"Được rồi, bây giờ không dài dòng nữa, tôi sẽ nói rõ vấn đề. Minh Lãng! tuy cậu chỉ là CEO tạm thời nhưng nếu cậu có biểu hiện tốt tôi sẽ cho cậu trở thành CEO chính thức của công ty, còn về phần cậu, tôi vẫn sẽ cho cậu một cơ hội, cả hai người các cậu đều có năng lực tương đương nhau, nếu tôi bắt một người và phế một người thì thật sự rất không công bằng."
"Vậy chủ tịch ông có cách gì?" Dịch Thừa Phong hỏi.
Ông dựa lưng ra sau, ánh mắt nhìn hai người nọ đầy mưu mô, giọng nói cũng mang đầy sự khoái trá. "Bây giờ tôi sẽ cho hai cậu tham gia một trò chơi, tôi sẽ làm trọng tài, trò chơi này có tên là Tìm Kiếm Người Mẫu. Hằng Đại hiện tại đang tìm kiếm một người mẫu thích hợp để làm đại diện cho dòng sản phẩm Jasmine, một trong hai người các cậu ai có thể tìm được người mẫu thích hợp thì xem như đã lập công lớn cho công ty!"
"Ý của chủ tịch chính là nếu một trong hai chúng tôi ai có thể tìm ra người mẫu thích hợp thì người đó sẽ trở thành CEO chính thức của công ty?" Lưu Minh Lãng hỏi.
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng hết cách rồi, tiêu chuẩn người mẫu chỉ cần dáng người và nhan sắc thôi, nhưng cũng không phải tùy tiện thấy ai đẹp là đưa về, còn phải thích hợp với thương hiệu, công ty của chúng ta đang cạnh tranh rất khốc liệt với Hằng Viễn, hai cậu hãy nên nhớ kỹ điều này!"
"Nhưng thưa chủ tịch! không phải mấy năm trước Hằng Đại chỉ đơn giản là sản xuất ra sản phẩm rồi bán ra thị trường thôi sao? tại sao năm nay lại chuyển hướng tìm người mẫu đại diện vậy?" Dịch Thừa Phong hỏi.
"Vấn đề này cậu còn cần tôi phải giải thích sao? Những năm trước Hằng Đại hoạt động một màu, tuy là không có ảnh hưởng đến chuyện đồng ra đồng vô, nhưng về mặt thẩm mỹ thì lại được người tiêu dùng đánh giá rất sơ xài. Chính vì như vậy cho nên năm nay tôi muốn đổi mới một lần!"
Ba nói như vậy chẳng khác nào là đang làm khó anh, kêu anh làm gì không kêu, lại kêu anh đi tìm người mẫu, nếu chỉ tìm lấy có đại một người thôi cũng không nói. Đằng này còn phải thích hợp với thương hiệu, chỉ là tìm người mẫu thôi mà, ba có cần rắc rối vậy không?
"Thế nào? tôi đã cho cậu một cơ hội rồi, chỉ duy nhất một cơ hội này thôi, tôi sẽ không cho cậu thêm bất kỳ một cơ hội nào nữa đâu, cậu tự mà biết nắm bắt!"
"Tôi biết rồi thưa chủ tịch, tôi sẽ cố gắng không làm ông thất vọng đâu."
Lưu Minh Lãng thấy vậy cũng bắt chước nói theo. "Tôi cũng vậy thưa chủ tịch! tôi sẽ cố gắng để không làm ông thất vọng."
"Được rồi, vậy chuyện này coi như đã giải quyết xong, hai cậu ra ngoài hết đi, tôi phải làm việc không rảnh tiếp hai cậu!"
Hai thanh niên nghe xong liền đứng lên cúi đầu một cách tôn trọng rồi cùng ra ngoài. Dịch Thừa Phong cẩn thận đóng cửa, cái tên kia mặc kệ cất bước bỏ đi, anh thấy vậy liền lên tiếng.
"Lưu Minh Lãng! nghe nói ước mơ ban đầu của anh là làm một họa sĩ, sao bây giờ lại có hứng thú với chuyện làm ăn vậy?"
Người kia nghe thấy liền dừng bước, hắn quay người lại nhìn anh, đôi mắt phượng hoàng giấu nhẹm đi sự ngạc nhiên, khuôn mặt cũng lộ rõ sự không vui.
"Anh cho người điều tra tôi?"
"Vậy thì sao hả? một kẻ xa lạ không thân không thiết ngồi vào vị trí của tôi, sao tôi có thể để yên mà không điều tra được?
"Dịch Thừa Phong! với hành vi này của anh tôi có thể kiện anh về tội xâm phạm đời tư của người khác đó!"
Anh khoanh tay nhếch mép, thần sắc không giấu được tự tin và kiêu ngạo, nói: "Được, anh kiện đi! để xem cảnh sát ở Trạch Dương này làm gì được tôi!"
"Dịch Thừa Phong! anh cứ đắc ý tiếp đi! ông trời không thành toàn cho anh và Cố Tiểu Ngọc xem như cũng có mắt, loại người suốt ngày thích ra vẻ ta đây như anh đáng phải bị quả báo như vậy!"
Sắc mặc của Dịch Thừa Phong thoáng cái đã trở nên u ám một cách đáng sợ, đôi mắt sắc lạnh, con ngươi bên trong bén như dao, giọng nói không còn thanh thúy như lúc bình thường mà thay vào đó là ngập tràn sát khí. "Lưu Minh Lãng! anh có giỏi thì lập lại câu nói đó một lần nữa cho tôi!"
Người nọ thấy ánh mắt của anh như sắp giết người, lại chẳng hề có một biểu hiện nào gọi là sợ hãi, mà còn rất vẻ vang nói: "Anh nghe còn chưa rõ sao? loại người như anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Cái tên đó nói như vậy chẳng khác nào đang nguyền rủa anh. "Giỏi lắm! Lưu Minh Lãng, anh tốt nhất đừng để tôi có cơ hội, bằng không tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi công ty!"
"Muốn tống cổ tôi ra khỏi công ty, Dịch Thừa Phong anh vẫn chưa đủ tư cách đâu!"
Không gian trong phút chốc bỗng trở nên yên tĩnh rồi chuyển sang căng thẳng, hai cặp mắt đối diện nhìn nhau xuất hiện những tia sét xoẹt xoẹt. Vừa hay lúc này Phương Tử Cầm xuất hiện, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Lưu Minh Lãng liền giơ tay chào.
"Lưu tiên sinh! chào buổi sáng!"
Người kia không thèm đáp lễ mà nghênh ngang bỏ đi, hắn nhìn qua Dịch Thừa Phong, thấy anh vẫn còn đang nổi nóng, không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò hỏi: "Thiếu gia! đã xảy ra chuyện gì vậy? cậu và Lưu tiên sinh xảy ra xung đột hả?"
Dịch Thừa Phong bây giờ mới lấy lại ý thức, nếu lúc nãy Phương Tử Cầm không tới thì anh đã cho cái tên Lưu Minh Lãng đó một trận rồi. "Sao cậu lại vào đây?"
"À tôi..."
"Tôi không muốn đứng đây nghe cậu giải thích, về nhà!"
Anh nói xong liền quay lưng đi, lúc này ánh mắt của Phương Tử Cầm lại dòm về hướng đi của Lưu Minh Lãng đầy kỳ quái.
Danh Sách Chương: