“Cốc chủ, cầu xin ngài hãy cứu lấy nữ nhi của ta, cho dù là phải trả cái giá đắt thế nào ta cũng đồng ý!”
Trước cửa Dược Thiên Cốc, có một đôi vợ chồng mặc cẩm y hoa phục đang quỳ ở trên đất, khản giọng cầu xin.
Nhìn vào dung mạo và cách ăn mặc của bọn họ, có thể thấy xuất thân không tầm thường, chỉ là đã đến Dược Thiên Cốc này thì ai cũng giống như ai, không phân biệt sang hèn, tất cả đều phải dựa vào một quyết định của Cốc Chủ.Đôi vợ chồng này đã quỳ ở đây cả một buổi chiều rồi. Trong lòng phu nhân ôm một đứa trẻ khoảng 7-8 tuổi, phấn điêu ngọc mài, vô cùng đáng yêu.
Nhưng lúc này khuôn mặt của đứa trẻ lại trắng bệch, đôi môi cũng không còn huyết sắc, hơi thở mỏng manh, sinh mạng như chỉ mảnh treo chuông.
Trời hơi sẩm tối, đôi vợ chồng xem như đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay lúc bọn họ định ôm nữ nhi rời đi, cánh cửa Dược Thiên Cốc vốn đang im lìm đột nhiên được mở ra.
Một nam nhân với vóc dáng cao gầy bước ra. Người mọ mặc một bộ y phục màu trắng, đầu đội mũ che, hoàn toàn không thể thấy rõ dung mạo.
“Ta sẽ cứu đứa trẻ này, với điều kiện là…”
Nam nhân hơi ngừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:
“Nữ nhi của các ngươi phải trở thành tỳ nữ của ta, các ngươi coi như không còn đứa con này nữa.”
“Sao… sao lại như vậy?”Đôi vợ chồng như không còn tin vào tai mình, cả hai đều đưa mắt nhìn nam nhân áo trắng kia.
“Suy nghĩ cho thật kỹ, cơ hội chỉ có một.”
Giọng điệu của người nọ không có một chút gợn sóng, chẳng khác nào một vị khách qua đường, chờ đợi câu trả lời của hai người.
Có người làm cha mẹ nào lại muốn từ bỏ đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra chứ? Nhưng nếu không đồng ý, nữ nhi của bọn họ sẽ chết…Đây quả thật là một quyết định vô cùng khó khăn.
Phu nhân ôm nữ nhi khóc nức nở.
Tất cả là tại nàng, tại nàng không bảo vệ tốt bản thân, để kẻ gian thừa nước đục thả câu - hạ độc trong khoảng thời gian mang thai, làm hại Noãn Noãn chịu tội, vừa sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, tìm khắp danh y trong thiên hạ cũng không thể nào chữa được dứt bệnh.
Khó khăn nuôi sống nữ nhi đến năm 8 tuổi, bé con lại bị kẻ thù ám toán, hạ độc vào trong đồ ăn, sinh mệnh nguy nan ở sớm tối.
Bọn họ đã đến bước đường cùng, không quản đường xa đến Dược Thiên Cốc để cầu y, bây giờ lại nghe thấy Cốc Chủ đưa ra điều kiện này, trái tim của hai người giống như bị bóp nghẹt.
“Chúng ta… có thể đến thăm con bé được không?”
Lão gia cố tỏ ra cứng rắn, nhỏ giọng hỏi một câu, nhưng đổi lại lại là câu trả lời vô cùng lạnh lùng của nam nhân.
“Các ngươi không nghe kỹ sao? Ta đã nói rồi, các ngươi coi như không còn đứa con này nữa!”Đôi vợ chồng đau khổ nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự không nỡ trong mắt đối phương. Nữ nhi của bọn họ mới bao nhiêu tuổi chứ? Tại sao lại phải chịu cảnh gia đình ly tán, không có cha mẹ ở bên… Đáng thương đến nhường nào.
Nhưng nếu không đồng ý, nữ nhi của bọn họ sẽ chết…Chờ đợi một lúc lâu, nam nhân có vẻ mất kiên nhẫn, hắn xoay người, định bước vào trong cốc.
Trông thấy cảnh này, lão gia đành cắn răng, giằng lấy đứa trẻ từ trong tay phu nhân, không màng thê tử của mình đang gào khóc, bước vội tới quỳ xuống trước mặt nam nhân, giao nữ nhi của mình cho hắn.
“Cầu xin ngài hãy cứu lấy nữ nhi của ta, ta và thê tử chắc chắn sẽ tuân theo mọi yêu cầu của ngài.”
“Lão gia… Đừng mà…”
Phu nhân chạy tới muốn lấy lại nữ nhi, nhưng lại bị trượng phu của mình ngăn cản, nàng chỉ có thể gào khóc nhìn cánh cửa Dược Thiên Cốc đang dần đóng lại.Đó là nữ nhi của nàng, nàng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ?
“Phu nhân, nàng bình tĩnh lại đi.”
Lão gia chỉ có thể ôm thê tử của mình vào trong lòng, cố trấn an nàng.
“Chỉ có ở đó, nữ nhi của chúng ta mới có thể sống sót.”
“Còn sống thì mới còn cơ hội… Nàng hiểu ý ta chứ?”
Phu nhân nghe vậy, bèn ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn trượng phu của mình.
“Chàng…”
“Mau trở về thôi.”
Danh Sách Chương: