Mùa xuân sớm đã qua đi, lúc này những gốc đào, gốc hạnh trồng đầy trong Thượng Lâm uyển đều chẳng còn hoa nữa, cây nào cây nấy đều biêng biếc xanh tươi, bắt đầu kết quả. Thế nhưng cảnh hoa tất nhiên không thể lụi tàn vì chẳng phải chỉ riêng mùa xuân mới có hoa, hiện giờ, mấy ngàn gốc lựu mang tên “Thiên Biện Hồng” đều đang nở hoa rực rỡ, khung cảnh thực là bắt mắt vô cùng.
Một năm qua, trong cung đã có thêm rất nhiều tiếng trẻ con khóc, tôi sinh được Hàm Nhi và Uẩn Hoan, Trinh Quý tần sinh nhị Hoàng tử Dư Bái, My Trang thì lưu lại tứ Hoàng tử Dư Nhuận. Huyền Lăng từ khi đăng cơ tới nay, dưới gối vẫn luôn hoang vắng, bây giờ liên tục có thêm ba con trai, một con gái, thực là một việc rất đáng mừng. Chính vì thế nên Huyền Lăng mới sai trồng đầy cây lựu khắp trong cung để chúc mừng việc này, coi như ứng với điềm nhiều con nhiều cái.
Sáng hôm nay, tôi cùng Ngọc Nhiêu chơi đùa với Linh Tê và Hàm Nhi ở chái điện. Ngọc Nhiêu bế Hàm Nhi trên tay, chọc cho thằng bé cười vang khanh khách không ngừng, đồng thời không kìm được lộ vẻ ao ước. “Làm trẻ con thật tốt, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, có người chơi đùa cùng thì vui vẻ cười vang, có việc gì không vừa ý thì chỉ cần khóc lớn một trận rồi sẽ quên sạch, chẳng trách ai ai cũng nói làm trẻ con là thích nhất.”
Tôi sợ muội ấy nghĩ tới những việc thương tâm trong nhà ngày trước, bèn vội vã chuyển chủ đề: “Trong số các tỷ muội chúng ta, muội là nhỏ nhất, muốn giả làm trẻ con để làm nũng cũng không hẳn là không được.”
Ngọc Nhiêu xoay người lại, nở nụ cười tươi. “Đại tỷ cứ suốt ngày trêu chọc muội thôi, muội không thèm để ý tới tỷ nữa.”
Tôi cười, nói: “Mới nói có một câu thôi mà muội đã thật sự làm nũng rồi kìa. Đợi mấy năm nữa chắc muội cũng phải lấy chồng rồi sinh con đẻ cái, đến khi đó tha hồ có trẻ con làm nũng với muội, chẳng còn phải lo buồn buồn tủi tủi gì nữa đâu, mà chưa biết chừng muội sẽ còn trở thành thủ lĩnh cầm đầu một đám trẻ con ấy chứ!”
Ngọc Nhiêu nghe thế lại càng thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Đại tỷ giờ đã là nương nương rồi, thế mà nói năng vẫn chẳng mực thước gì cả, thật là đáng ghét quá.”
Hoán Bích lúc này vừa ra ngoài hái ít hoa tươi mang về cắm vào bình, nghe thấy thế liền cười, nói: “Với tính cách của tam tiểu thư bây giờ, nếu thật sự trở thành một người mẹ, thật không dám tưởng tượng tình hình sẽ ra sao nữa. Không biết sau này là vị công tử nhà nào có phúc, cưới được tam tiểu thư của chúng ta về đây.”
