Màn đêm kéo dài vô tận, phủ xuống khu công trình đã bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Nơi hoang vu lẽ ra không có người lui tới bỗng nhiên truyền đến một vài tiếng nói chuyện.
“Thiên Thành, cậu có bao giờ yêu tôi chưa?”
Cậu vừa mới mở miệng đã kéo theo vết thương ở vùng bụng rách ra, lập tức rên lên một tiếng nhè nhẹ.
Người ngồi trong góc kia so với cậu thì điềm tĩnh hơn nhiều. Dù bản thân anh đang bị trói vẫn mang một loại khí chất không sợ trời không sợ đất. Quách Thiên Thành cau có với cậu: “Đã giờ phút nào rồi mà cậu còn hỏi tôi mấy lời vớ vẩn như vậy?”
Nhậm Tuân vẫn tiếp tục nói, giọng đã suy yếu do mất máu quá nhiều: “Hiếm khi được ở riêng với cậu. Nếu không nói chuyện thì tôi sẽ rất khó chịu.”
“Tính ra chúng ta biết nhau đã tròn tám năm. Tám năm chứng kiến cậu từ một chàng thiếu niên biến thành một người đàn ông chững chạc. Điều này thật sự giống như một giấc mơ vậy.”
Quách Thiên Thành không hiểu sao lại thấy khó chịu với những lời nói giống như di ngôn trước khi chết này của Nhậm Tuân. Thật muốn khóa cái miệng xui xẻo của người này lại!
“Thiên Thành, tôi hỏi lại cậu, cậu có từng thích tôi, thích dù chỉ một chút thôi hay chưa?”
Quách Thiên Thành khinh thường nói: “Chưa từng.”
Tám năm trời người này chạy theo anh ở khắp mọi nơi, số lần tỏ tình với anh đã đếm không nổi nữa, cậu ta hận không thể nói cho cả thế giới này biết cậu yêu anh nhiều đến nhường nào. Quách Thiên Thành không nghĩ rằng đây là lần cuối cùng trong đời mình được nghe người này bày tỏ.
Khóe môi Nhậm Tuân mím lại rồi thả lỏng. Cậu cười.
“Hóa ra đây là đáp án của cậu.”
“Thiên Thành à, nếu có kiếp sau, tôi thật sự không muốn gặp lại cậu nữa.”
Khi Nhậm Tuân vừa dứt lời, kẻ bắt cóc bọn họ đột nhiên giương họng súng đen ngòm chĩa về phía Quách Thiên Thành, ngay lúc gã bóp cò, Nhậm Tuân hồi quang phản chiếu, theo bản năng bật người dậy chắn trước mặt anh.
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra thật nhanh, thời điểm tiếng súng cướp cò vang lên dữ dội trong không gian, một dòng máu đỏ tươi nóng rẫy bắn lên khuôn mặt anh cùng với cái bóng người đang ngã xuống. Viên đạn xuyên qua trái tim Nhậm Tuân, khiến cậu đau đớn giãy nhẹ trong vũng máu. Quách Thiên Thành ngỡ ngàng lao về phía cậu, hai tay đều trở nên run rẩy thiếu chân thực.
Hóa ra Quách Thiên Thành đã âm thầm cởi được trói, thảo nào anh cứ tỏ ra ung dung từ đầu đến cuối.
“Vì cái gì, vì cái gì lại đỡ đạn cho tôi?”
“Bọn họ là kẻ thù của cha tôi, người họ muốn giết là tôi chứ không phải cậu, ai cho cậu đỡ đạn thay tôi!” m thanh của anh từ thét gào biến thành nức nở như một con thú bị vây hãm trong tuyệt vọng.
Anh dĩ nhiên không ngờ cái người mình luôn coi thường, cái người mình luôn ghét bỏ… Không tiếc hy sinh mạng sống để đỡ cho anh một viên đạn. Từ nơi sâu thẳm trong trái tim anh dâng lên nỗi đau đớn khó chịu như xé rách da thịt mà chui ra. Vì cái gì, vì cái gì mà anh lại đau đớn như vậy cơ chứ?
Nhậm Tuân cố mở mắt nhưng con ngươi cậu cứ mờ đục rồi ảm đạm dần, lúc ấy, cậu tinh tường cảm giác được có thứ gì đó nóng ấm rơi xuống trán mình.
Hình như Quách Thiên Thành đang gọi cậu, hình như Quách Thiên Thành đang khóc.
Nhưng mà, cả thế giới này như không còn chút gì liên quan đến cậu vậy. Điên cuồng ôm chấp niệm suốt tám năm, cuối cùng đã đến lúc cậu nên từ bỏ. Trả lại anh cho anh, trả lại chính mình cho chính mình.
“Thiên Thành, tạm biệt cậu, không hẹn gặp lại.”
[...]
Tiếng chuông điện thoại vang lên bài hát rất nổi tiếng của tám năm về trước. Có vẻ người gọi đến rất gấp gáp, tiếng chuông cứ lặp đi lặp lại không có dấu hiệu muốn dừng.
Nhậm Tuân yếu ớt mở mắt, một tia nắng gắt bên ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn làm nổi bật lên vẻ mặt ngái ngủ của cậu. Nhậm Tuân cuối cùng cũng bị đánh thức, bật người dậy, đảo mắt nhìn quanh khung cảnh trước mắt mình.
Đây… đây chẳng phải là phòng ngủ của cậu tám năm về trước ư. Vì sao cậu lại ở nơi này?
Trí nhớ lũ lượt ùa về… Cậu nhớ mình xông xáo đỡ cho Quách Thiên Thành một viên đạn, cậu còn nhớ trước khi nhắm mắt xuôi tay còn thấy anh rơi nước mắt vì mình nữa. Tóm lại, chẳng phải Nhậm Tuân cậu chết rồi ư, khi đó trái tim rất đau, bóng tối vây hãm cậu rồi kéo đi hơi thở cuối cùng của cậu. Bây giờ cậu sao lại xuất hiện trong căn phòng tám năm về trước cơ chứ? Điều này thật khó tin làm sao!
Chiếc điện thoại cảm ứng còn đang reo, bên trên là cái tên Chu Gia Bảo to tướng phát sáng, đây là người anh em nối khố thân thiết nhất của cậu thuở thiếu niên.
Nhậm Tuân vừa nhấn nghe, người bên kia đã xổ một tràng như nã pháo:“A lô Tuân Tuân, cậu xem điểm thi chưa, hẹn nhau chín giờ sáng báo điểm mà tận mười giờ trưa cậu còn chẳng thèm nhắn tin cho tôi! Cậu… đừng nói cậu trượt rồi nhé?”
Đây đúng là giọng thời trẻ của Chu Gia Bảo, ở kiếp trước người anh em này vì cưu mang cậu mà ăn khổ đủ đường. Nhậm Tuân vừa nhớ tới là xúc động, nước mắt suýt thì trào ra. Vẫn không quên hỏi: “Điểm thi gì cơ?”
“Tôi đệch cậu! Ngay cả điểm thi lên cấp ba mà cũng quên, thằng nhóc không nên thân này!”
Nhậm Tuân suýt đánh rơi điện thoại.
F.uck! Cuộc đời đúng là màu nhiệm! Cậu chưa có chết, cậu còn sống, chưa dừng lại ở đó, cậu sống dậy vào thời điểm mình mười lăm tuổi, vừa bắt đầu thi lên lớp mười. Cuộc đời lúc này đang tươi đẹp biết bao nhiêu.
Và đây, không sai biệt lắm cũng là thời điểm cậu lần đầu gặp gỡ Quách Thiên Thành trong kiếp trước.
Danh Sách Chương: