Cơ bắp căng thẳng khiến cho khuôn mặt gã dữ tợn hơn bao giờ hết, An Tiệp thở dài dựa lưng lên tường, hai tay khoanh trước ngực: “Nếu đến giờ mà tôi còn không rõ thì sống làm gì nữa cho tốn cơm tốn gạo ra. Anh nói xem…bên dưới phần mộ là một gian thư phòng thế này, vậy thi thể bà ấy ở nơi nào?”
“Thi thể?” Túy Xà bật cười, ngắn ngủi mà bén nhọn. Gã quay mặt nhìn chòng chọc vào phương hướng thư phòng ngầm,“Làm sao mà còn thi thể được? Làm sao ông ta có thể lưu lại chứng cứ phạm tội rõ ràng như thế?! Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú!”
Trên mặt An Tiệp lộ rõ vẻ mờ mịt. Tựa như y muốn nói cái gì, dừng một hồi lại nuốt xuống.
Sau nửa ngày, Túy Xà mới bình tĩnh lại, bả vai gã vô lực hướng về phía trước, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào thư phòng kia. Gã vươn tay lướt qua từng cuốn sách bày bừa trên bàn, sau đó ngồi xuống ghế, hai tay nâng cằm ngẩng đầu nhìn An Tiệp, trong đáy mắt gã dường như lóe lên ánh sáng mà An Tiệp không hiểu rõ.
Túy Xà nhẹ nhàng mà nói: “Đối với chú, ông ta là phụ thân, là người thân thiết nhất trên đời, đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ lúc đó ông ta yêu thương chú đến mức nào. Lúc chú còn bé thân thể không khỏe, ông ta thức trắng đêm trông nom chú, tận tay bón cơm bón thuốc chăm sóc chú, chú ngủ không an ổn, ông ta còn hát ru dỗ cho được thì thôi…”
“Nắm tay dạy tôi viết chữ, rất dịu dàng nói chuyện bên tai tôi, giọng nói thật trầm. Ông ấy còn nhấc tôi lên thật cao, cho tôi ngồi trên vai, cao hơn tất cả mọi người, thấy được tất cả mọi thứ.” An Tiệp cũng đi tới, nhìn chung quanh một vòng, khi ánh nhìn rơi xuống cánh cửa tủ lạnh bị cạy mở kia, y rùng mình một cái,“Những chuyện lúc nhỏ tôi cứ cho rằng mình đã quên, gần đây lại nhớ lại từng chút một.”
Túy Xà cười lạnh một tiếng, An Tiệp rũ mắt, thở dài.
Hai người im lặng một hồi, Túy Xà đột nhiên thấp giọng ngâm nga: “Thì ra ngươi là con nhà họ Trình, lại bái gian tặc làm cha nuôi. Nhớ lại chuyện cũ lòng căm hận, mau mau đuổi tên tiểu súc sinh này đi…” (1) tay gã gõ gõ trên mặt bàn cũ kĩ, “Tiểu súc sinh, anh đây chính là tiểu súc sinh đó đấy. Ẩm Hồ, chú không để ý sao? Hà Cảnh Minh là sói, Địch Hải Đông là sư tử, chú là hồ ly, chỉ có anh là động vật máu lạnh. Trong các người có kẻ được ông ta nhặt về, có kẻ ở trong cô nhi viện được ông ta coi trọng nhận nuôi, đằng trước đều có họ của mình, chỉ có anh, chòng chọc hai chữ ‘Túy Xà’.”
“Bà nội của anh chết như thế nào?”
Túy Xà ngơ ngác không trả lời, sau nửa ngày mới chậm chạp nói: “Cuốn sách cổ trong tay cậu, đầu tiên là Lý và người kia cùng nghiên cứu. Người kia tìm được thành cổ, chiếm được bí mật trường sinh bất lão… Ẩm Hồ, đừng ngắt lời, nghe anh nói hết đã, đây là sự thật. Ông ta chiếm được bí mật trường sinh bất lão, và cả tài sản khổng lồ còn sót lại trong Thiên Kính thành.”
“Tôi chẳng nhìn ra trong ấy có của cải gì.” An Tiệp đáp tẻ ngắt.
“Đó là vì mấy người không tìm được đường vào chính xác,” Túy Xà lắc đầu,“Vùng đất yêu tà như thế, tòa thành đầy quái vật như vậy, chú nói xem chúng nó bảo vệ cái gì____Chú đoán không ra, cũng không tưởng tượng được ra nổi đâu.”
“Không tưởng tượng ra cũng chẳng hiểu nổi…” An Tiệp hừ khẽ,“Toàn bộ thành Bắc Kinh đều là của ông anh, siêu xe ông anh có cũng đủ ngủ mỗi đêm một cái. Lý muốn cái gì mà không được, phụ thân muốn cái gì mà không có, bọn họ…”
Túy Xà bật cười ngăn y nói tiếp. Gã đánh giá An Tiệp trẻ tuổi khoáng đạt đứng đó, đã nhiều năm như vậy, y vẫn mang bộ dáng kiệt ngạo bất tuân như thuở ban đầu, những thứ y quan tâm, y sẽ len len giấu nơi đáy lòng, thứ y không quan tâm, y chẳng bố thí một ánh mắt: “Có người có dục vọng rất lớn, có người lại ôm dục vọng rất nhỏ. Ẩm Hồ, đối với chú, có được một cuộc sống tự do tự tại không bị quản chế và một người ban đêm chong đèn chờ cửa, có lẽ đã là không cầu gì hơn. Nhưng mà bọn họ thì khác. Ở thời đại đó bọn họ là thiên tài mà không được ai coi trọng, không được ai thấu hiểu. Chú có hiểu được khổ sở và áp lực đó không?”
An Tiệp chầm chậm lắc đầu.
“Anh có thể, Địch Hải Đông cũng có thể.” Túy Xà nở nụ cười,“Đến giờ chú vẫn không hiểu vì sao Địch Hải Đông lại đứng sau lưng đâm mình một dao, là bởi vì___hắn ghen tị với chú. Bọn họ truy cầu một đỉnh cao để người khác phải nhìn lên, No.15 No.16… còn có bao nhiêu người bị đem ra nuôi sâu đó, trong mắt bọn họ, chúng không phải là người.”
Túy Xà lạnh lùng nói tiếp: “Hạ đẳng, tầm thường, đầy rẫy trên thế gian, bọn họ cảm thấy loại sinh vật này không đáng được đánh đồng với mình___Mà thành cổ cho bọn họ mộng cảnh được mọc cánh bay lên thành tiên, mấy thập niên như thoáng chốc, như tẩu hỏa nhập ma vậy.”
“Bà nội của anh…”
“Là vật thí nghiệm đầu tiên của bọn họ, bọn họ cần lượng óc rất lớn.”
Từ xưa đến nay, thứ khó nói rõ nhất chính là lòng người, mỗi một tơ một hào đều có thể cất chứa ấm áp, cũng có thể che giấu tầng tầng gai góc hiểm nguy. An Tiệp lắc đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt như đọng lại trên cái tủ lạnh kia, yên lặng không nói.
“Anh không biết chuyện giữa hai người bọn họ, chỉ biết sau đó người kia và Lý chia rẽ, tiền căn hậu quả của chuyện đó chú cũng đã điều tra ra hết. Người kia bị một trận cháy lớn bất ngờ giết chết, còn bản cổ tịch nọ thì rơi vào trong tay Lý.”
“Sau đó Lý tìm được một người khác để hợp tác, là…lão Mạc?” An Tiệp hỏi.
“Giáo sư Mạc là thiên tài trong lĩnh vực của ông ấy. Ông ấy lần theo một vài dấu vết để lại mà có được những phỏng đoán mơ hồ, không may bị Lý chú ý tới. Giáo sư Mạc khi ấy tuổi trẻ khí thịnh, hai người hợp tác với nhau.” Túy Xà vuốt vuốt cuốn sách cổ bên cạnh đã bốc mùi cũ mốc, hạ xuống một nụ cười, “Nhờ có giáo sư Mạc, thứ đó mới có thể vào tay chúng ta… Ẩm Hồ, anh hỏi lại chú một lần, năm đó chú tưởng nhớ người kia, vô tình phát hiện ra chỗ này, khi đi xuống chú gặp ai? Thấy chuyện gì?”
An Tiệp im lặng nhìn đăm đăm xuống mặt đất hồi lâu mới mở miệng: “Phụ thân.” Nói đoạn, y dường như có chút thoát lực dựa người vào giá sách,“Không sai, ông ấy còn sống rất khỏe mạnh. Thế nhưng hình như có hơi thay đổi, nhìn qua nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi thôi, màu mắt biến thành lam xám… Tôi biết ông ấy có huyết thống ngoại quốc, thế nhưng trong ấn tượng của tôi ngoại hình của ông ấy chỉ có chút chút máu lai, vẫn là đặc thù của người Trung Quốc chiếm đa số mà.”
“Ông ta dùng thứ kia tạo thành biến đổi gen.” Túy Xà nói,“Anh đoán.”
An Tiệp gật gật đầu: “Ông anh không tưởng tượng nổi tâm tình của tôi lúc ấy là thế nào đâu. Nhớ năm đó, lần cuối cùng tôi gặp phụ thân là khi ông ấy hẹn gặp tôi ở quán trà sữa gần trường, nói với tôi chuyện về Mộc Liên, mơ hồ ám chỉ hai chúng tôi kết giao là không tốt… Về sau tôi mới hiểu ông ấy đã chú ý thấy sự bất thường của Hà Cảnh Minh rồi. Thế nhưng khi ấy tôi còn quá trẻ, chỉ cần là chuyện liên quan đến Mộc Liên tôi đều bất chấp, sau khi cãi nhau với ông ấy một trận thì trở về chỗ Lý.” Giọng nói của y chợt nghẹn lại, hô hấp trở nên dồn dập, “Con muốn nuôi mà cha không đợi, vì chuyện này mà tôi cứ mãi canh cánh trong lòng suốt bao nhiêu năm, thế rồi lại đột ngột phát hiện ông ấy không chết, không chết… Nhưng mà vì sao ông ấy không nói cho tôi? Vì sao lại che giấu tôi nhiều năm như vậy?”
“Ẩm Hồ.” Túy Xà khẽ gọi một tiếng mang theo trấn an,“Anh hiểu mà.”
An Tiệp hít một hơi thật sâu ép tâm tình mình bình tĩnh lại, trầm thấp nói: “Tôi còn trông thấy, ở đó…ngay dưới chỗ anh ngồi…có một thi thể.”
Túy Xà cúi đầu, hơi hơi dịch chân vào.
“Xương sọ thi thể bị mở ra…trong tay ông ta cầm một cái bình nhỏ, trong bình là óc người, sau đó ông ta…” An Tiệp chau mày, sắc mặt xanh tái,“Đưa thứ kia vào miệng.”
Túy Xà cơ hồ nín thở mà nghe, đến lúc này mới thở hắt ra một hơi: “Thật ghê tởm. Với tính cách liều mạng của chú lúc trẻ, tuyệt đối sẽ xông vào chất vấn ông ta.”
“Ừ, có hỏi. Ông ấy nói là bị Lý hãm hại.” An Tiệp nói,“Lý hạ độc, loại độc dược đó khiến ông ta cứ cách một thời gian lại phải ăn óc động vật, nếu không nội tạng sẽ thối rữa mà chết.”
“Chú tin à?”
“Người khác nói thế, nhất định tôi sẽ nã ngay cho một viên đạn, nhưng ông ấy là phụ thân mà…” An Tiệp cười trầm,“Ông ấy là phụ thân, từ nhỏ đến lớn, ông ấy nói cái gì mà tôi lại không tin? Cho dù ông ấy có muốn lấy mạng tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện dâng cho ông ấy, là tôi nợ ông ấy.”
Túy Xà cười lạnh một tiếng: “Ông ta cũng không hoàn toàn lừa chú đâu, chỉ là cái thứ thuốc độc kia do chính ông ta tình nguyện cầu tới mà thôi. Sau đó thì sao, ông ta hứa với chú không làm tổn thương đến con người, dùng óc động vật?”
An Tiệp gật đầu: “Số tiền tôi để lại cho ông ấy, đủ để ông ấy ăn óc khỉ cả đời.”
“Ăn óc khỉ cả đời, Ẩm Hồ ơi Ẩm Hồ, thế mà chú cũng nghĩ ra,” Túy Xà lớn tiếng cười nhạo, “Có điều khi quay về chú càng nghĩ càng thấy không bình thường, nội tâm ngăn không nổi hoài nghi, cho nên mới đi tìm anh bạn bác sĩ tâm lý kia___Ẩm Hồ, chú sợ bị chính lương tâm của mình bức điên, sẽ ép chú làm tổn thương cái kẻ chú gọi là ‘Phụ thân’, kia đúng không?”, Gã nhìn thẳng vào mắt An Tiệp, nhìn đăm đăm, lại hỏi,“Có đúng không?”
“Tống Trường An…”
Trên mặt Túy Xà chợt hiện nét bi thương: “Trước khi y đến Bắc Kinh thì đã nhận chẩn đoán bệnh tình nguy kịch rồi. Sau khi nhận điện thoại của Mạc Thông, y chuồn từ chỗ bác sĩ ra đấy. Đêm hôm đó trong bệnh viện anh đã lén bảo bác sĩ của Lý tìm đến y, đáp ứng cho y phương pháp trị liệu tốt nhất, chỉ cần y giúp anh tìm lại trí nhớ cho chú, nhưng y không chịu.”
“Vì sao cậu ta không nói với tôi…”
“Bởi vì y biết rõ tất cả tiền căn hậu quả,” Túy Xà thở dài, “Người bạn kia của chú…thực sự…thực sự quá thông minh. Y không nói cho chú biết bất cứ chuyện gì, thậm chí dù đã phát giác ra anh cũng không hé răng nửa chữ, là bởi vì y muốn để dành quyền lựa chọn cho chú đó. ”
“Dành cái gì cho tôi cơ?”
“Cho chú tự mình lựa chọn, là tuân theo lương tâm hay là nghiêng theo tình cảm, tựa như năm đó. Tống Trường An nói y đã hứa sẽ bảo vệ bí mật cho chú cả đời, chính là cả đời không thiếu lấy một ngày. Hai người thật đúng là vật họp theo loài, đều cố chấp đến khốn kiếp!”
“Vậy tại sao anh cứ nhất định phải ép tôi nhớ lại?”
“Bản sách cổ của giáo sư Mạc mà chú đang cầm không phải là toàn bộ. Phần quan trọng nhất trong đó, cách tiến vào thành cổ chân chính, bị người ta xé đi rồi.” Túy Xà dừng một chút,“Về phần vì sao anh biết thì… Ẩm Hồ, chắc chú cũng đã biết rồi, thực ra anh mới là hung thủ ‘giết cha’ kia.”
An Tiệp dùng biểu cảm kì dị để đánh giá gã, nhưng giọng nói của y cực kì bình tĩnh, y nói: “Thật khiến người ta giật mình.”
“Lúc ấy chú với Hà Cảnh Minh đang đấu hăng hái, anh sợ chú đi một mình đến chỗ như thế sẽ gặp nguy hiểm, cho nên đi ngay đằng sau chú. Anh chờ ở phía trên, trợn mắt nhìn chú đi vào. Sau đó chú đi ra mà sắc mặt trắng bệch, mất hồn mất vía cho nên hoàn toàn không phát hiện ra anh ở đó.” Túy Xà nói,“Sau khi chú đi thì anh cũng vào. Thế nhưng anh không giống chú, người đầu tiên chú nhìn thấy là phụ thân chết đi sống lại, không để ý gì khác cả, còn phản ứng đầu tiên của anh…chính là cái thư phòng kia…nằm ngay dưới…nằm ngay dưới…”
“Anh giết ông ấy.”
Túy Xà chẳng nói chẳng rằng. Gã đứng lên kéo mạnh tủ đồ ăn lớn bên cạnh đó, cả cái tủ lớn phủ đầy bụi bặm ầm ầm đổ xuống, đằng sau không ngờ lại là một vách tường ngăn thành vô số những ô vuông. Từng ngăn từng ngăn, xếp đầy sọ người, đã cách nhiều năm, vẫn còn như mới_____An Tiệp nhịn không được lui về sau một bước, vịn chặt tường, miễn cưỡng đè xuống cơn quay cuồng trào lên trong dạ dày.
Túy Xà kiễng chân, gỡ xuống đầu lâu của một người phụ nữ tóc hoa râm trên ngăn trên cùng, ôm vào trong ngực, dùng mặt nhẹ nhàng dụi dụi hõm má người chết lạnh ngắt: “Bà nội…”
——————
(1) 1 đoạn trong vở kinh kịch “Con côi nhà họ Triệu”