Thế nhưng vừa nhắc tới chuyện cưới xin, tôi liền nghĩ ngay đến Ngọc Diêu. Sau khi nhà họ Quản thoái hôn, trong nhà đột ngột phát sinh biến cố, phụ thân bị biếm tới Giang Châu làm thứ sử, Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu tất nhiên cũng phải đi theo, thân là con gái của tội thần, lại phải tới một vùng hoang vu giá lạnh như Giang Châu, ăn mặc không đủ no ấm, hai người hẳn đã phải chịu đủ nỗi khổ sở. Ngọc Diêu từ nhỏ đã yếu đuối, nhạy cảm, đột ngột bị thoái hôn, gia đình lại gặp hồi ách vận, tới Giang Châu rồi không có ai để gả, lại càng không có ai chịu cưới, quả thực là đáng thương vô cùng. Huống chi trong cơn biến cố lần đó, Ngọc Diêu cũng có lỗi lầm, đó là quá cả tin, cho nên sau khi tới Giang Châu, muội ấy vẫn luôn tự đày đọa mình, ngày ngày đều đóng kín cửa phòng, ăn uống đạm bạc, không muốn nói chuyện với người khác, cũng không chịu qua lại với ai. Việc hôn nhân của muội ấy vì thế mà cứ lần lữa mãi, đến bây giờ cũng đã hai mươi hai tuổi rồi. Triều Đại Châu không thịnh hành việc thành thân sớm, nữ tử mười bảy, mười tám tuổi xuất giá là điều hết sức bình thường, nhưng muộn hơn chút nữa thì cũng chỉ tới đôi mươi là hết mức, người đã hai mươi hai tuổi mà vẫn còn ở trong khuê các như Ngọc Diêu thực là ít ỏi vô cùng. Cũng khó trách những người ở trong và ngoài cung mỗi lần nhắc tới Chân Ngọc Diêu thì đều cười thầm bảo đó là một “lão nữ” không có ai thèm hỏi tới. Trên thực tế, từ sau khi tôi trở lại cung đình nắm quyền thế trong tay, vô số gia đình quyền quý nghe nói tôi còn có hai vị muội muội chưa xuất giá, bèn ùn ùn kéo đến chỗ cha tôi ở Giang Châu để cầu thân, cơ hồ đã đạp nát cả bậu cửa, trong đó không thiếu những bậc thanh niên tuấn kiệt, căn bản không để ý gì tới việc Ngọc Diêu tuổi đã hơi lớn. Chỉ là Ngọc Diêu bây giờ đã nguội lòng với nam tử, từng dứt khoát nói thẳng với tôi là không còn muốn lấy chồng nữa.
Mắt nhìn muội ấy tuổi lớn dần mà cứ mãi giam mình nơi khuê khác, tự đày đọa bản thân, người làm tỷ tỷ tôi đây thực là lo lắng vô cùng.
Hoán Bích thấy tôi như vậy liền biết ngay là đang nghĩ tới Ngọc Diêu, bèn cười, nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thế này, cứ ở trong cung thì thật là đáng tiếc, tiểu thư có muốn cùng tam tiểu thư ra vườn dạo chơi một lát không?”
Trong Vị Ương cung của tôi có một khu vườn rất rộng. Sau khi tôi trở lại cung đình liền được Huyền Lăng sủng ái rất mực, cho xây một khu vườn có quy cách chỉ nhỏ hơn khu vườn ở Phượng Nghi cung của Hoàng hậu một chút, bên trong trồng đầy kỳ hoa dị thảo để tôi có thể ngắm cảnh hoa bốn mùa mà không cần bước chân ra khỏi cửa cung.
Tôi còn chưa nói gì thì Ngọc Nhiêu đã cất tiếng: “Ngày ngày đều tới khu vườn đó dạo chơi, không bắt bướm thì ngắm hoa, thực là nhạt nhẽo quá chừng. Mà trước đây còn có thể nói là đi ngắm hoa được chứ bây giờ hoa đã rụng quá nửa rồi, chỉ có thể ngắm lá thôi. Nếu tỷ tỷ thật sự muốn đi thì Nhiêu Nhi cũng đành cố gắng theo hầu vậy.”
Tôi giơ quạt lên làm bộ định đánh vào miệng muội ấy. “Đúng là cái đồ con khỉ lẻo mép, ta còn chưa nói gì mà muội đã phun ra một tràng dài như thế rồi. Nếu muội thật sự không muốn thì chúng ta chịu khó đi thêm vài bước tới Thượng Lâm uyển vậy.”
Ngọc Nhiêu nghiêng người né tránh, sau đó liền đứng dậy, ra vẻ thở dài than: “Tới đó thì cũng được thôi, chỉ là nhỡ gặp phải vị phi tần nào đó thì lại tha hồ được nghe họ gọi nương nương dài nương nương ngắn, rồi còn vô số những lời chẳng biết là từ đâu ra nữa chứ, muội chỉ đứng một bên thôi mà cũng thấy khó chịu thay tỷ tỷ.”
Tôi cười đến đau cả bụng, đưa tay chỉ về phía muội ấy mà nói với Hoán Bích: “Muội nhìn cái miệng của con nhóc này xem, sao lại xấu xa đến như thế được chứ? Hoán Bích, giúp ta tới ngó thử xem, không biết trong cái miệng kia đã bị nhét vào bao nhiêu răng sắt răng đồng nữa, làm ta đau hết cả đầu!”
Hoán Bích cười, nói: “Nô tỳ làm sao dám đi xem miệng của tam tiểu thư chứ, lỡ như bị cái răng sắt, răng đồng nào đó cắn vào tay thì thực là hỏng bét, đến khi đó có hối hận cũng chẳng kịp. Chỉ là lời của tam tiểu thư cũng không phải là không có lý, tiểu thư mà ra ngoài thì khó tránh khỏi lại phải ứng phó với đủ thứ người, bao nhiêu rắc rối đều ở bên trong đó cả. Xét cho cùng thì tam tiểu thư vẫn là người hiểu tiểu thư nhất đấy.”
Đang lúc nói cười, Huyền Lăng chợt rảo bước đi vào, cười tủm tỉm, nói: “Hai tỷ muội bọn nàng đang tâm sự chuyện gì thế? Có vẻ náo nhiệt quá nhỉ!”
Vì vừa mới tan chầu, Huyền Lăng chắc đã thay y phục xong rồi mới tới đây, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn màu tím sẫm bình thường. Sau Tết Đoan Ngọ, thời tiết đã nóng dần lên, tuy Huyền Lăng trước giờ vốn không sợ nóng lắm nhưng vẫn cầm theo một chiếc quạt xếp mà nhẹ nhàng phe phẩy, trên quạt có vẽ hình mấy cành trúc lưa thưa, lại càng làm tôn lên cái khí độ thanh tao cùng khuôn mặt tuấn tú của y.
Tôi vội vàng đứng dậy nghênh đón. “Hoàng thượng vạn an.”
Ngọc Nhiêu cũng hơi nhún gối hành lễ. “Hoàng thượng vạn an.”
Huyền Lăng đỡ tôi đứng dậy, lại đưa tay trái về phía Ngọc Nhiêu, mặt đầy nét cười, nói: “Mau đứng dậy đi. Tiểu di[8] của trẫm cũng ở đây, thật là trùng hợp quá!” Xưa nay, khi phi tần hoặc thần tử hành lễ bái kiến Hoàng đế, để tỏ sự trọng thị, Hoàng đế thường đưa tay ra đỡ hờ một chút. Nhưng Ngọc Nhiêu chẳng qua chỉ vâng chỉ tạm thời vào cung bầu bạn với tôi, không có bất cứ phong hiệu nào, hơn nữa còn là thiếu nữ chưa thành thân, vốn đã có nhiều điều khó xử rồi, mà Huyền Lăng còn tỏ ra đặc biệt thân thiết với muội ấy nữa. Trái tim tôi bỗng nảy lên một cái, làm bộ vô tình đứng vào giữa Huyền Lăng và Ngọc Nhiêu.
[8] Tiểu di: em vợ.
Ngọc Nhiêu không hề bám vào tay Huyền Lăng để đứng dậy mà giấu tay mình vào trong tay áo, hờ hững nói: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Ngọc Nhiêu vì biến cố xảy ra trong nhà, lại tận mắt nhìn thấy tình cảnh tôi vì hai đứa bé mà chịu nhục trong Chiêu Dương điện, trong lòng hết sức khó chịu, nhưng lại không cách nào phát tác, do đó thường ngày gặp mặt luôn tỏ ra lãnh đạm với Huyền Lăng.
Huyền Lăng cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, nói với tôi: “Muội muội ruột thịt vào cung chơi, nàng nhớ phải tiếp đãi cho cẩn thận đấy nhé!” Sau đó lại quay sang nói với Ngọc Nhiêu: “Mấy ngày nay trời bắt đầu nóng rồi, muội ở vẫn quen chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì cứ việc nói với Hoàn Hoàn, hãy coi đây như là nhà mình vậy.” Ngọc Nhiêu chỉ cúi đầu, đưa tay mân mê mép áo, hờ hững mỉm cười, coi như không nghe thấy gì cả.
Quân vương hỏi chuyện, theo lẽ thường thần tử không được phép không trả lời. Huyền Lăng nào đã từng bị người ta đối xử lạnh nhạt như vậy, có điều nhìn thấy thần thái đó của Ngọc Nhiêu thì không khỏi có chút ngẩn ngơ, nhất thời cũng không nói gì nữa.
Tôi thấy Huyền Lăng có vẻ ngượng ngập, bèn khẽ cười, nói: “Muội muội của thần thiếp vào cung không phải mới chỉ một, hai ngày, tuy trong cung và ở nhà không giống nhau nhưng cũng đã quen rồi.”
Hoa Nghi dẫn theo một tiểu cung nữ mang trà và đồ điểm tâm dâng lên. Huyền Lăng khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: “Đây là trà Long Tỉnh sau mưa thượng hạng, hai tỷ muội bọn nàng cũng nếm thử một chút đi.”
Ngọc Nhiêu tới lúc này mới ngồi xuống theo tôi, cũng nhấp một ngụm trà, nói: “Quả nhiên là trà ngon, thường ngày khó mà thấy được.” Cặp mắt long lanh như ánh lên từng gợn sóng, muội ấy đột nhiên nhìn về phía Huyền Lăng, hé miệng cười tươi. “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Chốn hoàng cung này nguy nga, hoa lệ, mỹ nhân lại nhiều, cảnh đẹp cũng lắm. Chỉ tiếc rằng Ngọc Nhiêu ở nhà phá phách càn quấy đã quen, thành ra khó lòng quen được với những thứ tôn ty quy củ ở nơi này. Nói một cách đơn giản, tỷ tỷ vốn là tỷ tỷ, nhưng giờ lại phải kèm theo hai chữ thục phi đằng trước, còn Hàm Nhi với Linh Tê vốn là người chí thân của dân nữ, nhưng đồng thời cũng là hoàng tử, công chúa. Lại nữa, trong một gia đình bình thường thì dân nữ vốn nên gọi ngài một tiếng tỷ phu, nhưng ở trong cung dân nữ lúc nào cũng phải ghi nhớ kĩ rằng ngài là hoàng thượng tôn quý vô song. Do đó dân nữ luôn phải cẩn thận, không dám coi hoàng cung như nhà mình, vả chăng như nhà dân nữ thì làm sao có thứ trà Long Tỉnh hảo hạng thế này được.”
Những lời này kỳ thực cực kỳ vô lễ, Hoán Bích đứng một bên nghe thấy thế mà mặt mày tái mét, tôi cũng không kìm được thầm kinh hãi. Có điều Ngọc Nhiêu nói những lời này bằng giọng đùa vui, mà muội ấy lại vốn mồm miệng nhanh nhảu, nói ra một tràng dài nghe êm tai vô cùng, cứ như tiếng hoàng oanh hót. Huyền Lăng không hề tỏ ra khó chịu, vẫn tươi cười vẻ rất mực hiền hòa. “Hoàn Hoàn, nàng nghe xem kìa, miệng lưỡi của nàng đã coi như là lanh lợi, xưa nay chưa từng có ai chiếm được phần hơn, nhưng gặp phải vị muội muội thế này sợ là cũng phải cam bái hạ phong thôi. Rõ ràng là có ý nói hoàng cung không được tự do như ở nhà mình, thế mà trẫm lại không sao tức giận được.”
Tôi bất giác thầm nghĩ, nếu không phải là một cô nương trẻ tuổi, xinh đẹp như Ngọc Nhiêu nói ra những lời này mà đổi lại là một nữ nhân tuổi trung niên xấu xí, liệu Huyền Lăng có còn tỏ ra hiền hòa, thân thiết thế này nữa không? Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tươi cười điềm đạm, nói: “Thần thiếp thường ngày sợ nhất là cái miệng này của Ngọc Nhiêu đấy, không có lý mà còn nói ra được ba phần đạo lý, có lý rồi lại càng chẳng chịu buông tha cho ai bao giờ.” Hơi dừng một chút tôi lại tiếp: “Thần thiếp thường nghĩ, sau này phải là một người muội phu như thế nào thì mới quản được cái miệng này của Ngọc Nhiêu đây? Mà đến lúc đó rồi thần thiếp ắt phải cầu thần lễ Phật một phen mới được.”
Huyền Lăng nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Nhiêu, cuối cùng dừng ánh mắt trên người tôi, khẽ nở nụ cười. “Muội muội nàng mới từ nơi xa trở về, nàng là tỷ tỷ mà lại nỡ lòng gả muội ấy đi sớm như vậy ư? Theo như trẫm thấy thì muội muội nàng giờ hãy còn nhỏ, có thể giữ lại bên mình thêm vài năm nữa rồi từ từ chọn phu quân cho muội ấy cũng không muộn.” Tôi đang định lên tiếng thì Huyền Lăng đã lại nói tiếp: “Tiểu di của trẫm không phải vừa than là ở trong cung gò bó quá ư, trẫm bỗng nhớ ra là hôm nay lão cửu có vào cung nói với trẫm rằng thời tiết đang đẹp, muốn tới Minh uyển so tài bắn tên. Hoàn Hoàn, nàng có hứng thú đi với trẫm không, đưa cả muội muội của nàng theo cùng nữa.”
Ngọc Nhiêu vốn còn mang tâm tính thiếu nữ, ban nãy tuy nói vậy nhưng vừa nghe nói là có thể tới Minh uyển xem bắn tên thì hai mắt lập tức sáng bừng, chỉ là ngoài miệng vẫn còn làm bộ làm tịch: “Cái gì mà lão cửu với không lão cửu chứ, nếu tài bắn tên không ra gì thì dân nữ chẳng thèm đi xem đâu.”
Tôi mỉm cười, nói: “Ngọc Nhiêu nói vậy tức là đã đồng ý rồi đấy. Chủ ý của Hoàng thượng rất hay, cửu Vương gia cũng hiếm khi vào cung thế này, vậy hãy để thần thiếp và Ngọc Nhiêu vào thay xiêm y rồi theo hầu thánh giá.”
Hoán Bích đỡ tôi vào trong thay xiêm y, thừa dịp không có ai để ý liền ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Tiểu thư, nhìn vẻ mặt Hoàng thượng thì hình như là có ý với tam tiểu thư rồi...”
Tôi thay một chiếc áo tím thêu những đường hoa văn như ý, khẽ thở dài, than: “Ta làm gì mà chẳng nhìn ra, vả lại việc này cũng không phải là mới ngày một ngày hai. Kể từ hôm ta chịu nhục ở Chiêu Dương điện, Hoàng thượng vừa nhìn thấy muội ấy...” Tôi cắn nhẹ bờ môi. “Ta bây giờ đã lún sâu vào vũng bùn lầy tăm tối này rồi, quyết không thể để tam muội cũng như thế được.”
Hoán Bích nói: “Tiểu thư đã có chủ ý như vậy rồi thì không thể không đề phòng, nên có tính toán từ sớm.”
Hoán Bích khoác cho tôi một chiếc khăn mỏng thêu hoa lên tay, tôi nói: “Ta cũng muốn như vậy lắm chứ, nhưng khi nãy vừa mới để lộ ra ý muốn chọn chồng cho Ngọc Nhiêu thì Hoàng thượng đã dùng những lời đó để chặn miệng ta rồi.” Tôi hơi cau mày lại, trầm ngâm nói tiếp: “Bây giờ chỉ có thể tùy cơ hành sự thôi.”
Hoán Bích cũng chẳng nghĩ ra được cách nào. “Nếu Hoàng thượng thật sự muốn nạp tam tiểu thư vào cung, chúng ta làm sao mà kháng chỉ được. Hơn nữa chỉ cần Hoàng thượng hạ quyết tâm, cho dù tam tiểu thư có được gả vào nhà ai đi chăng nữa thì cũng không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng thượng được. Chuyện này đúng là khó giải quyết quá.”
Tôi cất giọng âu lo: “Mong là chúng ta đã quá đa nghi, cũng mong là Hoàng thượng chỉ nhất thời thích cái tính cách sảng khoái của Ngọc Nhiêu mà thôi. Nhưng nếu thật sự như lời muội nói, ta quyết không bao giờ trơ mắt nhìn Ngọc Nhiêu phải vào cung chịu nỗi khổ giống như ta.”
Nói xong, chúng tôi liền cùng ra ngoài, Ngọc Nhiêu cũng rất nhanh đã thay xong xiêm y đi ra, lần này muội ấy diện một chiếc váy thêu hoa màu ngọc cùng chiếc áo đơn màu xanh lục có ống tay áo hẹp, bên trên thêu hoa văn hình hoa sen, trên tay cũng là một chiếc khăn lụa mỏng thêu hình hoa ngọc lan bằng chỉ vàng. Mái tóc muội ấy được búi lại rất gọn ghẽ và cố định bằng mười hai cây trâm bạc, ngay đến đuôi trâm cũng đã vùi vào trong tóc, chỉ khi ánh mặt trời chiếu tới mới có mấy tia lấp lánh lộ ra, trên búi tóc đơn giản chỉ cài thêm một chiếc thoa phượng được điêu khắc thành từ một khối ngọc bích hoàn chỉnh, trông bắt mắt vô cùng. Ngọc Nhiêu bây giờ đang lúc tuổi xuân tươi đẹp, ăn vận như thế lại càng thêm thanh tao, cuốn hút, khiến người ta nhìn mà mê đắm.
Lòng tôi bất giác thầm giá lạnh, Ngọc Nhiêu từ nhỏ đã có bảy, tám phần giống tôi rồi, Cận Tịch lại từng nói dung mạo tôi có ba phần giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu đã qua đời, vậy thì Ngọc Nhiêu... chỉ e là ít nhất cũng có một, hai phần giống với nàng ta. Huống hồ muội ấy bây giờ vẫn còn trẻ trung như thế, chắc hẳn là lại càng giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu trong độ tuổi xuân tươi đẹp năm nào.
Ngoài miệng tôi không nói gì, chỉ khẽ khoác tay Ngọc Nhiêu, cùng cất bước ra ngoài.