Hai người gửi hành lý vào khách sạn gần nhà ga rồi kiếm một chiếc taxi, An Tiệp báo địa chỉ. Mạc Thông chú ý tới trong nháy mắt đó, trên khuôn mặt người đàn ông kia hiện lên thần sắc hoài niệm thoáng qua. Lái xe liếc lại một cái như nghi hoặc rồi lầm bầm nói nhỏ: “Sao mà đi xa thế……”
Đúng là xa thật, xe taxi đưa bọn họ rời xa thành phố nhỏ, đường xá ngày càng xóc nảy, nhà cửa hai bên cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng bên đường biến thành từng thửa từng thửa ruộng lúa. An Tiệp tựa hồ cố ý tránh người, bảo lái xe dừng lại cách một đoạn rất dài.
Mạc Thông theo y đi xuyên qua đất hoang, đại khái đi khoảng hơn bốn mươi phút mà An Tiệp hình như còn chưa muốn dừng, hắn nhịn không được hỏi một câu: “Gần đây hình như không có nhà cửa gì hết… An Tiệp, anh đã bao nhiêu năm không về lại đây rồi?”
“Hơn mười năm.” An Tiệp hơi dừng bước, nheo mắt nhìn tứ phía như là cũng không dám xác định,“Có điều đúng là sau khi phụ thân qua đời thì nơi đây không còn ai ở nữa.”
“Sao lại thế?”
An Tiệp nhún nhún vai: “Hẻo lánh quá, giao thông không thuận tiện, lại còn…” Y cười, “Cậu nói xem? Một trận cháy lớn như thế, người bên trong cháy sạch như than cốc, cảnh sát bảo là cố ý giết người mà bây giờ vẫn còn là án chưa phá kia kìa. Vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu hàng xóm… Sau đợt đó cũng lần lượt dọn đi hết. A, đúng rồi, không nhầm đường đâu, sắp đến rồi.”
Mạc Thông nhìn theo ánh mắt của y, trước đó không xa có một ngôi mộ nhỏ cô độc, trước bia mộ đặt một bó hoa rõ ràng còn chưa khô héo. Hắn theo An Tiệp tới ngôi mộ đó, nhìn người phụ nữ trung niên hiền lành trên tấm bia. Người phụ nữ có khuôn mặt tròn tròn, rất phúc hậu, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, dường như khi đã cách biệt âm dương, qua tấm ảnh chụp trắng đen người ta vẫn còn cảm nhận được thiện ý của bà.
“Nghe nói đây là bà nội Túy Xà, tôi quá nhỏ nhớ không rõ, hình như lúc ấy là hàng xóm nhà tôi. Bà ấy tốt lắm, nghe đâu qua đời năm Túy Xà lên tám thì phải, cho nên sau đó phụ thân mới thu dưỡng gã.” An Tiệp ngồi xổm xuống, ngón tay lướt qua bó hoa trên mặt đất như có điều suy nghĩ, “Gần đây tên đó có tới sao?”
“Ai? Túy Xà?”
“Ờ…” An Tiệp cau mày, ngón tay gõ gõ lên cằm, “Nghe nói Túy Xà khi còn bé sống cùng bà nội, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, hẳn là không còn người thân khác, trừ tên đó ra thì còn ai đến nữa ?”
Mạc Thông không lên tiếng, không hiểu vì sao sau khi xuống khỏi tàu hỏa, trên đường đi hắn vẫn luôn cảm thấy rất kì quái. Ngồi trên taxi, hắn cố tình lưu ý mấy lần, không phát hiện có người theo dõi, điều này ngược lại càng khiến cho hắn thấy bất thường. Đối phương cố ý tạo ra người đàn ông trung niên cổ quái và vách tường có cơ quan kia tựa hồ là muốn dẫn bọn họ trở lại nơi này, ấy thế mà đến tận bây giờ vẫn không có thêm động tĩnh____ nếu như Túy Xà thật sự có đến thăm mộ bà nội cách đây không lâu, chẳng lẽ là đã chờ bọn họ ở phía trước rồi sao ?
Hà Cảnh Minh liều chết lưu lại câu nói “Đừng trở lại…”, ý là trở lại đâu? Hắn thoáng nhìn An Tiệp vừa lấy ra một chiếc khăn ẩm lau lau mộ bia, hoài nghi người kia lại thất thần nữa rồi___Tình huống hiện tại cho dù có cẩn thận đến mức nào cũng vẫn không đủ, thế mà hình như chỉ có một mình hắn ở đây căng thẳng mò mẫm thôi, đại gia An Tiệp ung dung thong thả cứ như đang đi dạo ngoại thành ấy.
Hoàng thượng không vội, thái giám gấp cái gì mới được chứ.
Quả nhiên không xa sau đó, Mạc Thông đã nhìn thấy một một tiểu viện đầy gạch đen ngói cháy như một phế tích. An Tiệp dừng bước, thở dài nhẹ như không thể nghe thấy. Y nheo mắt lặng yên nhìn những hàng ngói cháy đen, những cây đại thụ không còn sức sống, và con đường đá trong sân đã không còn ra hình dạng, cùng những phòng ở nát bươm…
Nhắm mắt lại, như thể tiếng cười đùa của bốn thằng nhóc con vẫn còn quẩn quanh trong gió, người đàn ông tuấn mỹ nho nhã tựa trên khung cửa hoặc ngồi ngay trong sân nhìn chúng nó chơi đùa, chuông gió bên cửa sổ đinh đang rung động, tiếng gà gáy chó sủa không biết ở nhà ai vọng sang… Lúc còn bé, y đọc [Đào Hoa Nguyên ký] của Đào Tiềm, trong đó có một câu “Bờ ruộng ngang dọc chạy, gà chó cùng kêu vang”, trong đầu nghĩ, chắc cũng giống như nhà mình nhỉ.
Từ biệt mấy chục năm, kí ức khi đó tựa như là ảo giác.
Mạc Thông đột nhiên bật cười vỗ đốp lên vai y một cái: “Lần này tôi có tính là về gặp gia trưởng không nhờ?”
An Tiệp liếc mắt, tâm tình hoài cựu sến súa vất vả mãi mới tích góp được trên suốt cả một dọc đường bị một câu của thằng ranh này phá sạch.
“Cái gì mà gặp gia trưởng, tôi cũng đủ làm gia trưởng của cậu rồi.” An Tiệp hừ một tiếng, vứt tay hắn ra, đi dọc theo tường vây miễn cưỡng còn đủ của mảnh sân hoang phế, cẩn thận tìm bức tường có cơ quan.
Mạc Thông đi theo y, nhỏ giọng cười: “Trước kia tôi rất sợ anh nói những lời này, nhưng mà giờ không sợ nữa.”
An Tiệp vừa đưa ngón tay đếm thử từng mặt tường, vừa bớt thời giờ nhướn mày nhìn hắn một cái. Mạc Thông mặt dày mày dạn lí lẽ hùng hồn phán: “Bây giờ anh thích mấy tuổi thì mấy, thích vai vế kiểu gì cũng được, dù sao người cũng là của tôi nha ~”
An Tiệp vừa nghe thấy câu này thì không tiêu hóa nổi, một tay y còn chống trên tường, đầu quay phắt lại làm một biểu cảm vặn vẹo: “Van cậu, có thể đừng đáng chán…” “Ầm ầm” một tiếng, An Tiệp bất cẩn lảo đảo, tay y một mực lần tìm theo viên gạch thứ mười lăm, lúc này chẳng may đè trúng rồi.
Mạc Thông nhanh tay nhanh mắt giữ chặt lấy y, cợt nhả nói: “Được rồi, chú An, ngài có thể lưu ý một tí đừng để vẹo eo có được không nào.”
An Tiệp chửi nhỏ một câu, bị đẩy vào địa đạo tối om sau mặt tường. Y móc đèn pin trong túi quần ra, bảo Mạc Thông: “Theo sát.”
Mạc Thông nói giỡn thì nói giỡn, kì thực bàn tay đút túi quần của hắn vẫn nắm chặt khẩu súng ngắn không buông. Hắn cau mày nhìn địa đạo, đi theo An Tiệp thận trọng từng bước tiến vào.
Trong động rất sạch sẽ, cũng coi như rộng rãi, Mạc Thông đi cách An Tiệp có nửa bước chân cơ hồ là cùng y sóng vai. Tiếng bước chân rất nhẹ của hai người vang vọng trong đường hẹp, Mạc Thông cảm thấy gần đây mình rất nhạy cảm với các loại địa đạo, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
An Tiệp cũng không nói lời nào. Y vừa đi vừa nhớ, một lúc sau qua một đoạn quanh, địa đạo đột nhiên phân ra mấy lối rẽ. Y dừng bước một chút, ngay sau đó cơ hồ không hề do dự mà đi thẳng vào một cái trong số đó như đã vô cùng quen thuộc. Cuối con đường này là một nơi tương tự như thư phòng, bên trong có giá sách lớn, có cả đèn điện, thế nhưng vì không có điện nên chúng nó đã sớm mất đi tác dụng.
Những cuốn sách ố vàng cũ kĩ không hề chịu ảnh hưởng của trận cháy lớn mà An Tiệp vừa miêu tả, vứt lung tung trên bàn và trong ngăn tủ. Góc bàn thậm chí còn có một quyển còn đang mở, trên trang sách đặt nguyên một cặp kính lão.
Tựa như chủ nhân chưa bao giờ rời đi.
“Ô…đây là sách sử, nhà tôi cũng có một quyển,” Mạc Thông nương theo ánh sáng mờ nhạt mở ra, “Đây là chỗ nào thế?”
An Tiệp im lặng không nói, đường nhìn của y lưu luyến qua từng đồ vật, sau đó dừng lại ở chiếc tủ lạnh đặt trong một góc phòng. Mạc Thông chú ý thấy cái tủ lạnh có khóa, hắn đưa tay gõ gõ: “Đây là cái gì?”
An Tiệp móc một thanh sắt nhỏ trong túi quần tra vào lỗ kháo, bắt đầu tác nghiệp bằng thủ pháp rất thành thạo. Chẳng mấy lâu, theo một tiếng van nhỏ, cái khóa tung ra. Y thu hồi thanh sắt, chần chừ một chút rồi kéo mở cửa tủ. Hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm không chớp vào trong.
Mùi tanh thối xộc tới, dạ dày Mạc Thông lập tức nhộn nhạo như muốn phun hết đồ ăn thức uống ra, hắn nhịn không được lui về sau một bước, quay đầu đi: “Khụ, tủ lạnh mất điện bao lâu mà thối thế.”
An Tiệp cầm mảnh khăn ẩm đã dùng để lau bia mộ của bà nội Túy Xà trong tay, cách một tầng khăn ẩm lấy thứ trong tủ ra. Đó là một cái bình nhỏ trong suốt không biết là thủy tinh hay pha lên, bên trong đựng một thứ có lẽ từng là chất lỏng, nhưng bây giờ đã biến thành một loại vật chất không rõ dính chặt vào trong thành bình.
Mạc Thông lộ vẻ chán ghét nhưng vẫn không nhịn được mà thò cổ lại xem, xem mãi không biết là cái gì: “Của nợ gì thế này?”
Vẻ mặt An Tiệp dưới ánh sáng đèn pin lờ mờ có vẻ âm tình bất định, mắt y chăm chú nhìn vào cái bình trong tay, sau nửa ngày, từ yết hầu như bị cái gì chặn lại mới yếu ớt tràn ra hai chữ, y nói: “Óc người……”
Mạc Thông nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà chính lúc này, ở Bắc Kinh xa xôi, Lý vừa thu được tin tức Hà Cảnh Minh đã chết, lão hung hăng cầm chai thuốc trong tay ném lên người “Bác sĩ”, từ kẽ răng rít ra một câu: “Mi nói…… cái gì?”
Bác sĩ gục đầu không lên tiếng.
“Phế vật…… Phế vật!” Lý nện lên tay vịn xe lăn chan chát, hai má hõm sâu như người chết thế mà lại đỏ ửng lên,“Người chết mấy ngày rồi, bây giờ mới nói cho ta biết? Hà Cảnh Minh chết rồi, người sẽ không đủ nữa, không đủ nữa!”
“Bác sĩ” nhếch miệng muốn giải thích, Lý thuận tay với cái gạt tàn thuốc trên mặt tủ bên cạnh ném về phía hắn. “Bác sĩ” không dám tránh, thái dương bị gạt tàn thủy tinh đập vào lập tức chảy máu ròng ròng___ thần sắc hắn có chút đờ đẫn, không biết lượng thuốc an thần mình kê cho lão già này có đủ hay không.
Hồi lâu sau, cuối cùng Lý cũng yên tĩnh trở lại, lồng ngực khô quắt của lão kịch liệt phập phồng. Lão đưa tay đỡ trán, mệt mỏi hỏi: “Túy Xà đâu?”
“Đã phái người đi tìm.”
“Phái người đi tìm?” Lý nở một nụ cười chẳng làm cho người ta thư thái, “Trời sinh phản bội, trời sinh phản bội… người có thể phản bội nó đều không nương tay mà phản hết rồi___Còn An Ẩm Hồ thì ở đâu?”
“Bác sĩ” trầm mặc một hồi.
Lý nhếch mắt lườm hắn, mục quang lạnh ngắt: “Nói.”
“R, hướng đi của An Ẩm Hồ đều là do Túy Xà nắm giữ …”
Lý cười chế giễu: “Bác sĩ, mi đang oán ta tin tưởng Túy Xà?”
“Bác sĩ” hơi cúi đầu xuống, không lên tiếng coi như chấp nhận. Lý thở dài, tựa cái đầu có chút vô lực lên cánh tay, nhắm mắt lại, sau nửa ngày mới nói: “Tìm No.15 đến, chúng ta đi một nơi. Nếu trò chơi phải chấm dứt sớm, chúng ta cùng An Ẩm Hồ… cũng phải kết thúc rồi.”