Có thợ săn đứng dậy phản kháng, nhưng bọn họ chỉ vừa mới động đậy thì nha dịch đã lập tức đặt bả đao lên cổ của những người già."
Nếu còn lộn xộn thì ta sẽ cho họ về chầu trời ngay!"
Tuy rằng những người bị nha dịch kề đao vào cổ không nhất định là hài tử nhà mình, nhưng trong thôn cũng chỉ có mấy hộ dân, cho dù là dùng hài tử của ai thì cũng có hiệu quả áp chế như nhau.
Quả nhiên, thợ săn muốn vùng dậy nhìn thấy già trẻ bị bắt lại, chỉ có thể ngoan ngoãn nín nhịn chịu trói.
Mà hiện tại, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao nha dịch muốn bắt hết hài tử, nữ nhân và người già yếu đi nhập ngũ hết.
Chỉ cần gia quyến đều ở trong tay Ngũ vương gia thì còn ai có thể đào binh nữa?
Nhưng mà điều càng làm bọn họ thương tâm chính là, nói đến chiến tranh ai mà không sợ? Không ai hy vọng quê hương bị phá hủy cả!
Nếu như Ngũ vương gia trưng binh bằng cách thông tình đạt lý, số dân chúng chủ động đứng ra bảo vệ quê hương chắc chắn không ít, nhưng Ngũ vương gia lại chọn thủ đoạn cực đoan nhất.Điều này chứng minh Ngũ vương gia vốn không tin tưởng dân chúng trong thành của hắn ta!
Tin tức toàn bộ thợ săn trong thôn bị bắt sung quân cứ như thế được lan truyền khắp nơi.
Còn chưa đến nửa đêm, đại bộ phận dân trong thành đã chuẩn bị xong hành lý, chuẩn bị trà trộn vào đội lưu dân đi đến phía Nam.
Dù sao chờ ở nơi này cũng chết, còn không bằng đi về phía Nam.
Nhưng mà bảy thành Tuyên Uy đều cấm đi lại ban đêm, cửa thành đóng từ giờ Tý mãi đến giờ Mẹo mới mở ra.
Nhưng không biết sao, đêm nay cửa thành lại mở ra, không đợi dân chúng trong thành đi ra ngoài, lưu dân xúm lại ở ngoài thành đã thừa dịp xông loạn vào trong đi tranh đoạt một phen.
Cho dù cửa hàng hay là nhà dân, chỗ nào cũng bị đột nhập.
Mà dân thường bị cướp thấy vậy cũng không ngăn cản, bọn họ lôi kéo thê nhi lớn bé, ôm theo gia sản lương thực, nhập vào chung vào vòng lưu dân đi ra ngoài thành.
Tóm lại, trong bảy tòa thành ở Tuyên Uy đã có ba toà bị rối loạn.
Lúc đó, một nhà lão Khâu thúc đều vào núi đi săn, vừa trở về thì lập tức nhìn thấy người trong thôn đang bị quan binh lôi đi.
Càng làm cho lão Khâu thúc không ngờ được chính là, sau đó trong thôn lại có một đội binh mã nhỏ tới nữa.
Tuy rằng bọn họ mặc y phục hàng ngày, nhưng lão Khâu thúc từng gặp qua mấy người trong đó, bọn họ cũng là người của nha môn!
Bọn họ nhoáng một cái lập tức cướp đoạt hết tất cả những thứ có thể ăn, những thứ đáng giá trong thôn thợ săn đi.Động tác thành thạo đến mức giống như thường xuyên làm những việc khám xét nhà thế này.
Còn những thứ bọn họ mang đi cuối cùng là sung vào quân lương hay cho vào túi riêng thì... Làm sao mà biết được."
Thói đời tệ bạc, lòng người cũng không còn." Khâu đại nhìn đám người kia rời đi mà oán hận nói.
Lão Khâu thúc cũng lắc đầu thở dài: "
Nếu không thì cũng hết cách, sao dân đen lại vào núi làm thổ phỉ, cũng không phải là dân chúng thích đi ăn cướp, mà là quan ép dân làm cướp."
Cả nhà lão Khâu thúc vẫn đợi đến khi trăng lên đến giữa trời, xác định trong thôn không còn động tĩnh gì, lúc này mới đưa cả nhà tiến vào, lấy hết những gì mà nha dịch để lại xem như còn hữu dụng mang đi, quay lại vào trong núi lần nữa.
Nơi này không thể ở lại thêm một giây nào.
Lão Khâu thúc biết một con đường hoang nhỏ, lập tức dẫn cả nhà già trẻ chạy về hướng đó.
Chưa từng nghĩ vừa mới đến chân núi thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vốn tưởng là truy binh, cuối cùng là ba người Bạch Táp Táp.
Cứ như vậy, quý tộc hàng đầu của Bạch Câu Quốc và sơn dân bình thường nhất đã gặp nhau.
Nghe lão Khâu thúc trình bày xong, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy cả nhà bọn họ đúng là may mắn."
Cũng nhờ được sơn thần phù hộ."
Nghĩ đến những gì xảy ra với người cùng thôn, trong lòng lão Khâu thúc vô cùng bi thương.
Nhìn thấy vẻ mặt lão Khâu thúc lộ vẻ ưu thương, Bạch Linh Vũ còn nhỏ nhanh chóng chuyển đề tài: "
Lão Khâu thúc, con đường này sẽ đi đến nơi nào thế?"
Cảm nhận được ý tốt của hài đồng, lão Khâu thúc vui vẻ trả lời: "Đi hết con đường này sẽ đến Bắc Hà.""
Qua sông là sẽ là Bích Lạc thành sao?"
Danh Sách Chương: