Trương Ngọc Anh cuống quít từ trong bếp chạy ra, nhìn bộ dáng dữ tợn kia của anh chồng, sợ tới mức theo bản năng kéo hai đứa con gái bên cạnh ra sau người, Thanh Hoa và Thanh Thanh cũng song song ôm lấy mẹ, hãi hùng khiếp vía nhìn đại bá.
“Anh, đang yên lành làm sao lại giận như vậy, tự dưng không đầu không đuôi, làm mấy đứa nhỏ sợ rồi kìa, ngồi xuống từ từ nói đi.” Ngụy Đông Hải là một người có tính tình tốt, không dễ dàng cùng người ta đỏ mặt tía tai.
Ngụy Đông Minh vừa thấy cháu gái lớn đang ngồi bên cạnh em trai, tức khắc chỉ vào cô mắng: “Ngươi cái đồ vô pháp vô thiên, bà nội và thím ngươi cũng không để vào mắt, ta hôm nay phải lấy gia pháp ra, hảo hảo dạy dỗ lại ngươi một phen.”
Dứt lời đã quất cây roi trong tay đánh về phía Ngụy Thanh Thảo.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngụy Thanh Thảo sớm đã có chuẩn bị, thân mình lanh lẹ như cá chạch, chui xuống dưới bàn một đoạn, một roi kia liền đánh vào chén sứ đựng nước đang uống của Ngụy Đông Hải.
“Bang” chén sứ bẻ làm hai nửa.
Cả nhà đều bị dọa choáng váng, cái này ra tay cũng quá độc ác đi, nếu là đánh trúng người Thanh Thảo, không phải sẽ đem cô đánh đến da tróc thịt bong à!
“Ngươi hỗn đản!” Ngụy Đông Hải mắng lớn rồi đoạt roi trong tay Ngụy Đông Minh.
“Bang” vứt roi ra đụng vào tường.
Nổi giận đùng đùng hướng anh trai kêu: “Đại ca, con gái em còn chưa tới phiên anh tới đánh đâu!”
Ngụy Thanh Thảo nhanh chân lẻn đến sau lưng ba ba, đắc ý dạt dào mà nhìn đại bá.
Lúc này, hàng xóm cũng nghe được động tĩnh trong nháy mắt xôn xao tụ tập trước cửa viện bọn họ, Bạch thị và Tô Lệ Trân cũng xen lẫn trong đám người.
Ngụy Đông Minh thấy em trai che chở con gái hắn như vậy, ngửa đầu hướng hắn kêu: “Tiểu bối không hiểu chuyện, trưởng bối có quyền giáo huấn, đừng nói là con gái ngươi, cho dù là ngươi, người làm anh trai như ta tất nhiên cũng có thể giáo huấn!”
Ngụy Đông Hải hòa hoãn hạ giọng, nói: “Đại ca, con trẻ làm sai đúng là nên giáo huấn, nhưng mà nó rốt chuyện đã làm sai chuyện gì, ngươi nên hỏi rõ ràng rồi hãy giáo huấn đi? Chưa gì đã giận đùng đùng đánh nó, chưa kể nó còn là một đứa con gái, em nhất định sẽ không cho anh đánh nó đâu.”
Ngụy Thanh Thảo lại cho ba cô tròn điểm, lời này nói rất đúng, có phong phạm người làm cha!
Ngụy Đông Minh thấp hơn em trai một cái đầu, muốn đánh cũng đánh không tới. Hắn liền thở phì phì đem chuyện của mẹ và vợ ra nói, sau đó lạnh giọng chỉ vào cháu gái lớn chất vấn em trai: “Ngươi nói, cái đứa không hiểu chuyện không hiếu thuận trưởng bối này, còn trêu đùa trưởng bối là thím ả, con ả chết dầm kia, có nên đánh hay không!”
Ngụy Thanh Thảo mở miệng: “Chú, chú nói con không tôn trọng trưởng bối, còn trêu đùa trưởng bối, con không phục, chúng ta liền lôi từng chuyện ra nói đi. Trước tiên là chuyện bà nội nói ngày hôm qua con không cho bà ăn thịt, chú về nhà hỏi anh Thanh Quân đi, xem là con không cho bà ăn hay là bà tự giận dỗi không ăn? Chưa kể, hôm nay con còn bỏ công đi chợ chỉ để mua hai cân thịt cho riêng bà nội, chú hỏi bà nội thử xem có phải hay không.”
Ngụy Đông Minh nhìn thử ra cửa, thấy mẹ không ra “bác bỏ tin đồn”, vậy đó chính là thật sự. Hắn không có lời nào để nói.
Ngụy Thanh Thảo tiếp tục nói: “Còn lại chính là nói ta trêu đùa thím, kia càng là lời vô căn cứ. Vừa rồi chúng ta ở đây ăn cơm, thím vừa tới tới mẹ con liền nhanh chóng mời thím ngồi ăn, nhưng mà thật sự không dư ghế, con còn nói để con đứng nhường ghế cho thím ngồi ăn, con còn chưa đủ hiếu thuận? Là thím tự nói thịt thỏ toàn mùi tanh ném đũa đi, ba đứa con trai của chú đều có thể làm chứng.”
Ngụy Đông Hải âm thầm bội phục tài ăn nói của con gái, nói chuyện không nhanh không chậm, đem sự tình bày giảng rõ ràng.
“Ngươi đứa thối tha cho rằng không có ta nên định đổi trắng thay đen à? Rõ ràng là vào lúc ta định kẹp thịt thỏ ngươi nói mát chế nhạo ta, cố ý không cho ta ăn, còn không đem ghế cho ta, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc à, nhìn không ra lòng dạ hiểm độc của ngươi!” Tô Lệ Trân từ trong đám người nhảy ra chỉ vào Ngụy Thanh Thảo mắng.
Còn chỉ vào hai vợ chồng chú em kêu: “Hừ, vợ chồng chú hai à, ta thấy là do các ngươi chỉ biết sinh con gái, làm cho cái đứa này không biết trời cao đất rộng, đời này chỉ đành trông cậy vào đứa con gái này thôi, để nó giữ thể diện cho các ngươi, khi chết thì để nó khiêng quan tài thắp nhang cho các ngươi……”
Lời này độc nhất tàn nhẫn nhất, không kém gì trù ẻo người ta tuyệt hậu, cả hai lời đều ác độc không gì sánh nổi.
Quả nhiên, Trương Ngọc Anh nghe xong hai chân liền mềm nhũn, Thanh Hoa và Thanh Thanh cùng la lên “Mẹ” rồi gắt gao đỡ bà.
Ngụy Đông Hải sắc mặt trầm xuống, hai mắt trừng chị dâu.
Ngụy Thanh Thảo cô hôm nay phải hảo hảo phát tác một trận, không dạy dỗ lại cái ả khi dễ mẹ cô hơn nửa đời này thì quá uổng cho một đời trọng sinh này của cô rồi.
Cô đến gần Tô Lệ Trân, mồm miệng rõ ràng, thanh âm lảnh lót: “Thím, ngài nói không tồi, ba mẹ ta chính là chỉ biết sinh con gái, nhưng ngươi muốn sinh con gái cũng sinh không được kìa!”Đám người ở cửa xem náo nhiệt có một trận xôn xao.
Tô Lệ Trân khinh thường nhe răng: “Con gái là đồ bồi tiền hóa, phí công nuôi dưỡng, ta không hiếm lạ, ông trời nếu là cho ta mang thai con gái, vừa sinh ra ta liền bóp chết nó.”
Ngụy Thanh Thảo trả lời lại một cách mỉa mai: “Để ta nói nha, con trai mới là phí công nuôi dưỡng, giống như chú vậy, chính là một người chỉ cần vợ không cần mẹ, nhớ trước đây, bà nội ta đem ba đứa con của ngươi nuôi lớn, ngươi liền lập tức đuổi bà đi đến nhà ta. Cũng may mẹ ta không giống thím, nếu không bà nội chẳng phải là không có nhà để về à!”
“Ha Ha!” Trong đám người một mảnh cười to.
Lúc này đại bộ phận đều là nam nhân đương gia, rất ít khi có chuyện con dâu khi dễ mẹ chồng, cho nên, Tô Lệ Trân ở trong thôn là độc nhất vô nhị, danh tiếng trong thôn cũng là loại đàn bà kém cỏi nhất.
Lời này làm Tô Lệ Trân vừa xấu hổ vừa tức giận, Ngụy Đông Minh cũng không còn mặt mũi đến tàn nhẫn.
Tô Lệ Trân che lương tâm lại kêu: “Cái đứa con gái thối ngươi đừng nói bừa, bà nội ngươi khi đó là tới nhà ngươi giúp nhà ngươi trông em gái, không phải bị ta đuổi đi, cái đứa như ngươi chuyên đổi trắng thay đen, không sợ ông trời giáng tội cho ngươi à!”
Ngụy Thanh Thảo ha hả cười, “Thím, lời ta nói chính là lời thật, một chút cũng không sợ ông trời giáng tội, không cần ngươi lo lắng, nhưng ngươi mới là người nói chuyện trái lương tâm đó, chuyện ngươi đuổi bà nội ra khỏi nhà trong thôn người nào không biết, ngươi xem mọi người đều là ngốc tử, là người mù à. Còn nữa, ngươi không xem chú ta là con người, đối với chú ta muốn đánh liền đánh, muốn mắng cứ mắng. Hai ba ngày ngươi về nhà mẹ đẻ một lần, ai không biết là ngươi đi tìm tình nhân, hai người các ngươi trước khi kết hôn đã thông đồng……”
“A ha ha ha hay lắm, tiếp tục nói!” Trong đám quần chúng có người xúc động hào hứng kêu.
“Đứa con gái này mau câm miệng lại cho ta!” Trương Ngọc Anh và Ngụy Đông Hải cùng quát lớn con gái.
Tô Lệ Trân làm sao cũng không nghĩ đến nó sẽ nói ra lời này, xấu hổ đến cả người phát run lên, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Ngụy Đông Minh dù sao cũng là một người nam nhân, nghe lời này xong xấu hổ thành cẩu, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Bạch thị vốn là muốn xem con trai đánh cháu gái trút giận cho bà ra sao, sự tình thế nhưng kịch liệt xoay chuyển, lại làm con trai cưng bà chật vật như thế, bà tức giận đến đấm ngực dậm chân.
Vẫn là Trương Ngọc Anh nhanh chóng che miệng con gái lại, cùng Ngụy Đông Hải đem nó kéo trở về phòng, trận “tin nóng” này mới chính thức xong việc.
Kỳ thật còn chưa có hoàn toàn xong, vai chính dù đã lui đài, nhưng người xem còn chưa đã thèm, có mấy người trẻ tuổi ở cửa viện không kiêng nể gì ồn ào, muốn Ngụy Thanh Thảo tiếp tục lên đài nói tin nóng.
Ngụy Đông Hải xụ mặt quát lớn mọi người, đoàn người mới hi hi ha ha tản ra.
Có tật giật mình, nên Tô Lệ Trân cũng không còn mặt mũi náo loạn, liền đem một thân oán khí trút hết lên người chồng. Một chân đá hắn mắng: “Ngươi cái đồ vô dụng, để cho cháu gái ngươi nhục mạ ta như vậy, ta không sống nổi nữa, ta nhảy giếng chết quách đi cho rồi!”
Dứt lời liền nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Danh Sách Chương: