Bạch thị tối hôm qua đã nén một bụng lửa giận, giờ phút này cháu gái lại một lần nữa khiêu chiến quyền uy của bà, hiện tại không trừng trị nó thì chờ tới bao giờ?
Bà vịnh mép cửa đứng lên đi về hướng cháu gái, vừa đi vừa vung quải trượng*mắng: “Ngươi cái đồ cháu gái làm phản rồi, còn dám già mồm với ta, ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!”*: gậy chống chân của người giàTrương Ngọc Anh sợ hãi, Ngụy Đông Hải cũng nhíu mày, tuy rằng mẹ trước nay không đối xử với ba đứa con gái của ông quá dịu dàng, không phải quát lớn thì là mắng, nhưng thật ra chưa từng đánh các cháu bao giờ, bởi vì các nàng tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn là một người ba biết thương con, đương nhiên sẽ không cho mẹ mình đánh con gái mình, liền chạy nhanh tới cản lại.
Trương Ngọc Anh không dám chọc mẹ chồng tức giận, nhưng cũng sợ con gái bị đánh, hai tay đành phải ôm lấy thân thể mẹ chồng, lấy lòng nói: “Mẹ, đừng chấp nhặt cùng tiểu hài tử, coi chừng eo ngài……”
Bạch thị mặt đầy dữ tợn, mắng con dâu: “Ngươi cái đồ vương bát đản, đừng kéo ta, còn kéo ta thì ngay cả ngươi ta cũng đánh……”
Ngụy Thanh Thảo lại không ngốc, cô làm sao có thể để quải trượng của bà nội đánh lên người mình? Cô liền cùng mẹ nói: “Mẹ, mẹ đừng kéo bà, để bà đánh con thử xem.”
Sau đó cô ở trong sân chạy qua chạy lại, quải trượng của Bạch thị quơ tới quơ lui cũng chưa thể quơ tới trên người cô, ngược lại còn làm mình mệt đến thở hồng hộc, muốn mắng cũng mắng không ra hơi.
“Mẹ, mau ngồi xuống, xem ngài mệt chưa kìa.” Ngụy Đông Hải ôm lấy mẹ mình kéo tới nhà chính.
Bạch thị bị con trai ôm lên ghế, thở phì phò mắng: “Nó…… Nó là cái đồ con rùa, chạy còn nhanh hơn thỏ, vương bát đản…… Ta không đánh nó không được, ta không…… Đánh nó ta sẽ kêu nó là bà nội……”
Mắt thấy bà mặt mũi trắng bệch, môi tím tái, hai vợ chồng Ngụy Đông Hải đều luống cuống. Trương Ngọc Anh giữ chặt con gái lại lạnh giọng kêu: “Nhìn con xem chọc giận bà nội tới cỡ nào kìa, lại đây, dập đầu nhận sai với bà nội đi.”
Ngụy Đông Hải cũng xụ mặt rống về hướng con gái: “Lại đây!”
Ngụy Thanh Thảo nhìn lão thái thái giận thành như vậy, trong lòng sướng điên rồi. Cô liền làm mặt quỷ đến trước mặt lão thái thái, nghẹn cười bùm một tiếng quỳ trước bà, chắp tay trước ngực dập đầu: “Bà nội, bà đại nhân đại lượng, đừng cùng cháu chấp nhặt, tương lai bà nằm liệt giường không động đậy được, lúc đó kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay còn phải để cháu hầu hạ bà đấy.”
Lão thái thái thiếu chút nửa bị chọc đến ngất, giọng nói run rẩy kêu: “Ta ta…… Có thảm như vậy sao? Ta có con trai con gái, còn có cháu trai, có thể đến mức đó sao……”
Trương Ngọc Anh đã làm con dâu nhiều năm như vậy, còn rất có ánh mắt. Nàng nhân cơ hội giải vây thay con gái: “Ngươi cái đồ nít ranh ăn nói bây bạ gì đó, mau đi dọn lương thực đi, còn phải mau đi giao thuế lương, giao xong rồi còn phải ra ruộng.”
Ngụy Thanh Thảo hiểu ý, đứng dậy đi kho lúa dọn lúa mạch. Bên này Trương Ngọc Anh trái một câu mẹ phải một câu mẹ, dỗ nói mẹ chồng ngàn tốt vạn tốt, sẽ thay mẹ chồng mắng con gái sau.
Ngụy Đông Hải nhìn con gái một mình dọn lương thực, chạy nhanh lại dọn cùng.
Lão thái thái mắng một thời gian liền nháo lên nói đau đầu, Trương Ngọc Anh chỉ phải đỡ bà đến giường, xoa đầu mát xa cho bà.
Ngụy Đông Hải từ tối qua đã phát hiện con gái có chỗ nào đó không đúng, giống như là thay đổi tính tình, tối qua là cãi lại mình nay thì cãi lại bà nội nó, nó lấy đâu ra lá gan đó?
Cha con hai người dọn xong một xe lương thực, uống một ngụm nước lạnh, tiếp tục đẩy đi lên trấn trên.
Một xe lương thực lại kéo đến lương sở, kiểm tra đủ tư cách xong mới kêu bọn họ đem lên cân, cha con hai người đang muốn khiêng lương thực, Triệu Kiến Khánh lại xuất hiện ngăn cản Ngụy Thanh Thảo, sau đó tiếp tục một vai khiêng một tay ôm đi qua lại mấy bận, đưa một xe lúa mạch của bọn họ cho xong.
“Chú Ngụy, Thanh Thảo, cháu cũng vừa giao xong, vừa lúc thấy các người lại đến nữa.” Triệu Kiến Khánh giải thích.
“Ai nha tiểu tử, hôm nay làm phiền cháu nhiều, ta cũng không biết nên nói gì.” Ngụy Đông Hải vô cùng cảm kích.
Triệu Kiến Khánh hắc hắc cười nói: “Buổi tối làm nhiều thịt một chút cho cháu ăn là được rồi.”
Ngụy Thanh Thảo thiếu chút nữa cười phun, da mặt này của ngươi không phải dày bình thường nha!
Ngụy Đông Hải cười ha hả nói: “Ta làm ta làm, vậy chú đây liền đi cắt thịt.”
Cha con hai người liền cùng nhau đi chợ, đến quầy thịt heo mua thịt.
Còn chưa tới quầy thịt nhưng từ xa Ngụy Thanh Thảo đã nhìn thấy vợ của người đồ tể ở quầy, nổi danh là “Tây Thi bán thịt heo” đang cười xấu hổ với ba cô.
Ngụy Đông Hải cũng sớm nhìn thấy ánh mắt của ả, nheo lại mắt.
Ngụy Thanh Thảo nhếch khóe miệng.
“Thịt heo bao nhiêu tiền một cân đó?” Ngụy Đông Hải cố ý trêu ghẹo.
“Một trăm đồng một cân.” Tây Thi bán thịt heo cười hì hì đáp.
“Mắc quá vậy, ta ăn không nổi a.”
“Ăn không nổi lấy chính mình đổi đi, giúp ta bán thịt một ngày ngươi thích ăn bao nhiêu thì ăn, khanh khách……” Tây Thi bán thịt heo kia cười cười cong eo.
“Được a, ta hôm nay không đi nửa, ở lại phụ ngươi a.” Ngụy Đông Hải cười tủm tỉm nói.
Ngụy Thanh Thảo nhìn hai người ve vãn đánh yêu mà nổi da gà. Có cô ở trước mặt hai người còn như vậy, có thể thấy được hai người bọn họ quan hệ có chút không bình thường.
Có con gái ở bên cạnh, Ngụy Đông Hải thật ra đã thu liễm rồi, chẳng qua hắn giống như con công khi theo đuổi bạn đời, thấy người khác phái là theo thói quen xòe đuôi.
“Thịt rốt cuộc bao nhiêu tiền một cân!” Ngụy Thanh Thảo xụ mặt quát hỏi chủ quầy.
Hai người đang cợt nhả tức khắc đều thu liễm lại, Tây Thi bán thịt heo nhìn Ngụy Thanh Thảo một cái, cười tủm tỉm nói: “Thịt heo 8 mao tiền một cân, buổi sáng mới vừa giết, còn tươi đấy, để ta chọn cho ngươi một miếng thịt ngon.”
Quay qua khen với Ngụy Đông Hải: “Đây là con gái lớn của ngươi à, chặc chặc, lớn lên thật là đẹp mắt, vừa nhìn liền biết là con gái ngươi rồi.”
Ngươi đây là khen ta hay là khen ba ta? Ngụy Thanh Thảo cười lạnh.
Ngụy Đông Hải thích nhất nghe người ta nói con gái cả giống hắn, giờ phút này tươi cười đầy miệng, nhìn con gái nói: “Đương nhiên, con gái ta không giống ta thì giống ai.”
“Con muốn giống mẹ hơn, mẹ so với ba đẹp hơn nhiều.” Ngụy Thanh Thảo xụ mặt nói.
Ngụy Đông Hải bị nghẹn một chút, cười hắc hắc xoa đầu con gái.Ả Tây Thi bán thịt heo kia cười ha hả một cái, động thủ cắt thịt heo, vừa cắt vừa hỏi bọn họ muốn mấy cân.
Ngụy Thanh Thảo nói: “Muốn mười cân, có bớt không?”
“A, sao nhiều như vậy?” Ngụy Đông Hải cùng Tây Thi thịt heo đều lắp bắp kinh hãi.
Thời buổi này ai mà có thể mạnh dạn hô cắt mười cân thịt heo a, ngay cả ngày lễ ngày tết cũng nhiều lắm chỉ cắt năm ba cân thôi.
Ngụy Đông Hải sờ sờ túi quần, nhỏ giọng nói với con gái: “Cắt hai ba cân thôi được rồi, mười cân quá nhiều.”
Ngụy Thanh Thảo nói: “Không nhiều ạ, cả một mùa lúa đều mệt bở hơi tai, chưa kể buổi tối còn phải mời khách, phải ăn cho đã ghiền chứ.”
Dứt lời liền từ tiền từ trong cái túi dệt len của mình móc ra 10 đồng, đưa về phía ả bán thịt.
Hô, con gái thật giàu! Khoan, nó lấy tiền ở đâu?
Ngụy Thanh Thảo trừng mắt liếc ba cô một cái, thúc giục ả Tây Thi bán thịt heo đang sững sờ: “Ngươi nói đi, mua mười cân có giảm giá không?”
Tây Thi bán thịt heo nhìn Ngụy Đông Hải, cười cười nói: “Ta với ba ngươi là người quen, không cần nói ta cũng sẽ giảm giá cho các ngươi, ngươi mua nhiều, ta cắt thịt chân sau cho ngươi đi, rất ngon, cho ngươi thêm một miếng mỡ lá để về xào chung với rau.”
Ngụy Thanh Thảo nhìn ả cắt đủ mười cân thịt xong còn cho thêm một khối mỡ lá to.
Thời buổi này, mỡ lá chính là một món quý giá. Xem ra, quan hệ của ba cô cùng ả quả nhiên không bình thường!
Danh Sách Chương: