As Hamlet said to Ophelia, "God has given you one face, and you make yourself another". The battle between these two halves of identity... who we are and who we pretend to be... is unwinnable.
Như Hamlet đã nói với Ophelia, "Chúa ban cho ta một gương mặt, và ta tự tạo cho mình một khuôn mặt khác." Trận chiến giữa hai nửa nhân dạng... Bản thân ta và người mà ta đóng giả là bất phân thắng bại.
Baltimore, Maryland, mùa đông năm 1953
Dưới ảnh hưởng của khí hậu cận nhiệt đới hải dương, mùa đông Baltimore đặc biệt lạnh giá. Thành phố văn hóa này được mệnh danh là thành thị bất hủ, có nhiều sở nghiên cứu và trường đại học nổi tiếng, đồng thời tràn ngập bầu không khí hiếu học.
Một trận hỏa hoạn đầu thế kỉ 20 dường như phá hủy cả thành phố. Tuy nhiên sau nửa thế kỉ trùng tu, Baltimore đã dựa vào cảng không băng và vẫn trở thành một trong những thành phố cảng quan trọng nhất bên bờ Đại Tây Dương. Rất nhiều thuyền tư nhân cập bến dọc theo cảng biển xinh đẹp phồn hoa.
Nhưng ngược lại, những khu ổ chuột phía tây thành phố thì cơ man là ma túy cùng súng ống. Và trại mồ côi St. John nằm trong khu phố tạp nham này.
Cô nhi viện được trùng tu sau trận hỏa hoạn đầu thế kỉ. Nhưng cơ sở vật chất không tốt cho lắm. Vách tường xám trắng trông hơi tồi tàn. Từng chiếc giường gỗ nâu sẫm chằng chịt vết xước.
Vesper ngồi trên giường gỗ bên trong căn phòng chật hẹp. Cô ngẩn người nhìn bàn tay hồng hào mũm mĩm của mình rồi chợt nhận ra hiện tại mình cao chưa nổi 1m2.
Đứng trước gương phòng tắm cô nhi viện, cô suýt chửi thề –
Cô bé trong gương có mái tóc quăn vàng hoe dài đến ngang lưng như vàng tan chảy. Dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, đỉnh đầu cô cơ hồ lóe lên vầng hào quang tựa thiên thần.
Khi trưởng thành, Vesper luôn cố tình kẻ mắt xếch để làm nổi bật hai con ngươi của mình. Bấy giờ khuôn mặt mộc lại để lộ đôi mắt sụp mí tự nhiên, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, như thể một cô bé ưa nũng nịu.
Hàng lông mi dài và rậm đổ bóng khiến cặp mắt xanh lục của Vesper càng thêm long lanh, giống hệt một con búp bê không ai nỡ rời tay.
- - Holy shit! Trông cô không quá năm tuổi chắc luôn!
Vesper cố gắng gọi NPC Lestat, nhưng chẳng biết đối phương đang giở trò khỉ gì mà lại tiếp tục mất liên lạc. Không gian hệ thống phản diện trống rỗng, mất hết dòng máu cùng năng lực đặt biệt có thể sử dụng, chỉ chừa đúng một dòng nhiệm vụ -- đối tượng công lược: Hannibal Lecter.
Vesper vô cảm cầm tờ báo đọc lướt qua – ngày 20 tháng 12 năm 1953.
Được lắm. Cô bị bỏ lại một mình trong trại trẻ mồ côi đổ nát nước Mỹ vào những năm 50 thế kỉ 20 với cơ thể đứa nhóc lên năm. Đây cũng chưa hẳn là điều tồi tệ nhất, cô còn phải công lược tay bác sĩ tâm thần ăn thịt người nguy hiểm nhất thế kỉ này nữa.
Cô không muốn bị chế biến thành món tráng miệng đâu, tuyệt đối không.
"—Vesper Lynd!"
"—Vesper Lynd!"
Tiếng kêu the thé vọng vào từ ngoài hành lang. Song cửa gỗ phòng tắm bị đẩy mạnh. Người đến là một phụ nữ da trắng khoảng bốn mươi tuổi, có vấn đề về cân nặng nghiêm trọng. Hai má mụ đỏ tấy. Đó là dấu vết của chứng nghiện rượu.
Vesper nhìn thấy thẻ công tác được ghim trên áo sơ mi trắng mụ mặc – Cora Smith, người giám hộ trại trẻ mồ côi St.John.
Mụ quát, "Vesper Lynd, lẽ nào mày tưởng rằng nơi này vẫn là trang viên nhà mày ở Paris nước Pháp hay sao!"
"Đi ra ngoài xếp hàng! Các giáo sư và sinh viên hàng đầu trường y Johns Hopkins sẽ khám sức khỏe miễn phí cho đám nhõi đần tụi mày. Đây là sự kiện quan trọng được đăng lên báo đấy..." Cora Smith gằn giọng đe dọa Vesper, "Nếu chỉ vì mày mà cô nhi viện mất đi khoản trợ cấp từ chính phủ, tao sẽ nhét mày vào tủ quần áo một ngày một đêm."
Vesper Lynd, tình yêu đích thực của hoàng tử nhỏ Asgard kiêm nàng sơn ca của quý tộc nhà Volturi kiêm vị hôn thê của Chúa Tể Hắc Ám giới phù thủy châu Âu kiêm bạn gái đầu đảng tội phạm Gotham kiêm người tình trong mộng của Napoleon giới tội phạm kiêm hoa hồng đỏ của Chính Phủ Anh kiêm vợ sắp cưới của vua Woodland: Đã bao lâu rồi cô chưa bị dọa nhỉ? Nhốt vào tủ quần áo ư?
Mắt Vesper láo liên. Mặc dù cô đã mất hết sức mạnh đặc biệt, thể xác hóa thành đứa trẻ yếu nhớt, nhưng thân là mỹ nhân xảo quyệt, não Vesper lập tức nghĩ ra muôn vàn cách đối phó với mụ giám hộ cô nhi viện này. Dù sao cô cũng phải công lược kẻ phản xã hội, cô không quan tâm đến việc đắc tội một ả đàn bà ngạo mạn ác độc.
- - Nếu như cô thỏa hiệp và chịu đựng trước lời đe dọa kia thì thật xin lỗi đám phản diện mà cô từng công lược.
Đương lúc Vesper định nói, cửa phòng vệ sinh riêng biệt phía trong cùng phòng tắm bỗng bị đẩy ra. Một người đàn ông cao lớn bước ra ngoài.
Cô nghe thấy giọng nói đặc biệt trầm ấm, "Xin lỗi. Hình như đây là phòng tắm nam."
Giọng hắn cực kì đặc biệt, với âm điệu Anh chậm rãi pha chút ngữ điệu Pháp, thể hiện phong thái quyến rũ khó tả, nhưng đồng thời cũng mang vẻ lạnh lùng chết người khiến đối phương sợ hãi.
Vesper quay lại nhìn về phía hắn. Mẹ kiếp. Cơ thể cao chưa tới mét hai này phải ngửa cổ mãi mới thấy được mặt hắn.
Khuôn mặt hắn vô cùng xuất sắc. Gò má gầy. Sống mũi cao. Đôi mắt xanh xám hơi băng giá lộ vẻ u ám khó nhận ra.
Hắn nom khoảng hai mươi tuổi, một lãng tử, không biết nên gọi là đàn ông hay thiếu niên. Vesper có thể trông thấy sự hòa trộn giữa chủ nghĩa nhân đạo và cái ác trong ánh mắt hắn. Hắn như loài động vật máu lạnh nhanh nhẹn, hoặc nói đúng hơn –
Hắn vừa giống một vị tổng lãnh thiên thần tao nhã được vẽ trên mái vòm của Tòa Thánh, lại vừa giống một con quỷ chui ra từ địa ngục khiến người ta thầm run sợ.
Vesper để ý thấy bộ đồ y sĩ lấp ló đằng sau chiếc áo khoác đen xám hắn mặc.
- -" Các giáo sư và sinh viên hàng đầu trường y Johns Hopkins sẽ khám sức khỏe miễn phí cho đám nhõi đần tụi mày. Đây là sự kiện quan trọng được đăng lên báo đấy..."
Ngôi trường hàng đầu thế giới, đại học Johns Hopkins, là trường đại học nghiên cứu đầu tiên của Hoa Kỳ và là trường đại học tư thục nổi tiếng đẳng cấp thế giới.
Xét về tuổi tác, người đàn ông đẹp trai này không chắc là giáo sư. Hẳn hắn là một sinh viên y khoa tài giỏi đến làm trợ lí. Nhìn từ áo khoác xám đen đắt tiền cùng chiếc áo sơ mi đẹp đẽ trong bộ đồng phục y tế thì hắn đang sống cuộc sống giàu có ấm no.
Đối với một cô nhi năm tuổi bất hạnh mất hết chỗ dựa như Vesper hiện tại, đây là cái đùi đáng để ôm.
Vesper sẽ không thừa nhận rằng lí do cô chọn trúng đối phương chỉ đơn giản là vì hắn ta đẹp trai...
Hannibal Lecter hơi cúi đầu nhìn cô bé tóc vàng bỗng trốn sau lưng ôm chầm lấy chân hắn.
Cô đang ngước khuôn mặt nhỏ nhìn hắn. Mái tóc quăn vàng hoe rũ xuống eo như thác nước. Con ngươi lục to tròn long lanh động lòng người.
Nhưng điều khiến Hannibal thoáng kinh ngạc không phải vì khuôn mặt cô bé tóc vàng quá kiêu kì, mà là bởi sự lạnh lùng ẩn đằng sau khí chất ngây thơ, vừa giống tiên lại vừa giống phù thủy.
Tuy nhiên khi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia nở nụ cười ngọt ngào như mơ, mọi mặt tối trên thế giới dường như biến mất.
Là nhân vật phản xã hội xuất sắc, thông minh và IQ cao tuyệt đỉnh, vì còn quá trẻ nên hẳn ngài Hannibal Lecter sẽ không biết một chân lý khó mà bàn cãi – loli tóc vàng là sát khí hình người trên thế giới này mang khả năng chữa lành bẩm sinh.
Chí ít trong khoảnh khắc, tâm trí Hannibal đã thôi thúc hắn chạm vào khuôn mặt núng nính của cô.
Vì thấy áy náy khi không thể bảo vệ em gái Misha nên Hannibal rất đồng cảm với phái nữ yếu thế, đặc biệt là trẻ con. Và so với tính cách lạnh lùng khó đoán thì đây gần như là một sự khác biệt rõ rệt.
Ban đầu tuổi thơ hắn từng vô cùng tươi đẹp và ấm áp. Tước vị gia tộc Hannibal kéo dài suốt mười thế kỉ. Hắn sinh ra tại lâu đài Lecter, được xây dựng vào thế kỷ XV, sống một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc.
Nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Giữa thế kỉ 20, khói lửa từ chiến tranh thế giới thứ hai bốc lên cuồn cuộn. Khắp châu Âu rơi vào cảnh lưu vong hỗn loạn buộc gia đình Lecter phải chạy đến tiểu vương quốc Lithuania ở Trung Âu. Hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ cùng người hầu chết trong vụ nổ bom do máy bay Đức gây nên. Cơn ác mộng ấy chỉ mới bắt đầu, điều thực sự hủy hoại cuộc đời hắn là khi em gái Misha chết –
Những kẻ đào ngũ tàn ác của Nazi (Đức Quốc Xã) đã bắt và chém chết Misha như một con hươu rồi ăn thịt cô bé.
Đó là ác mộng khó nguôi ngoai trong lòng Hannibal, hình thành lên nút thắt tâm lí ngoan cố. Hai tuần trước, Hannibal đã giết Grantz ở Canada, tên cuối cùng trong số đám binh đào ngũ Nazi còn sống sót. Truyện Gia Đấu
Cảm giác tội lỗi với em gái khiến Hannibal mở rộng tấm lòng bảo vệ đối với những phái nữ dễ bị tổn thương. Ít nhất vào lúc này, hắn không thể để cô bé tóc vàng kia tự ứng phó trước người giám hộ trung niên thô lỗ, hung ác và nghiện rượu.
Cô trông khoảng năm sáu tuổi, bằng tuổi với Misha mùa đông năm 1944.
Hannibal cau mày nhìn về phía giám hộ Cora Smith, "Tôi là trợ lý giáo sư trường Y Johns Hopkins. Tôi có thể đưa cô bé này vào văn phòng."
Hắn lịch lãm và nho nhã, toát lên phong thái thông minh lanh lợi, nhưng đồng thời cũng có phần nguy hiểm sắc sảo khiến người giám hộ thô lỗ nhất thời không dám hó hé gì.
Hannibal gật đầu chào hỏi mụ ta lịch sự rồi chuẩn bị mang cô bé tóc vàng rời khỏi phòng tắm.
Khi hắn sải những bước chân dài giữa hành lang âm u, hắn chợt nhận ra cơ thể nhỏ nhắn dễ thương của cô bé tóc vàng khó theo kịp hắn. Nhưng cô không hề mở miệng bảo hắn đi chậm lại mà khó chịu vì chân mình ngắn. Khuôn mặt mũm mĩm tỏ vẻ bực tức, cố gắng theo kịp bước chân hắn.
Vesper đang rủa thầm Lestat. Gã ma cà rồng chết tiệt xứng đáng bị rụng hết mái tóc vàng mà gã hằng hãnh diện!
Cô bị cái quái gì vậy! Cơ thể năm tuổi chao đảo vì bước đi nhanh hơn. Mái tóc vàng đáng ghét cũng đảo theo. Cô nhất định phải nhuộm đen hết. Mẹ kiếp, những năm 50 thế kỉ 20 chẳng ai nhuộm tóc cho trẻ con.
Ngay lúc tâm trạng không vui, khuôn mặt xinh xắn biến thành cái bánh bao cau có thì người thanh niên đẹp trai bỗng quay lại nhìn cô, "Tiểu thư, em nên mở miệng kêu tôi đi chậm một chút chứ."
Vesper chỉ đành ngừng bước trước hành động của hắn, mất một giây mới đứng vững. Mái tóc quăn vàng hoe sau lưng lắc lư ngọt ngào.
Cô chớp mắt, chợt ngẩng khuôn mặt nhỏ duỗi hai tay về phía hắn.
Hannibal thoáng ngạc nhiên nhìn cô rồi cúi đầu cười. Nụ cười quyến rũ như thần như quỷ, tà ác mà tao nhã.
Lập tức Vesper được hắn dịu dàng ôm vào lòng.
Ngực hắn rắn rỏi mạnh mẽ chứ không gầy yếu như nhiều thanh niên trường y. Thậm chí Vesper còn băn khoăn liệu hắn đánh đấm có giỏi hay không.
Hannibal nhìn cô bé trong vòng tay mình. Cô mềm mại hệt như kẹo bông gòn, đễn nỗi cơ thể cũng mang hương thơm ngào ngạt, trông không giống đứa trẻ lớn lên tại viện mồ côi. Hắn chợt nhớ tới cụm từ "trang viên Paris nước Pháp" mà người giám hộ từng nói, "Tiểu thư, em đến từ Pháp à?"
Giọng cô nũng nịu như miếng bánh bông lan xốp, "Còn anh thì sao?"
Hannibal quay qua nhìn khuôn mặt xinh xắn mềm mịn kia. Mỗi một động tác cơ hồ đều được giáo dục trong tầng lớp quý tộc tinh anh, "Tôi từng học trường Y ở Paris, tiểu thư ạ."
Hắn bước vào văn phòng chữa bệnh từ thiện của giáo sư viện y học. Lúc trông thấy học trò cưng, giáo sư Bruce Sanders hơn sáu mươi tuổi cười tươi rói, "Hannibal, cậu kiếm đâu ra cô bé xinh đẹp thế kia."
Vesper: What? Hannibal á? Hannibal mà cô nghĩ đó sao?
Hannibal nhíu mày nhìn cô bé trong lòng, nói giọng trầm khàn đầy khiêu khích, "Từ trên trời giáng xuống."
Danh Sách Chương: