Vẫy tay tạm biệt xong, Nhã Hân cũng bắt xe đi, cô vẫn đứng yên như đang suy nghĩ gì đó, qua một hồi sau mới cất bước.
Chợt một bóng người màu đen không biết từ đâu xuất hiện lao tới giựt chiếc túi đeo vai mini của cô rồi bỏ chạy, chuyện xảy ra quá đột ngột, Thiến Vy không kịp đề phòng, liền theo bản năng, hoảng hốt lập tức chạy đuổi theo.
"Anh kia! đứng lại! trả bóp cho tôi!..."
Người kia vẫn cứ chạy không thèm để ý đến lời cô nói, Thiến Vy đuổi theo gã đến một hẻm nhỏ không người, hai bên bức tường rất hẹp cách nhau chỉ có hai mét. Người kia bỗng đứng lại một cách kỳ lạ, Thiến Vy thấy vậy cũng dừng lại khom người thở hộc hộc.
Gã kia xoay người lại nhìn cô, bây giờ cô mới nhìn rõ người đàn ông này mặc vest đen thắc cavat cùng màu, nhìn trông cũng bằng với Phương Tử Cầm.
Thiến Vy lấy tay lao mồ hôi trên trán, đứng thẳng người nhìn gã kia, nói. "Anh giựt bóp của tôi làm gì, mau trả đây!"
Gã ta nhìn cô cười quỷ dị. "Ha! được thôi!" Nói xong hắn liền ném chiếc bóp qua cho cô.
Thiến Vy nhặt chiếc bóp lên, phủi đất cát rồi xoay lưng tính bỏ đi, nhưng khi vừa quay lưng thì đã có hai người đàn ông khác bước đến chặn đường cô, Thiến Vy lùi lại, rồi xoay người nhìn về gã đàn ông lúc nãy, không biết là từ lúc nào mà bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm một người đàn ông tương tự.
Tất cả bọn họ đều ăn mặc giống với tên đàn ông đã giựt bóp của cô, bây giờ cô mới nhận ra, tại sao gã kia giựt bóp của cô rồi lại trả cho cô dễ dàng như vậy, là hắn cố ý muốn dụ cô tới đây, nguy rồi! cô bị lừa rồi! làm sao đây!
Bây giờ cả trước và sau cô đều bị hai tên đàn ông bao vây giống hình chữ X, Thiến Vy cố gắng giữ bình tĩnh, cô giấu đi nổi sợ hãi nhưng trên trán lại không ngừng đổ mồ hôi.
"Các anh là ai? Các anh muốn làm gì? Tôi nói cho các anh biết, nếu các anh dám làm bậy, ba chồng tôi nhất định sẽ không tha cho các anh đâu!"
Người đàn ông giựt bóp cười cười, nói: "Cô gái, cô không cần phải sợ, chúng tôi sẽ không hại gì cô đâu, chỉ là ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô một chút!"
"Ông chủ?" Thiến Vy không khỏi ngạc nhiên, ông chủ nào? trước giờ cô đâu có quen biết nhiều với ai.
Suy nghĩ còn chưa dừng lại trong đầu của cô thì một người đàn ông khác mang đôi giày thể thao màu đen, mặc quần tây đen, áo khoác đen dài tới đầu gối, chiếc áo trong cùng màu, có đeo một sợi dây chuyền mặc trăng khuyết, kiểu tóc hai mái nhuộm trắng khói khiến cô vô thức nhìn, hắn đang dần bước đến trước mặt cô.
Thiến Vy nhìn khuôn mặt của người đàn ông kia, cô không nhìn ra được là hắn đang có biểu cảm gì, chỉ thấy hiện hữu trong đôi mắt đẹp như ngọc trai sáng lấp lánh kia đang nhìn cô là thù hận, chỉ hận không thể giết chết cô ngay lập tức. Cả người hắn tỏa ra một luồng khí rất đáng sợ, thoát ẩn thoát hiện, u ám như mây đen che trời, chẳng thấy một chút nắng ấm nào.
Thiến Vy biết người đàn ông này, hắn ta là Lăng Thiên Trì, minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, cô đã từng nhìn thấy hắn trên bìa tạp chí Knight. Từ nhiều năm trước, hắn và Dịch Thừa Phong, Cố Tiểu Ngọc còn có cả Lăng Thiên Phàm là bạn bè rất tốt của nhau, cô cũng biết hắn yêu Cố Tiểu Ngọc không thua kém gì Dịch Thừa Phong.
Từ sau cái chết của cô gái đó hắn cũng giống như Dịch Thừa Phong bỏ đi nước ngoài để trốn tránh đau khổ, bây giờ hắn đã trở về rồi, cô cũng không biết hắn đã về từ khi nào.
Thiến Vy ngây người thật lâu, sau khi ý thức lại thì Lăng Thiên Trì đã đứng trước mặt nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, trong phút chốc một luồng khí lạnh bao trùm khắp người cô, linh cảm cho cô biết có chuyện không lành sắp xảy ra.
"Lâm Thiến Vy! cô đã sẵng sàng để đền tội chưa?"
Hắn mở miệng giọng nói bén như dao, thanh âm lạnh lẽo mang theo oán khí khiến cô như muốn bủn rủn tay chân, sống lưng lạnh gáy lên vì sợ hãi, tim đập loạn xạ mồ hôi ra đầm đìa, đầu ốc rối loạn một mảng trắng xóa không nghĩ được cái gì, cảm giác đường đến cửa địa ngục U Minh không còn xa nữa.
Cô sợ hãi lùi lại, Lăng Thiên Trì thấy vậy tiến lên từ từ, đôi mắt của hắn nhìn cô càng ngày càng đáng sợ, ngập tràn sát khí.
Sau lưng cô là một bức tường phía trước cô là Lăng Thiên Trì, hai bên trái phải đều có hai người đàn ông đứng canh giữ, nơi này vắng vẻ thường rất ít người qua lại, tình hình này giống như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị anh ta giết chết.
"Lăng Thiên Trì anh muốn giết tôi sao?" Cô lấp bấp nói, môi khẽ run.
Lăng Thiên Trì cười lạnh, nói. "Giết cô? Hừ! Tiểu Ngọc vì cô mà chết không toàn thây, giết cô...cô không nghĩ là quá hời sao?"
Vừa dứt lời Lăng Thiên Trì liền vung tay tát vào mặt Thiến Vy một cái bốp, cái tát này là một cái tát ác độc, còn đánh rất thẳng tay khiến Thiến Vy choáng váng cả người, lảo đảo ngã bịch xuống đất nhưng chưa ngất xỉu, cô chỉ cảm thấy trên mặt vừa đau vừa nóng, rất khó chịu.
Danh Sách Chương: