn. Dù sao thì đó cũng là các cơ cấu đặc biệt mà các quốc gia lập ra để ngăn chặn ngày tận thế, muốn tiền có tiền, cần người có người, cường giả Chân Ma cấp cũng có tới mấy tên. Đừng nói là cái đám U Linh yếu tới nỗi không chịu nổi một đòn này, dù là toàn bộ quỷ quái của một ảo giới nào đó ‘xổng ra’, nếu tất cả các tổ chức linh hồn cũng hợp lực thì vẫn sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Nhưng lúc này thì sao đây? Từ khi cả nhóm trở về tới nay vẫn chưa từng thấy được sự tồn tại hay xuất hiện của bất cứ linh hồn nào. Đương nhiên, nguyên nhân cũng có thể là vì cả bọn thoát ra tại một nơi tương đối vắng vẻ, ít người qua lại, thế nhưng tới giờ thì sao? Vị trí hiện tại của cả bọn đã có thể coi là khu vực giàu có tại Tây Âu, thế mà mọi chuyện còn như thế này, vậy thì những nơi khác trên thế giới còn tới mức nào? Kiếp nạn này phải nên gọi là thảm họa của nền văn minh mới đúng! Tuy rằng có thể chính phủ thế giới vẫn duy trì được chính quyền của mình, nhưng sợ rằng cả thế giới đã chết mất ít nhất một trăm triệu người trong thảm họa này. Chết nhiều người như thế thì dù là với quốc gia nào cũng là một tai họa ngập đầu, cho dù so với toàn thể loài người thì đó cũng không chỉ đơn giản là một con số. Thảm họa lớn đến như thế mà đám linh hồn đâu cả rồi? Tránh Thoát Giả, Tránh Thoát Giả Cao Cấp và cả cường giả Chân Ma cấp đâu cả rồi?
Sự nghi ngờ của cả đám cũng là hợp lý, bởi vì cái đám U Linh trước mặt này chẳng qua chỉ là mạnh với người bình thường mà thôi, chứ nếu đối mặt với chúng là thành viên của tổ chức linh hồn – dù đó là một tay lính mới toanh đi nữa thì lấy một đánh nghìn, đánh vạn cũng là chuyện nhẹ nhàng. Thế thì vì sao mà cục diện thế giới lại tệ tới mức này!?
“Nếu tổng hợp tất cả tin tức lại thì có thể đưa ra hai trường hợp có thể xảy ra.” Vu Nữ Trần liếc nhìn Dương Húc Quang rồi cười khổ nói tiếp: “Một là sau khi đã vây khốn chúng ta trong ảo giới, chính phủ thế giới liền dứt khoát trở mặt ngay lập tức với giới linh hồn. Chẳng phải bọn chúng định dùng chấp niệm của linh hồn con người để chế tạo vũ khí đó sao? Vậy so với việc dùng linh hồn yếu ớt của người sống bình thường, thì dùng những linh hồn lâu năm mạnh mẽ kiên cường làm nguyên liệu sẽ tốt hơn nhiều. Như vậy, phần lớn người của giới linh hồn đều đã bị tiêu diệt. Cho tới khi tai họa U Linh nổ ra, chính phủ thế giới không còn giới linh hồn trợ giúp nên cục diện mới thành như lúc này.”
“Về phần khả năng thứ hai thì cũng rất đơn giản, lúc này toàn bộ các tổ chức linh hồn trên thế giới đều đã bị chính phủ thế giới hoàn toàn thâu tóm, kẻ nào không phục tùng đã bị giết, hoặc sử dụng một công nghệ nào đó tìm được từ di tích cổ đại để bắt giữ linh hồn. Còn tình thế như hiện nay thì chính là do chính phủ cố ý tạo nên. Bọn chúng cần một lượng lớn chấp niệm để đạt tới một mục đích hoặc để hoàn thành một tạo vật nào đó, và bọn chúng cảm thấy tình thế trước mắt vẫn hoàn toàn nằm trong tầm khống chế nên đã nhốt lại toàn bộ linh hồn, cho tới khi tập hợp đủ chấp niệm thì mới thôi. Đó là khả năng thứ hai.”
Schnau đang vừa ngồi lơ lửng trên không vừa phân giải máy móc lấy linh kiện ở cách đó không xa, cô bé nghe thấy vậy thì liền nói xen vào: “Thật ra thì còn một khả năng khác nữa. Nếu như chính phủ của các ngươi thật sự có thể mở ra được Máy Chủ Linh Hồn, hơn nữa còn lấy được thứ bên trong đó, thế thì ta có đầy đủ lý do để tin rằng chính phủ của các ngươi đang thực hiện kế hoạch Quân Đội Linh Hồn.”
“Kế hoạch quân đội linh hồn?" Mọi người quay lại nhìn Schnau, rồi cùng đồng thanh lặp lại cụm từ kia.
Schnau gật đầu nói: "Không sai, là kế hoạch quân đội linh hồn! Bản chất của nó là chắt lọc tới chút chấp niệm cuối cùng của người sống.”
Bùi Kiêu nói với vẻ khó hiểu: “Chính là việc dùng chấp niệm của linh hồn người sống để chế tạo ra vũ khí linh hồn đó sao? Là loại vũ khí cả người bình thường cũng có thể sử dụng để tấn công U linh và quỷ quái phải không?”
Schnau cười hì hì đáp: “Sao lại thế được, đó chẳng qua là sản phẩm phụ sinh ra trước khi đạt được cái đích cuối cùng thôi. Cái gọi là kế hoạch quân đội linh hồn, cơ bản là không dùng tới ‘linh’ và ‘hồn’, cũng có nghĩa là thật ra không cần tới chấp niệm, chấp niệm chỉ là sản phẩm phụ lấy được trong kế hoạch quân đội linh hồn mà thôi. Nếu nói một cách dễ hiểu thì nó giống như ‘cặn chất thải’ của quá trình chế tạo vậy! Đương nhiên, chấp niệm chắc chắn là đáng giá hơn cặn bã nhiều, dù là dùng để chế tạo đồ ăn hay vũ khí cũng đều được, thực sự là có rất nhiều tác dụng. Có điều là kế hoạch quân đội linh hồn thực sự không cần dùng tới chấp niệm.”
Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, thấy sắc mặt ai nấy đều đã ít nhiều tái nhợt. Rút hồn người sống để chế tạo thành thực phẩm, tuy rằng thực phẩm làm theo cách đó cũng không khác gì thực phẩm mà bọn họ đã chế tạo khi còn ở trong ảo giới, nhưng dù sao thứ đó cũng được làm ra từ linh hồn người sống. Nghĩ một chút thì sẽ thấy là ăn thứ đó cũng không khác gì ăn thịt người, điều đó quả thật khiến người ta chỉ nghĩ tới đã thấy buồn nôn rồi.
Cung Diệp Vũ lúc này nói với vẻ hung hãn: “Vậy thì người Ba Mắt các ngươi kỳ vọng gì vào kế hoạch quân đội linh hồn?” Schnau dường như không để ý tới thái độ của hắn, chỉ vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vừa trả lời: “Bọn ta đã mong đợi tạo ra được một thứ đạt tới được cấp độ của Nguồn Gốc Tội Lỗi, nhưng đáng tiếc là trước khi kế hoạch hoàn thành thì bọn ta gặp phải một kẻ địch cực mạnh. Chính thứ đó đã hoàn toàn phá hỏng nguồn năng lượng của thành lũy cuối cùng và cũng là mạnh nhất của bọn ta, hơn nữa cũng khiến nó hư hại hơn 90%, từ đó chỉ còn là một cái vệ tinh, không thể sử dụng được nữa. Vì tiêu diệt kẻ địch kia mà bọn ta gần như đã rơi vào tình trạng diệt vong.”
“Đợi một chút! Ngươi mới vừa nói thành lũy kia đã biến thành một vệ tinh, hơn nữa nãy giờ ngươi lại không ngừng nhìn mặt trăng. Chẳng lẽ cái mà ngươi gọi là thành lũy chính là…?” Bùi Kiêu vụt ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng, hắn quả thực vô cùng kinh ngạc.
Schnau nói với vẻ hiển nhiên: “Đương nhiên rồi, chính là cái vệ tinh duy nhất của trái đất đấy. Đó vốn là phi thuyền cứu nạn đã đưa những hậu duệ người Ba Mắt chúng ta băng qua khoảng cách tỷ tỷ km của cả hệ ngân hà trở về Trái Đất, cũng là thành lũy chiến tranh mạnh nhất mà người Ba Mắt đã chế tạo ở thời kỳ phồn vinh. Nếu như nó còn nguyên vẹn thì chỉ cần dùng lực lượng của nó cũng đủ để địch lại bảy, tám tên quỷ quái Ma Vương đỉnh cao rồi. Chỉ tiếc là trước khi kịp đối diện trực tiếp với Nguồn Gốc Tội Lỗi thì nó đã hoàn toàn hỏng mất rồi, nếu không thì… Ài!”
Cả đám kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng ngời trên bầu trời. Dù trí tưởng tượng của bọn hắn có phong phú tới đâu thì cũng không thể ngờ được người Ba Mắt đã mạnh mẽ tới trình độ biến một hành tinh thành một thành lũy. Tuy mặt trăng có vẻ hơi nhỏ một chút nhưng đó chỉ là khi so với những tinh thể khác trong vũ trụ mà thôi, còn đối với một sinh vật sống thì nó thực sự khổng lồ tới mức khó có thể hình dung. Chẳng trách tại sao Schnau thỉnh thoảng lại thể hiện kiểu thái độ tự hào và cả khinh bỉ khi nhìn cả bọn, nguyên nhân cũng không phải vì cô bé kiêu ngạo, mà thực sự là vì loài người vẫn còn thuộc phạm trù ‘người nguyên thủy’ đó thôi.
“Đó chính là căn cứ lớn nhất của người Ba Mắt chúng ta, sau đó cũng trở thành thành lũy mạnh nhất còn lại: Côn Luân!” Schnau vừa nói vừa nhìn lên bầu trời với vẻ si mê.
“Côn Luân!?”
Cả bọn lại ần nữa hô to vì kinh ngạc. Lần này thì chẳng những Schnau giật mình hoảng sợ mà dân chúng nơi xa cũng vì vậy mà chú ý tới bên này. Lúc này, dân chúng đã bầy biện đầy các loại đồ ăn, thức uống mà bọn họ tìm được lên trên quảng trường. Bọn họ đang chè chén say sưa thì liền chú ý tới sự tồn tại của bọn Bùi Kiêu. Lập tức có mấy chục người mang đồ ăn thức uống, chén đĩa các loại tới cho bọn hắn.
Bọn Bùi Kiêu cám ơn nhận lấy thực phẩm, những người dân kia cũng dành cho bọn hắn những lời thể hiện sự biết ơn sâu sắc, tiếp đó cũng lập tức cáo từ để lại không gian yên tĩnh cho bọn hắn, mấy người dân này có vẻ cũng nhận ra bọn Bùi Kiêu đang bận thảo luận một vấn đề quan trọng nào đó.
Bùi Kiêu cầm lên một ly rượu đỏ, uống một ngụm rồi liền vội hỏi giống như không thể chờ đợi được nữa: “Ngươi chắc chắn rằng các ngươi gọi Mặt Trăng là Côn Luân ư?”
Schnau nghi ngờ đáp: “Đúng vậy, bọn ta gọi nó là Côn Luân. Tuy ngôn ngữ của chúng ta khác nhau nhưng công cụ phiên dịch sẽ trực tiếp truyền tải ý nghĩa thật của từ ngữ vào trong đầu các ngươi. Thế nên nếu các ngươi nghe được hai chữ Côn Luân thì cái tên này chính là Côn Luân mà các ngươi biết tới!”