• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Khiết mỗi ngày đều trôi qua một cách vô nghĩa, hết ăn lại xem phim, lâu lâu mới được phép làm việc nhà. Mấy lúc như này đều nhớ đến Trình Du, mấy lần muốn gọi cho anh nhưng vì lòng tự tôn nên lại thôi. Anh không gọi cho cô thì cô cũng không thèm gọi cho anh nữa, có buồn chán đến chết cũng không thèm gọi.

Mà Hách Trình Du bên này đang bận trăm công nghìn việc, anh mỗi ngày đều dốc hết thời gian bản thân có cho dự án lần này. Không phải vì dự án gấp gáp, mà là vì chính anh muốn mau chóng quay về nhà với vợ. Không thể phủ nhận rằng, anh càng cố quên lại càng nhớ, mỗi lần rảnh tay đều suy nghĩ đến cô, nhớ đến mức chỉ mong cô xuất hiện ngay trước mặt mà ôm cho thoả mãn.

Giây phút này, Trình Du trở về trong trạng thái vô cùng mệt mỏi. Quản gia Vương vừa thấy anh đã vô cùng ngạc nhiên cúi đầu chào, đôi tay chuyên nghiệp cũng vươn ra nhận cặp táp từ anh.

-Thiếu gia không phải ba ngày nữa mới về sao?

-Tôi tranh thủ về sớm, dự án đều xong rồi nên cũng không nhất thiết ở lại lâu hơn.

-Dạ vâng, vậy tôi cho người làm gì đó cho thiếu gia bỏ bụng. Chắc là cậu đã đói rồi.

-Không cần đâu, thiếu phu nhân đang ở đâu?

-Dạ thiếu phu nhân đang ngủ trên lầu, ban nãy cũng vừa mới ăn cơm xong.

-Tôi biết rồi, ông làm gì làm đi. Tôi cần nghỉ ngơi.

-Dạ vâng.

Hách Trình Du vừa về đã lập tức hỏi cô vợ nhỏ của mình, được nghe câu trả lời thoả mãn liền gật đầu xách túi quà đầy ắp những món ăn vặt tại thành phố B về cho cô. Quản gia Vương đẩy nhẹ cọng kính lão cười thầm.

-Không phải thiếu gia là đang nhớ vợ đấy chứ? Thật sự bọn họ đã chịu yêu nhau rồi sao?

Bước lên lầu, anh thuận thế gõ cửa nhưng không lấy một tiếng động vang lên báo hiệu cho việc có người trong phòng. Lo lắng sợ cô bỏ trốn như lần trước nên đành thất lễ mở cửa.

-Lộ…

Dự gọi tên cô nhưng lại thở phào nhẹ nhõm khi cô đang ngủ ngon lành trên bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ. Đóng cửa lại, anh tiến lại ngồi ghế bên cạnh ngắm nhìn cô, đôi môi mỏng hồng nhạt liên tục mấp máy, hàng mi dài, cong vuốt lâu lâu khẽ rung nhẹ. Khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn nhưng lại khiến lòng người vô cùng xao động.

-Hửm? Uống rượu sao?

Hách Trình Du nhíu mày khi trên bàn là một chai rượu vang đã vơi đi tận nửa chai. Loại rượu này vô cùng nặng mà mùi rượu vẫn còn thoang thoảng đâu đây quanh cô khiến anh có chút không hài lòng. Dự đứng dậy bế cô về giường nhưng một cánh tay đã vươn ra nắm lấy tay anh. Lộ Khiết giương đôi mắt mù mịt không có chút ý thức do rượu mà nhìn anh.

-Là anh sao?

Hách Trình Du thở dài ngồi xuống ghế gật đầu. Lộ Khiết khẽ cười vươn tay ra đặt lên má anh vuốt ve. Cô ỉu xìu đứng dậy, tự nhiên chui tọt vào lòng anh ngồi. Ngồi trên đùi anh, cô đưa cánh tay mảnh khảnh của mình vòng qua cổ anh, đôi mắt long lanh đẫm sương nhìn anh chớp vài cái.

-Em lại mơ thấy anh rồi này... Trình Du… em hỏi anh cái này được không?

-Chuyện gì vậy?

-Anh có nhớ em không?

Cô ngước đôi mắt xinh đẹp nhưng lại đầy ủy khuất một lần nữa lên nhìn anh. Trình Du không trả lời làm cô càng buồn tủi hơn, gục đầu trên vai anh thút thít.

-Anh thật sự không nhớ em sao?… em thì rất nhớ anh… nhớ đến mức… ợ… không thể ngủ được luôn… phải làm sao để khi em tỉnh dậy có thể nói em yêu anh đây…ưm… còn cả ngồi lên đùi anh như vậy nữa… thật thích…

-Em vừa nói gì?

-Em nói… em yêu anh… em yêu Hách Trình Du… nhưng em không có can đảm đứng trước mặt anh ấy nói đâu… Hách Trình Du là tên xấu tính…

Trình Du vẫn duy trì tư thế ôm lấy eo cô vì sợ cô sẽ ngã ra sau. Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn xuống người con gái đang vì say mà nói nhăng nói cuội kia.

-Em yêu anh thật sao?

-Phải aaa… rất nhiều…

Lộ Khiết gật đầu liên tục, Trình Du khẽ cười đưa một tay lên vuốt khẽ khuôn mặt làm anh nhớ nhung những ngày qua. Tại sao anh có thể cố tình quên đi cô chứ? Trong khi cô nhớ anh đến như vậy, còn anh lại chọn cách né tránh.

-Lộ Khiết, em là vợ anh. Tất nhiên anh phải yêu em rồi.

-Anh yêu em sao? Vậy hôn em đi!

Trình Du khẽ cười nhắm mắt lại tìm đến môi cô. Chỉ còn khoảng 1cm nữa thôi thì môi sẽ chạm môi. Nhưng sao trên vai anh lại cảm giác nặng như vậy. Mở mắt nhìn cô gục trên vai mình, anh khẽ cười vòng hai tay qua ôm lấy cô.

-Đồ ngốc.

Anh nghĩ kỹ rồi, cô là yêu anh, đã vậy còn là vợ anh. Thì tại sao anh phải từ chối cô chứ? Chuyện sau này, nếu như cô thật sự nhớ lại, không phải nó cũng là chuyện của sau này sao? Chuyện của bây giờ chính là cả hai đều yêu nhau, đều nghĩ về nhau. Vậy tại sao phải từ chối nhau. Bế cô đặt lại giường, Trình Du khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt cô. Âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn thương nhớ. Anh hạ người bên cạnh nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sau một chuyến bay dài mệt mỏi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK