Bọn họ thật sự không có tìm thấy tin tức Giang Khả tử vong, mọi thứ đều có vẻ khó phân biệt. Bị loại cảm giác khủng bố này áp bách, mọi người không tự giác được nhìn đến manh mối duy nhất -- di ảnh. Ngay lúc này, người thanh niên bên trong di ảnh chậm rãi kéo khoé miệng lên, động tác rất chậm, làm cho phía sau lưng mọi người lạnh lên.
Trải qua sự việc lúc trước, không còn ai đối với chuyện 'người trong ảnh chụp sẽ cử động' còn tỏ ra vẻ kinh ngạc.
Đường Nghiên Tâm chọc chọc cổ Lộ Tầm Nhất.
"Ồ quao, trên người anh nổi da gà kìa."
Lộ Tầm Nhất:"Em có vẻ rất vui nhỉ."
Đường Nghiên Tâm:"... Nói bậy, ta cũng không phải là người dễ dàng thoả mãn như vậy."
Lộ Tầm Nhất:"Em vừa nói gì vậy Đường Đường? Nói lớn chút, anh không nghe rõ."
Đường Nghiên Tâm không chịu nói thêm lần nữa, vừa quay đầu liền phát hiện Võ Cương đang dùng ánh mắt khủng bố nhìn mình, mang theo ý uy hiếp nồng đậm.
"Ngu ngốc!"
Lúc này Lộ Tầm Nhất lại nghe rõ:"Vì sao em lại bỗng nhiên mắng chửi người?"
Đường Nghiên Tâm:"Lại không có mắng anh!"
Cô gái nhỏ từ lúc mới gặp mặt vừa rồi bắt đầu táo bạo một cách dị thường, Lộ Tầm Nhất suy đoán là do đau đớn khi bị thường, làm tính tình cô phá lệ trở nên kém hơn bình thường. Tuổi còn nhỏ mà không kêu đau, đã ghê lắm rồi.
Đường Nghiên Tâm: Ánh mắt thương tiếc này của hắn rốt cuộc là lại vừa tự suy diễn cái gì?
Người không có trải qua quá nhiều máu tanh, nhìn đến thi thể sẽ ghê tởm tới buồn nôn, hai người Mễ Lạc cùng Ngô Quân Quân chính là loại đó, sau khi phẫn nộ vì mất đi bạn bè, phản ứng sợ hãi mới khoan thai đến muộn, làm tình huống của các cô rất thê thảm. Vốn dĩ không có dư lại đồ ăn trong dạ dày nên chỉ ói ra toàn là nước.
So sánh với bọn họ, biểu hiện của Đường Nghiên Tâm là quá tuyệt vời.
Cô ngồi xổm xuống thi thể trước mặt nghiên cứu thật lâu, còn dám dùng tay đụng vào thi thể.
Lúc sau đứng lên, các du khách thâm niên mặt không đổi sắc đang thảo luận cái gì đó. Không ai biết, cô vừa mới kiểm tra linh hồn của Tiểu Âm. Người chết có linh, linh hồn bên trong khối thân thể này lại biến mất.
Mặt trên của huân chương mà Phùng Nghĩa Từ lấy ra cũng có hai chữ [Giang Khả]. Sau một phen thảo luận, mọi người nhất trí cho rằng bạn học J chính là Giang Khả, Giang Khả chính là người chết và cũng là người thanh niên trên di ảnh.
Phía trước không có tiết lộ, kỳ thật đa phần mỗi người đều đang nắm giữ manh mối nào đó mà người khác không hiểu được. Hiện tại không cần giấu manh mối, mọi người đem tất cả ảnh chụp ra đặt chúng ở cạnh nhau.
Manh mối của lĩnh vực này đều có quan hệ với ảnh chụp.
Phùng Nghĩa Từ:"Muốn tìm người giết chết hắn chắc là phải xem người nào có ác ý lớn nhất đối với hắn. Mục tiêu nhân vật Hạng Tiền tổ chức hoạt động sưu tầm phong tục cùng với người yêu thầm bạn học J là Bối Mộc Hủy, một người bị đoạt mất bạn gái, hơn nữa đã có sự ghen ghét lâu dài đối với bạn học J, người còn lại là vì yêu sinh hận, cả hai đều có động cơ giết người."
Lộ Tầm Nhất:"Còn có một người nữa, bạn học Q đã từng bị hãm hại, từ lời nói phía sau ảnh chụp, xem ra người xuống tay chính là J."
Võ Cương:"Giáo sư Giải cũng rất có khả năng bởi vì Giang Khả cùng với bạn học Q có tên thật là Khâu Nhụy Nhụy, đã vạch trần việc hắn lấy việc học áp chế các bạn học sinh nữ, làm ra hành động dâm loạn với bọn họ. Hơn nữa, thái độ Giang Khả kiên quyết nói với giáo sư Giải, hắn nhất định sẽ tố cáo hành vi phạm tội của giáo sư Giải. Vì vậy, giáo sư Giải cũng có động cơ giết người."
Trong năm cái tin tức này, hết bốn cái có hiềm nghi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Võ Cương bực bội nói:"Tùy tiện viết một cái tên là tốt rồi, vạn nhất đoán trúng thì sao?"
Lúc này hắn đã lộ ra sát khí, cùng với gương mặt hung ác làm cho Mễ Lạc đứng bên cạnh hoảng sợ.
Phùng Nghĩa Từ:"Ai đến viết?"
Mọi người đều ở tại khoảnh khắc này ngừng thở, bởi vì ai cũng biết, nếu sai đáp án, người phải chịu trừng phạt đầu tiên khẳng định là người viết sai đáp án.
Đường Nghiên Tâm rất có hứng thú nghĩ: Kịch hay! Mâu thuẫn trong mấy du khách nhân loại đã bị kích phát ra! Hoàn toàn có thể lý giải vì sao các vong linh muốn làm vậy, so với chờ đúng quy tắc mới được giết người, nhân loại giết hại lẫn nhau so với vong linh đến giết đương nhiên càng tiện lợi hơn.
Cho nên, cô cũng không có chia sẻ manh mối mà mình đã tìm được.
Ngô Quân Quân nhìn về phía Đường Nghiên Tâm.
Con nít là lựa chọn rất tốt.
Đường Nghiên Tâm nhe răng nhìn về phía cô ta:"Nhìn cái gì mà nhìn! Cho dù thân thể ta có bị thương, muốn giết chết ngươi cũng dễ như trở bàn tay."
Lúc này phải biểu hiện ra bản thân cường đại. Giống như là động vật hung mãnh, trước khi chiến đấu phải đe doạ đối phương đã.
"Không cần phải giả vờ nữa! Nhìn đi, bạn nhỏ cũng lộ ra gương mặt thật. Vậy ngươi là người đề nghị, nếu ngươi đoán đúng thì sống sót."
Võ Cương lãnh khốc nói:"Ta nhất định sẽ không đi viết, ai yếu nhất người đó đi. Ngô Quân Quân, cô đi viết đi!"
Ngô Quân Quân thét chói tai:"Dựa vào cái gì?"
Võ Cương:"Cô ngoan ngoãn đi viết thì còn có một phần năm cơ hội viết ra đáp án chính xác, lấy được huân chương để sống sót. Nếu cự tuyệt, hiện tại tôi liền cắt đứt cổ cô."
Ngô Quân Quân:"Ngươi mơ tưởng làm ta sợ, giết người sẽ bị trừng phạt."
Võ Cương cười lạnh, rút loan đao bên hông ra, khăn trùm đầu màu đỏ sậm làm Đường Nghiên Tâm nghĩ đến cách mà hắn xử lý vết máu.
Lộ Tầm Nhất nhíu mày đứng lên.
Tại một khắc này, ngọn lửa tại đuốc sáp ong dập tắt.
Sau lưng mọi người vang lên âm thanh 'kẽo kẹt kẽo kẹt' ở chỗ đó có cái gì? Là thi thể của Tiểu Âm!
Dựa vào một chân còn sót lại 'Tiểu Âm' thong thả đứng lên, thân thể lung lay như một con rối gỗ. Trên mặt cô duy trì bộ dáng khi chết, cứng đờ hoàn toàn.
'Tiểu Âm' giơ cao cánh tay phải bị cắn rớt, như là có một thứ gì đó tỏng suốt đem tay cô ta xử lý, nhanh chóng nghiền thành mấy phần nhỏ. Sau đó chính là âm thanh nuốt, cùng với thở dài một cách thoả mãn. Cánh tay, bắp tay, phần đầu, từng cái đều bị ăn... Thứ đang ăn cơm là vật mà mắt thường không nhìn thấy được.
Khi thi thể Tiểu Âm bị ăn sạch hoàn toàn, thứ kia mới biến mất.
Trên mặt Võ Cương còn sót lại sợ hãi, thứ không biết tên này có tốc độ ăn cơm quá nhanh, làm hắn không kịp thu hồi cảm xúc chân thật. Bất quá cũng không có vấn đề gì, vì ngoại trừ Đường Nghiên Tâm thì trên mặt mọi người đều mang theo sự sợ hãi không khác gì hắn.
Nói đến Đường Nghiên Tâm... Ánh mắt kia tựa hồ là đang thèm nhỏ dãi???
Lộ Tầm Nhất cảm thấy bản thân nhìn lầm rồi.
Nhìn bãi máu thảm thương kia một hồi lâu, các du khách mới từ từ tìm lại được âm thanh của bản thân.
Phùng Nghĩa Từ:"Đuốc sáp ong một lần nữa lên lửa, giấy trắng lại trở lại trên bàn thờ. Đây hẳn là nhắc nhở 'trò chơi bắt đầu một lần nữa', giả thiết chúng ta không trả lời hoặc trả lời sai, trừng phạt có khi là đều phải có một du khách bị ăn mất. Lần này, nó nhân từ chọn lựa Tiểu Âm, lần sau không biết là đến ai. Thời gian có hạn, mọi người vẫn là nhanh tìm manh mối đi."
Võ Cương:"Chúng ta có sáu người, cho dù vận khí kém đến mức lần cuối cùng mới viết được đúng tên hung thủ, cũng còn có hai người có thể sống sót! Tôi chỉ đùa một chút, mọi người không cần nghiêm túc như vậy..."
Không có người nào cười.
Đường Nghiên Tâm kiên quyết không cần Lộ Tầm Nhất cõng, đi ra sau nơi này, cô ở thời điểm không gian lại lần nữa biến hoá, cố ý hướng phòng bên cạnh đạp một bước, thành công tách ra trận doanh của nhân loại ngu xuẩn. Loài người ngu ngốc, đã đem hết manh mối chia sẻ cùng nhau, người chết rốt cuộc đang chỉ ai cũng không biết rõ ràng, còn vọng tưởng có thể tìm ra hung thủ!
Người chết rõ ràng có hai người, thi thể của bạn học Q Khâu Nhụy Nhuỵ còn đang ở suối nước nóng, cô ấy cùng Giang Khả là bị cùng một người giết chết sao?
31 cái mặt quỷ bùn hiện diện cũng như là một loại ám chỉ nào đó.
Vừa nghĩ, Đường Nghiên Tâm liền đem hồn phách vừa cuốn lên ăn luôn. Mỗi vong linh đều có hương vị không giống nhau, ở trong miệng ngây ngốc một lúc, nó biến thành màu vàng và trở nên mỏng hơn. Không giống như bánh kem, giống trứng cuốn. Không chỉ có bề ngoài giống, ăn vào còn giòn giòn, có một mùi sữa nồng đậm. Nếu có linh hồn vị hạt mè thì tốt rồi, trứng cuốn ăn cùng hạt mè mới thơm.
Bổ sung xong năng lượng hắc ám mới, miệng vết thương trên người Đường Nghiên Tâm khép lại hơn phân nửa. Mấy miệng vết thương còn dư lại không ảnh hưởng đến hành động của cô chút nào, cô không nghĩ sẽ lãng phí năng lượng để chữa trị. Nếu toàn lực chạy, tốc độ cô sẽ rất nhanh. Nhiều lần mở ra mấy cái phòng, Đường Nghiên Tâm rốt cuộc tìm được phòng đọc lúc trước, cũng đại khái biết rõ địa hình của lầu hai.
Ở bên cạnh giá sách ngửi ngửi, cô thành công tìm được một cái khung ảnh ở bên trong giá sách. Giơ loạn trong phòng, trên chiếc giường đơn có một nữ nhân gầy yếu đã chết lâu ngày, trên người phủ kín thi đốm. Kỳ quái chính là cô ấy chỉ có một bàn tay, bàn tay còn lại tựa hồ như bị người ta tàn nhẫn chặt đứt.
Do dự một chút, cuối cùng cô cũng không phán tử hình cho khung ảnh, bởi vì giữ lại biết đâu sẽ hữu dụng.
Ở thời điểm phòng ốc lần thứ hai rung động, Đường Nghiên Tâm rốt cuộc đã tìm được cầu thang xuống lầu. Lầu hai hẳn là không tìm thấy manh mối mà cô muốn, lầu một lại là một cái địa phương đặc thù, bên trong tựa hồ giam giữ rất nhiều 'đồ vật' phòng sau. Lấy số lượng hiện tại, rất có thể là 'các bạn học'.
Bước chân Đường Nghiên Tâm nhẹ nhàng, nếu có ngươi ở nơi tối tăm chiếu đèn pin đến thân ảnh cô, nhất định sẽ cảm thán, động tác cô uyển chuyển nhẹ nhàng giống như một chú mèo. Đi đến trước phòng sau, khoá cửa đã bị mở ra.
Là ai nhanh chân đến trước?
Đường Nghiên Tâm bò từ cây cột bên cạnh lên nóc nhà, muốn nhìn thử xem trên đó có khe hở để có thể nhìn tình cảnh bên trong hay không, không nghĩ đến trên nóc nhà cư nhiên có cửa sổ lớn bằng lòng bàn tay, không biết có phải là lỗ thông gió hay không, tóm lại là có thể nhìn rõ ràng bên trong, không có một góc chết nào.
Trong phòng chính là một người mặc áo da bó sát người, trên đầu đội khăn màu đỏ, đó là Võ Cương, Đường Nghiên Tâm suy nghĩ --- quả nhiên là hắn! Tên nhóc này là du khách có năng lực thiên phú mạnh mẽ nhất trong đám người đó. Theo đạo lý bình thường hẳn là nắm giữ càng nhiều thứ. Hắn tìm được chìa khoá phòng sau, một chút cũng không kỳ quái.
Trong phòng sau sáng lên ánh đèn màu vàng, 31 người bên trong lại nóng đến chảy mồ hôi đầy đầu, vừa thấy liền biết ở trong đó rất không thoải mái, ánh mắt cơ hồ dại ra giống y như nhau, biểu tình đờ đẫn, như là vỏ rỗng không có linh hồn. Bởi vì nhóm quỷ bùn trong phòng thay quần áo nữ có biểu tình đều quá vặn vẹo như nhau, thật sự không thể nhìn ra có phải là khuôn mặt của những người này hay không, nhưng thật ra có giáo sư Giải lớn tuổi nhất giống như là hạc lạc trong bầy gà. Rốt cuộc tuổi của hắn vượt xa bọn học sinh, đặc biệt dễ nhận ra.
Võ Cương cũng chỉ tới sớm hơn một bước so với Đường Nghiên Tâm, hắn đem đao bên eo rút ra đặt lên cổ giáo sư Giải, hung ác hỏi:"Ai là hung thủ giết chết Giang Khả?"
Một màn hoang đường xuất hiện... Mỗi người đều chỉ vào người bên cạnh, ngươi chỉ vào ta, ta chỉ vào hắn, vừa vặn hình thành một cái hình tròn nối tiếp nhau. Nhịp điệu động tác thật đều, nhiệt tình trả lời thật lòng.
Võ Cương:"... Đệch, chơi ta có phải hay không?"
Danh Sách Chương: