Nhậm Tuân đúng hẹn tìm đến studio kia thử việc. Cậu cảm thấy người ta hứa hẹn trả lương quá hậu hĩnh, còn mình ăn mặc xuề xòa thế này có chút không thích hợp. Cậu đành dè sẻn mua một cái quần bò mới, một chai sáp vuốt tóc với một cây dưỡng môi cho nam loại rẻ tiền. Dù gì đi nữa gương mặt này cũng sẽ giúp cậu hái ra tiền cho nên không được bạc đãi nó.
Thế mà ngược lại với những gì Nhậm Tuân mong chờ, lúc đứng trước cái studio cũ như đồ cổ kia, ấn đường cậu nhíu chặt đến mức kẹp chết được một con ruồi!
Cmn! Cậu bị bịp rồi! Cái này nào phải một studio chuẩn mực, chuyên nghiệp, tài phú dồi dào như lời ông chú PR, nó rõ ràng là một gian văn phòng nghèo nàn đến không thể nghèo nàn hơn. Dưới sàn còn bề bộn hộp thức ăn nhanh, gián và chuột đua nhau ăn đồ thừa, chi chi chít chít rộn ràng như trẩy hội. Bên góc sofa trồi lên một đống quần áo, mà tên đầu xỏ lừa bịp cậu đang thảnh thơi nằm gác cẳng lên trên đấy, một chút thể thống và chuyên nghiệp cũng không có!
Còn nữa, cái khung cảnh ảm đạm tiêu điều này thật sự khiến con người lâm vào bế tắc như cậu càng thêm hận đời!
Thấy cậu đến, ông chú đang ngái ngủ đằng kia cuối cùng cũng trợn mắt, lật đật gọi lại trước khi người biến mất: “Này này, đừng đi, tất cả không như cậu nghĩ đâu.”
Mặt thiếu niên hừng hực lửa giận giống như một tiểu tức phụ bị biến thái trêu ghẹo, non non mềm mềm nhìn kiểu gì cũng thuận mắt.
“Ông còn muốn nói cái gì nữa, studio chó má này mà đòi trả tôi lương gấp mười lần đi bốc vác ư.” Cậu thở phì phò, so với giận thì cậu thấy nực cười chính mình vì quá tin người: “Đừng làm mất thời gian của tôi đây, buông ra!”
Ông chú kia cật lực kéo tay cậu, thiếu chút nữa đu đưa lên như một con gấu túi.
“Cậu chưa dùng cái thẻ tôi đưa à?”
Sực nhớ ra giữa bọn họ còn một cái thẻ, Nhậm Tuân vội móc ra nhét vào cổ áo ông ấy: “Trả ông, một xu tôi cũng chưa có dùng!”
Tới đây thì người đàn ông đã hiểu ra, đột nhiên nở nụ cười mãn nguyện mà buông tay cậu: “Quả nhiên mắt nhìn người của tôi không sai. Cậu vừa có tài lại vừa trung thực, đúng là một mầm non cần bồi dưỡng.”
Cậu khinh bỉ trong lòng, nếu tôi là mầm non cần bồi dưỡng thì ông chính là phân bón sao?
Ông chú nhướn một bên mày, động tác này vừa vặn lộ ra vài phần phong hoa tuyệt đại, quả thật nếu không phải sống trong tình trạng sa sút thì ông chú chắc chắn là một nhân vật từng làm mưa làm gió trên màn ảnh…
“Nói cậu hay, cái thẻ đó không có dùng được, đạo cụ đi bịp của tôi đấy.” Sợ cậu không tin, gã xòe một lúc mười cái thẻ màu đen khác ra, vô cùng đắc ý: “Lúc trước tôi cũng mời chào nhiều người như cậu, bọn họ khác cậu ở chỗ muốn sử dụng tiền của tôi, sau đó phát hiện thẻ giả nên không thèm đến.”
Gã cười: “Cậu ngốc thì ngốc thật nhưng lại là mầm non trung thực ngoan ngoãn, do đó tôi không thể bạc đãi cậu.”
Nhậm Tuân xù lông nhím, đề phòng nhìn gã.
“Tôi tên Thâm Uyên, trước đây từng là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới. Hiện tại vật đổi sao dời, giống như cậu thấy đấy, tôi đến làm một con người còn không nên thân.”
Đôi mắt Nhậm Tuân chợt sững lại, cậu không ngạc nhiên trước cái danh xưng nhà thiết kế của ông chú mà thứ làm cậu ấn tượng đó là sự giãy giụa trong bất lực của người đàn ông. Đứng trước số mệnh thì sức người chỉ là một nhân tố yếu đuối vô nghĩa, cảm giác sau một đêm rơi xuống bùn nhơ này… cậu vô cùng, vô cùng thấu hiểu.
Chết tiệt! Mắc mớ gì cậu phải cảm động chứ!
Nhậm Tuân lần nữa hất tay gã ra thì bị gã níu lại: “Người trẻ tuổi mấy cậu làm gì mà dễ gắt gỏng như vậy? Thật ra tôi không lừa cậu, tôi có thể trả lương gấp mười lần cho cậu, chỉ cần cậu làm mẫu ảnh cho bộ sưu tập mới nhất của tôi.”
Thâm Uyên siết chặt nắm tay, hô hào kiên quyết, thậm chí Nhậm Tuân còn có ảo giác nhìn thấy khắp người gã phát ra hào quang: “Tôi tin đây là bộ sưu tập đưa tôi trở lại đường đua khi trước. Ngày hôm nay có một con ngựa chính thức trở lại đường đua. Mà cậu chính là nhân tố trợ lực cho tôi, vậy nên, hôm nay cậu đã vào chỗ này tuyệt đối không thể trở ra!”
Mọi chuyện cứ như thế diễn ra trôi chảy, Nhậm Tuân thấy ông ấy đã thất bại mà còn có nghị lực phi thường cho nên không nỡ phản bác, cứ hề hề tuân theo. Dù gì cậu cũng được trả tiền mà.
Mấy món trang phục ông chú thiết kế ra vô cùng dị hợm, có cái lộ ngực, lộ eo, có cái bịt luôn từ đầu đến chân như băng bó, có cái như hình hộp chữ nhật, nó vượt khỏi ảo tưởng của cậu về quần áo mà con người có thể mặc… Thật sự, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau có một lằn ranh.
Một khi bắt tay vào công việc, Thâm Uyên không còn dáng vẻ được mất dửng dưng nữa mà vô cùng tâm huyết với nghề. Gã kiêm luôn vị trí nhiếp ảnh gia, make-up, tạo mẫu tóc, thiết kế, hậu cần, biến cái gian nhà của mình thành sàn chữ T basic sau đó bắt Nhậm Tuân pose dáng khoe cơ bắp quyến rũ, chụp suốt một ngày chỉ lựa được ba tấm ảnh.
Với tiến độ ấy, hai người họ phải mất hai tháng để hoàn thành xong bộ sưu tập. Mất thêm một đoạn thời gian để làm thủ tục đăng kí bản quyền rồi mới tung ra thị trường.
Tới thời điểm này, Nhậm Tuân vẫn chưa nghĩ bộ siêu tập sứt sẹo của Thâm Uyên thật sự mang đến cho mình một cơ hội trở thành idol lúc nào không hay.
***
“Nhậm Tuân, bưng nước ra bàn số bốn!”
“Tới đây!”
Sẽ không có gì xảy ra nếu như người ngồi ở bàn số bốn không phải là Trương Triều Vỹ. Nghỉ học gần bốn tháng nay, trường học và bạn bè cũ đối với cậu thật sự rất xa vời giống như đây là câu chuyện của kiếp trước vậy. Cậu thật sự không muốn để bất kì ai trong số họ thấy được tình trạng sa sút ngay lúc này của mình.
Trương Triều Vỹ thấy cậu, hắn làm ra vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không nói hai lời tiến lên ôm lấy Nhậm Tuân.
Cậu còn chưa kịp hé miệng đã bị cái ôm kia chèn ép kín kẽ.
“Nhậm Tuân, hóa ra cậu làm ở đây, vì sao thời gian qua không liên lạc với chúng tôi?”
Hắn nói ‘chúng tôi’ chứ không phải là ‘tôi’, vậy ngoài Trương Triều Vỹ ra thì còn có ai quan tâm đến cậu? Là Quách Thiên Thành sao? Ôi, cái tên cậu thường niệm thầm trong vô thức, trong bao giấc mơ, cái tên chôn vùi kín tận đáy lòng giờ đây bị quật dậy, nỗi nhớ như vũ bão vùn vụt nhấn chìm lí trí của cậu.
Hốc mắt cậu đỏ bừng. Trương Triều Vỹ vẫn ôm cậu thật chặt, tay kia vuốt ve tóc cậu tựa như hai người rất đỗi thân mật vậy.
“Đừng ôm tôi nữa, vì sao cậu biết tôi ở đây?”
Từ khi làm mẫu ảnh cho Thâm Uyên, gã yêu cầu cậu không được đi bốc vác nữa để bảo toàn sức khỏe và thân thể, do đó cậu chỉ có thể làm việc ở mấy quán nước để kím thêm ít đồng ngoài giờ làm mẫu ảnh.
Nào ngờ ngày thứ ba đi làm đã gặp lại người quen cũ…
Trương Triều Vỹ thật sự không làm khó cậu, hắn buông cậu ra nhưng vẫn luyến lưu nắm lấy những ngón tay cậu, nói ra lời quan tâm vượt mức bạn bè: “Tôi chỉ là tình cờ thôi, tôi rất nhớ cậu.”
“Nếu cậu sống không ổn thì có thể nói với tôi.” Hắn nói.
Nhậm Tuân thật sự không ngờ đến hành động ấy của hai người đã lọt vào mắt của Quách Thiên Thành đằng xa. Anh lặng lẽ tựa đầu vào cửa kính ô tô, qua khung kính trong suốt lặng nhìn hai người kia ôm ấp đối phương. Khó mà nói được anh đau đến mức nào, đến mức nghẹt thở ư? Không đâu, nỗi vụn vỡ và đau đớn khi người mình yêu không yêu mình làm sao có thể dễ dàng miêu tả chỉ bằng vài ngôn từ chứ?
Chỉ có trái tim này là hiểu nhất. Một khi tình yêu đã lên tiếng thì mọi lí trí sẽ chẳng còn phát ra được thanh âm…
Nếu anh không nổi lên nghi hoặc với hành vi của Trương Triều Vỹ mấy ngày qua, không cố chấp theo dõi hắn đến tận địa chỉ này thì hẳn là anh vẫn còn đinh ninh Nhận Tuân có nỗi khổ riêng nên mới đẩy anh ra xa. Giờ đây mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi đấy thôi, hai người ấy đúng là duyên trời tác hợp, một lòng một dạ hướng về nhau.
Thiếu niên đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người mà anh nhớ nhung suốt mấy ngày qua, thông qua một tấm kính cản trở mà cứ như được sờ lên mặt cậu thật vậy. Một giọt nước mắt nặng trĩu rơi khỏi hốc mắt anh, chạm vào khóe môi mặn đắng.
“Trở về thôi, nói với mẹ tôi đã quyết định xong rồi. Tôi sẽ sang Mỹ du học theo nguyện vọng của bà ấy.”
Tài xế làm đúng bổn phận của mình, cung kính lái xe đưa cậu chủ rời khỏi nơi này. Một lần rời đi của anh thật sự là cách biệt trùng dương, kéo dài tận năm năm trời.
Danh Sách Chương: