Chương 37: Ta chết như thế nào
“Lần trước lúc Tứ gia chủ bị giết, mọi người cũng nhìn thấy Hổ yêu chỉ nghe lệnh của Khương Thành.”
“Mà bản thân Khương Thành thực lực nhỏ yếu.”
Trong con ngươi Đoan Mộc Hoằng lóe lên sát khí, làm một động tác tay giơ đao chém xuống.
“Nếu như hiện tại chúng ta thừa dịp Hổ yêu vắng mặt, giết chết Khương Thành...”
Đoan Mộc Triết vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: “Hổ yêu lập tức vô chủ rồi!”
“Cũng đúng!”
Đoan Mộc Hoằng tràn đầy tự tin.
Các trưởng lão khác cũng hưng phấn lên.
“Nếu như Khương Thành và Hổ yêu là khế ước bình đẳng, vậy Khương Thành vừa chết, Hổ yêu cũng sẽ bị quy tắc mạt sát.”
“Hoặc nếu Khương Thành và Hổ yêu là khế ước chủ tớ, sau khi Khương Thành chết, Hổ yêu lập tức được tự do, nó sẽ không tiếp tục ở lại Thanh Lan Phủ.”
“Bất kể là loại nào, cũng có thể diệt trừ cái họa lớn trong lòng là Phi Tiên môn này!”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh đi giết chết tiểu tử này!”
Khi tâm trạng mọi người ở đây tăng vọt, tam gia chủ Đoan Mộc Ngạn của Đoan Mộc gia nhíu mày nói ra một vấn đề.
“Nếu không có Hổ yêu đi cùng, Khương Thành lấy ở đâu ra sức lực một mình đi Xích Nhật tông”
“Cái này...”
“Lẽ nào hắn có gián điệp nằm vùng ở bên trong Xích Nhật tông”
Sắc mặt tất cả trưởng lão đều cứng lại, đúng nhỉ, không có Hổ yêu chống đỡ, Khương Thành không phải là chạy đi tìm chết sao.
“Không có gì phải do dự!”
Đoan Mộc Hoằng lần thứ hai vỗ bàn một cái.
“Hổ yêu vắng mặt là sự thật!”
“Thực lực Khương Thành nhỏ yếu cũng là thật!”
“Lão phu mặc kệ hắn có âm mưu quỷ kế gì, một kiếm giết chết hắn, tự nhiên là không còn một mảnh!”
Nói xong, mắt hắn lại nhìn mọi người một vòng, chậm rãi giờ kiếm trong tay lên.
“Trận này, lão phu quyết định đi một mình trước!”
“Đại ca, bọn ta đi với ngươi!”
Đoan Mộc Hoằng khoát tay áo, cự tuyệt bọn họ.
“Chuyến này cần phải bí mật hành động, người càng ít càng tốt, vạn lần không thể để lộ chút tin tức nào, nếu bị Hổ yêu kia biết được thì...”
Nếu như để người khác nhìn thấy, vậy sau khi Khương Thành chết coi như Hổ yêu tự do rồi, cũng vẫn sẽ đến báo thù nha!
Meo meo meo.
Nếu như Tam Nhãn Hổ biết âm mưu và băn khoăn của bọn họ, e rằng sẽ vỗ vai của bọn họ nói, lão đệ ngươi yên tâm mạnh dạn làm đi!
Thật sự thành công rồi, coi như ta thiếu các ngươi một cái ân tình, được không?
Nó ước gì Khương Thành chết sớm một chút, như vậy có thể an tâm trở về Thiên Yêu Vực rồi.
“Đại ca, nếu Khương Thành thật sự có âm mưu bẫy rập, lần này ngươi đi há chẳng phải cửu tử nhất sinh?” Đoan Mộc Ngạn không an lòng nói.
Đoan Mộc Hoằng vuốt râu dài ở cằm, thản nhiên nói: “ Nếu có thể chính tay giết người này, kéo dài huy hoàng của Đoan Mộc gia, lão phu chết cũng đáng giá.”
Nói xong hắn lấy linh khí ra, bay lên trời rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Ở trong điện, bầu không khí tràn ngập bi thương, tất cả trưởng lão Đoan Mộc gia lo lắng nhìn về phía chân trời, viền mắt đều đỏ lên.
Hình như bọn họ một mực kìm nén ý nghĩ xấu xa chủ động trêu chọc Phi Tiên môn... giống như là người bị hại vùng lên phản kháng vậy.
Lúc này Khương Thành bay trên đường thở phì phò phì phò, trong lòng không ngừng mắng cái Thanh Lan Phủ này thực sự quá lớn rồi.
Khoảng cách đường chim bay từ Phi Tiên môn đến Xích Nhật tông đều xa mười vạn dặm, hắn chỉ cảm thấy năng lực của truyền tống cấp 2 thực sự rất cần thiết vào lúc này.
Nếu không, đi đường thôi cũng đã mệt chết.
Bay được một nửa đường, trong núi non trùng điệp bên dưới đột nhiên đánh tới một đạo hồng mang như sao rơi.
Lóe lên rồi biến mất!
Khương Thành hoàn toàn phản ứng không kịp, bị đánh vào ngực.
Cùng lúc đó, tầm mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, đầu ong ong hỗn loạn.
Thần hồn, thức hải bị công kích rồi!
Đoan Mộc Hoằng mai phục ở giữa đường đã nửa canh giờ.
Sở dĩ hắn lựa chọn nơi này, bởi vì nơi này rất ít người lui tới, không dễ bị phát hiện.
Ngoại trừ cái đó, hắn còn ngụy trang ngoại hình.
Trước khi ra tay, hắn đã áp chế hơi thở của mình tới cực điểm. Đừng nói không ai thấy, cho dù có người phát hiện, chỉ sợ cũng sẽ coi hắn thành núi đá, là vật chết.
Mà lúc Khương Thành xuất hiện, hắn cũng quyết đoán ra tay nhanh không gì sánh được, giống như lôi đình long trời lở đất!
Vừa ra tay là đã dùng hết át chủ bài.
Lấy ra trấn tộc chi bảo linh khí thất giai Hóa Huyết Nhận của Đoan Mộc gia, một kích toàn lực của Linh Đài cảnh ngũ trọng!
Cùng lúc đó, thần hồn linh đài của hắn cũng xông thẳng vào thức hải của Khương Thành.
Làm gia chủ Đoan Mộc gia, mấy năm nay Đoan Mộc Hoằng đã rất ít đích thân ra tay.
Nhưng chuyện này cũng không phải có nghĩa là hắn không am hiểu chiến đấu.
Trái lại, hắn so với phần lớn tu sĩ càng hiểu rõ làm thế nào phát huy tất cả thực lực của chính mình.
Thăm dò một chút, cất giấu át chủ bài ở cuối cùng.
Trước khi ra tay còn nói mấy lời xã giao.
Không không không, đó đều là hành động ngu xuẩn.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội thở dốc nào, một kích trí mạng!
Chỉ có như vậy, mới có thể hạ biến số xuống thấp nhất.
Thế nên hắn thành công rồi.
Cảnh giới hai bên chênh lệch quá nhiều, trong chớp mắt Khương Thành đã bị Hóa Huyết Nhận đâm xuyên tim.
Vào thời khắc đó khí hải, huyết quản, kinh mạch khắp người, cũng bị thêm vào linh lực có tính hủy diệt tàn phá hầu như không còn.
Thần hồn càng bị linh đài nghiền vỡ nát...
Ngay sau đó hắn rơi xuống.
Cũng không có một chút tiếng động nào.
“Thành công rồi!”
“Thật tốt quá!”
“Gia chủ uy vũ.”
Ở xa xa trong đại điện của Đoan Mộc gia, lúc chứng kiến linh khí trên người Đoan Mộc Hoằng truyền hình ảnh về, tất cả trưởng lão đều vui mừng hoan hô.
Giống như đánh thắng một trận chiến đã kéo dài rất lâu.
Trước đó chờ đợi nửa canh giờ, bọn họ vẫn luôn thấp tha thấp thỏm, toát cả mồ hôi.
Vạn nhất Khương Thành còn bài tẩy thì sao.
Vạn nhất cảnh giới bên ngoài của Khương Thành là giả thì sao.
Vạn nhất có cao thủ âm thầm đi theo bảo vệ Khương Thành thì làm sao.
Một khi thất bại, Đoan Mộc Hoằng bị giết ngược chưa nói tới, Đoan Mộc gia cũng sẽ bị để mắt tới.
Đến hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn yên tâm.
“Khương Thành đã chết, Phi Tiên môn cũng không đáng bận tâm!”
“Ha ha ha, bây giờ lập tức điều động nhân thủ, hủy diệt Phi Tiên môn!”
“Chờ một chút, đợi Hổ yêu kia rời đi đã rồi hẵng hành động!”
“Không sai, chúng ta vẫn cần nhẫn nại chờ cơ hội.”
Các trưởng lão vẫn hết sức tỉnh táo.
Bên kia Đoan Mộc Hoằng cũng rất bình tĩnh, sau khi giết chết Khương Thành, thậm chí hắn chưa hề hiện thân.
Mà là trực tiếp quay người rời đi, biến mất ở trong dãy núi mênh mông.
Một kích vừa trúng, lập tức trốn ra xa.
Không cần thiết ở lại kiểm tra, như vậy nói không chừng lại sẽ phát sinh chuyện xấu, ví dụ như có người đi ngang qua.
Rất nhanh hắn đã bay hơn ngàn dặm...
Ể, ta làm sao lại chết rồi?
Vừa rồi không phải vẫn còn đang yên lành đi đường thật tốt sao
Thành ca biến thành trạng thái linh hồn nhìn thi thể của mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn bốn phía, xem xem, có quần chúng ăn dưa đi ngang qua hay không.
Chuyến này đi ra ngoài dọc đường đi không biết có bao nhiêu soái khí, nếu như bị người phát hiện ù ù cạc cạc mà chết, chẳng phải là rất mất mặt hay sao.
Sau khi nhìn thấy bốn bề vắng lặng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tốt, bảo vệ được hình tượng anh minh thần vũ, thật ra là làm màu.
Sau đó hắn mới rảnh để suy nghĩ là ai giết mình.
Không có biện pháp nha, có năng lực hồi sinh thì đều là tùy hứng như vậy, chết chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Chẳng qua là Đoan Mộc Hoằng từ khi bắt đầu đã chạy mất dạng rồi, căn bản tìm không được.
Thành ca suy nghĩ một hồi, cũng nghĩ không ra nguyên do.
Người có động cơ giết hắn quá nhiều, Xích Nhật tông, Đoan Mộc thế gia, nội bộ Thanh Lan Phủ và những tông môn khác ở xung quanh...
“Ting, kí chủ đã bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực kẻ địch...”
Hệ thống cũng rất nhuần nhuyễn bắt đầu sắp xếp phương án hồi sinh.