Sau khi chia thảo dược đâu vào đó, Noãn Noãn mệt mỏi nằm bò ra bàn.Đói quá… đói quá đi mất…
“Làm xong rồi sao?”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng của nam nhân, nàng lập tức giật mình quay đầu lại. Nhưng vì quá đói, cộng thêm việc phải lao động trong một khoảng thời gian dài, lập tức hoa mắt chóng mặt, ngã lăn xuống dưới sàn.
Cũng may nam nhân nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo của Noãn Noãn, mới tránh cho việc cơ thể bé nhỏ này tiếp xúc thân mật với sàn nhà lạnh lẽo.
“Vô dụng.”
Hắn nói với vẻ ghét bỏ, sau đó để nàng ngồi lại lên trên ghế, ánh mắt đảo qua thảo dược trên bàn một lượt.Đông Phương Úc Ngọc có chút tán thưởng nhìn tiểu cô nương đang đau khổ xoa xoa chiếc bụng đói.
Vậy mà lại không hề bỏ sai một loại nào, sắp xếp cũng vô cùng cẩn thận. Xem ra thiên phú của đứa trẻ này cũng không tồi.
Kế tiếp mấy ngày sau đó, hắn lần lượt dạy cho Noãn Noãn đặc điểm của từng loại thảo dược, cách phân biệt những loại giống nhau và cả cách phơi khô chúng.
Dù nàng rất không tình nguyện, nhưng vì miếng cơm manh áo, quả thật không còn cách nào khác là phải nghe theo kẻ xấu xa này…Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc này Noãn Noãn đã lên mười hai.
Nàng nơi này đã được bốn năm, nhưng chưa có một phút một giây nào nàng từ bỏ ý định chạy trốn.
Không sai, là chạy trốn!
Cái tên xấu xa tồi tệ đó, thật sự là càng ngày càng quá quắt.
Không chỉ bắt nàng làm việc tối ngày, còn bắt nàng phải nấu cơm giặt giũ hầu hạ hắn.
Cái gì cũng phải vừa vừa phai phải thôi chứ!
Vì thế ngày hôm nay, nhân lúc người nọ đi luyện công, Noãn Noãn quyết định sẽ bỏ trốn khỏi nơi này.
Trước đó, nàng cũng đã thăm dò qua nơi này, bên ngoài nơi bọn họ đang sống là một khu rừng, còn có một con đường mòn nhỏ đầy dấu chân người, ắt hẳn là lối ra bên ngoài không sai.
Dù nam nhân từng nói không được rời khỏi tòa tứ hợp viện, bên ngoài đều là độc trùng độc dược nguy hiểm gì đó, nhưng có quỷ mới tin hắn.
Tên người xấu đó nghĩ chỉ cần nói vậy là nàng sẽ từ bỏ sao?
Cầm hai viên thuốc giải độc trong tay, Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc trời hẵng còn sớm, nếu nàng nhanh chân một chút, có lẽ sẽ kịp đi ra ngoài trước khi nam nhân kia luyện công xong.…Đông Phương Úc Ngọc mở mắt ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng nôn nao, mà người như hắn, rất ít khi xuất hiện loại cảm giác này.Để chứng thực suy nghĩ của bản thân, nam nhân bèn ngồi dậy, đi thăm dò một vòng tứ hợp viện.
Hắn đoán đúng rồi!
Nha đầu này, đúng là không biết nghe lời!
Vẻ mặt Đông Phương Úc Ngọc trở nên vô cùng nghiêm trọng, dáng người cao lớn phi như bay về phía lối ra của khu rừng.…Bên tai truyền tới tiếng kêu của mấy loài độc trùng khiến Noãn Noãn không rét mà run.
Không hiểu vì sao, nàng cứ có cảm giác mình đã đi qua nơi này rất nhiều lần rồi, cứ như bị lạc vào mê cung, tìm mãi tìm mãi cũng không tìm thấy lối ra.
Không những vậy, trong không khí còn không ngừng tỏa ra khói độc.
Làn khói trước mắt ngày càng dày đặc, giơ tay đã không thấy rõ được năm ngón chứ đừng nói tới phân biệt được phương hướng.
Chân tay cũng càng lúc càng rã rời, dù Noãn Noãn đã ăn hai viên thuốc giải độc, nhưng có vẻ như là không có tác dụng gì.
Cơn choáng váng đánh úp lại, nàng cố gắng khiến bản thân trở nên tỉnh táo, lê từng bước về phía trước.
Người xấu chết tiệt, cũng không nói là ở đây có khói độc.Đầu càng lúc càng nặng, cả người trở nên mềm nhũn, nàng ngã xuống dưới đất, ý thức cũng dần dần mất đi.
Hôm nay nàng sẽ chết ở đây sao?
Noãn Noãn thật sự không cam lòng. Nàng còn phụ thân, mẫu thân… Hai người chắc chắn là đang ngóng trông nàng trở về mà…
Danh Sách Chương: