Sau nửa canh giờ, mặc dù Thái Bình không nguyện ý, nàng cũng bị Uyển Nhi khuyên rời khỏi thiên điện. Lúc này cành mẹ sinh cành con, xác thật không phải chuyện tốt. A nương cho phép nàng tới thăm hỏi, đã là mạo hiểm.
Thái Bình đứng ở dưới hiên, nhìn về chính điện Tử Thần Điện. Đèn cung đình vừa tắt, nghĩ đến a nương chỉ mới nghỉ ngơi. Nếu Thái Bình ngay lúc này gõ cửa quấy rầy, thật sự không ổn.
Bùi thị mang đèn từ chính điện đi tới, khẽ gật đầu với Thái Bình, “Thiên Hậu nói, nếu điện hạ phải đi, liền đem trản đèn cung đình này đưa cho điện hạ. Người nói, đường trở về không quá sáng, chim thú hay ẩn nấp hai bên sườn núi, điện hạ cẩn thận chút.”
Thái Bình tiếp nhận đèn lồng từ tay Bùi thị, nàng tự nhiên biết chim thú trong lời nói của a nương cũng không phải chim thú thật sự.
“Sáng mai khi a nương tỉnh dậy, giúp bổn cung nói một câu với người.”
“Điện hạ mời nói.”
Dư quang Thái Bình nhìn nhìn Tử Thần Điện, lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa thiên điện khép lại phía sau, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ gọi Xuân Hạ, đem đèn lồng đưa cho Xuân Hạ, cúi đầu rời khỏi nơi này.
Bùi thị hơi hơi hé miệng, vốn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Thái Bình đã đi rất xa, lúc này đã gần đến nửa đêm, khắp nơi vô cùng an tĩnh, lớn tiếng ồn ào không khỏi quá mức khoa trương.
Bùi thị than nhẹ một tiếng, đi trở về chính điện hầu hạ. Không đợi lâu, nến trong chính điện lại sáng lên.
“Thiên Hậu?” Bùi thị thấp giọng hỏi ý.
Kỳ thật Võ Hậu vẫn chưa nghỉ ngơi, sau khi thắp đèn, nàng ngồi trở lại bên long án, nhìn chiết tử chồng chất trên bàn, “Bùi thị, đi nấu cho bổn cung chén nước trà, bổn cung còn có rất nhiều chiết tử phải phê, không thể ngủ.”
Án Đông Cung tuy rằng chấm dứt rất nhanh, nhưng nhiều ngày nay trong ngoài triều đình cũng không phải chỉ có một chuyện này. Thái Tử Đại Đường mưu phản, truyền tới phía Tây, đối với chuyện trấn giữ biên cương cũng không phải chuyện tốt, ngược lại với Đột Quyết thật sự là chuyện vô cùng tốt. Trấn nội tất nhiên quan trọng, trấn ngoại cũng không thể thiếu cảnh giác.
Nàng sợ Thái Bình đêm nay sau khi thăm hỏi Uyển Nhi, lại nổi lên tính tình, ương ngạnh bắt nàng dời Uyển Nhi đến Thanh Huy Các tĩnh dưỡng. Cho nên nàng ở chính điện chờ Thái Bình ra ngoài, nhìn thấy thân ảnh của nàng ấy, Võ Hậu liền nhanh chóng thổi tắt đèn cung đình, trước chặt đứt khả năng Thái Bình nhập điện.
Sau khi Bùi thị lĩnh mệnh, liền đem cửa điện chậm rãi mở ra, phân phó hai gã nội thị chờ ở bên cạnh đi vào hầu hạ trước.
“Bùi thị.” Võ Hậu vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, khi Bùi thị xoay người chuẩn bị đi pha trà, gọi nàng lại, “Nàng có còn nói cái gì hay không?”
Bùi thị xoay người, đúng sự thật đáp: “Điện hạ vốn dĩ có một câu muốn nói với Thiên Hậu, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.”
Khóe miệng Võ Hậu chậm rãi nhếch lên, tâm tình tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy, “Đã biết, đi pha trà đi.”
“Vâng.”
Bùi thị cũng không hiểu ra sao, đến thiên điện pha trà cho Võ Hậu.
Nếu án Đông Cung mưu phản đã định, Thái Tử đã phế, Đông Cung tự nhiên nên sớm nghênh đón chủ nhân mới. Nhi tử của hoàng hậu chỉ còn hai người là Lý Hiển cùng Lý Đán, Lý Hiển lớn hơn, cho nên theo lệ, Thiên Tử Lý Trị rất nhanh đã hạ chiếu thư, lập Lý Hiển làm Thái Tử.
Từ trước đến nay Lý Hiển cùng Võ Hậu thân cận, tính cách lại mềm yếu. Lý Trị vốn không nghĩ để hắn làm Thái Tử, nhưng thật sự không lay chuyển được triều thần kiên trì chuyện lớn nhỏ có thứ tự, cộng thêm phía Tây đã nhiều ngày không yên ổn, lúc này Tây Kinh cần phải nhanh chóng định ra trữ quân.
Nghi thức sắc phong Lý Hiển tuy có thể đơn giản, nhưng ở trong cung cũng coi như một chuyện lớn.
Thừa Khánh Điện gần Dịch Đình, cũng có thể nghe thấy tiếng vang chúc mừng đứt quãng. Hôm nay Lý Hiền cũng xem không vào một câu thơ nào, nếu không phải Thái Bình phái người đưa tới một vò rượu, hắn cũng không biết hôm nay phải trôi qua như thế nào.
Hắn đứng bên cửa sổ, ừng ực ừng ực uống rượu, hai tròng mắt đỏ bừng, nhưng nửa điểm lệ quang cũng không có. Là phẫn nộ, cũng là không cam lòng, là tuyệt vọng, cũng là hối hận. Nếu từ lúc bắt đầu, hắn không tin cái lời đồn kia, nếu hắn sớm hiểu rõ phải bo bo giữ mình, thì làm sao lại bị a nương ghét bỏ, phải rơi xuống tình cảnh như vậy.
Đông Cung vốn là của hắn, thiên hạ Đại Đường cũng nên là của hắn, tất cả những gì hôm nay thuộc về A Hiển vốn dĩ đều nên là của hắn!
Những không cam lòng đó mãnh liệt tụ tập trong lòng, như một con dã thú thật lớn, cắn nát tim hắn thành từng mảnh. Hắn như thể điên rồi, bỗng nhiên thét lên một tiếng làm người khác run sợ, đột nhiên quăng bình rượu xuống mặt đất.
Đây là biện pháp duy nhất hắn có thể phát tiết……
“A nương, con vĩnh viễn không thể nịnh hót được như A Hiển……”
Lúc Lý Hiền đem những cái “Nếu” đó lại suy nghĩ một lần, hắn phát hiện mặc dù làm lại từ đầu, hắn cũng sẽ không giống tam đệ đi nịnh hót mẫu thân. Tính của hắn, từ trong bụng mẹ liền đã định ra, hắn đã định là kẻ không được mẫu thân ưa thích, đã định từng bước một đi đến vị trí đối lập với mẫu thân.
Lúc đại ca Lý Hoằng vẫn còn, Nhị Thánh dường như đem toàn bộ tâm lực đều đổ trên người hắn. Đại ca làm Thái Tử mấy năm, rạng rỡ đủ để làm cho hắn cảm thấy ảm đạm, chỉ là trời cao đánh đố anh tài, đại ca ở Lạc Dương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Năm ấy khi chiếu thư sắc phong được ban xuống, Lý Hiền âm thầm thề, nhất định phải trở thành Đại Đường Đông Cung Thái Tử rạng rỡ giống như đại ca. Chỉ tiếc, khi đó mẫu thân đã không phải hoàng hậu năm đó, mà là Nhị Thánh cao cao tại thượng lúc bấy giờ. Hắn rạng rỡ chính là uy hiếp đối với mẫu thân, lời đồn chẳng qua để hắn lấy cớ khơi dậy tâm địa của mình, phụ hoàng kỳ vọng chẳng qua là vì hắn có dũng khí đối kháng mẫu thân.
Sai, là hắn làm chủ Đông Cung quá muộn, sai, là hắn có một mẫu thân rạng rỡ lộng lẫy như vậy.
“Ha ha…… Ha ha ha……”
Lý Hiền suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, đúng lúc này cửa điện Thừa Khánh Điện chậm rãi mở ra, nội thị thăm dò nhìn thoáng qua bộ dáng điên khùng của Lý Hiền, sợ hãi mà vỗ vỗ một nội thị khác bên cạnh.
“Mau, nói với công chúa, bên này đã xảy ra chuyện!”
“Được!”
Hai người thấp giọng bàn giao, một người nội thị chằm chằm canh chừng Lý Hiền, sợ hắn đột nhiên nghĩ quẩn tự sát, một nội thị khác đã nhanh chân chạy về Đại Minh Cung.
Nghi thức sắc phong đã tiến hành ở Hàm Nguyên Điện suốt một canh giờ, lúc kết thúc buổi lễ, bách quan khom người nâng ly.
Thiếu niên Thái Tử đứng ở trước Nhị Thánh, có chút co quắp, luôn cảm thấy mọi thứ rất không chân thật.
“Tam Lang, còn thất thần?”
Trang phục trên người Võ Hậu vô cùng lộng lẫy, nhịn không được mỉm cười nhắc nhở.
Lý Hiển cười cười, dập đầu nhất bái trước mặt Nhị Thánh, “Con nhất định sẽ không phụ mong đợi của phụ hoàng cùng mẫu hậu!”
“Được.” Lý Trị cười như không cười, đỡ cái trán, chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn.
Võ Hậu nắm lấy tay Lý Trị, ôn nhu hỏi: “Phong tật lại tái phát?”
“Mỗi năm bắt đầu mùa đông, sẽ đau thường xuyên.” Lý Trị trầm giọng trả lời.
Võ Hậu nhìn về phía Lý Hiển, “Tam Lang, còn không mau đỡ phụ hoàng trở về nghỉ ngơi?”
Lý Hiển lĩnh mệnh, khom người tiến lên, “Phụ hoàng, con đỡ người.”
Lý Trị phất phất tay, “Lát nữa có yến tiệc, trẫm không ở đây, Thái Tử cần phải ở lại.” Nói xong, hắn ý vị sâu xa mà hỏi, “Mị Nương, trẫm nghe nói, hôm nay nàng còn triệu gia quyến của vương công đại thần đến dự tiệc?”
“Tam Lang cần một Thái Tử Phi.” Võ Hậu biết trong phủ Lý Hiển có vài nhụ nhân, nhưng luận về gia thế, không có ai có thể đảm đương được Thái Tử Phi.
Lý Trị cười nói: “Thái Tử, nếu đã là tuyển phi, con cũng nên tự mình tuyển.” Nói, hắn liếc mắt một cái nhìn Võ Hậu, “Đây là lần đầu tiên lựa chọn của Thái Tử, cần phải để Thái Tử tự mình làm.”
Võ Hậu biết hắn có ý gì, nàng vốn dĩ cũng không muốn đem người Võ gia nhét vào Đông Cung.
“Tất nhiên là như vậy.” Võ Hậu cười đáp ứng Lý Trị.
Lý Trị vừa lòng mà gật đầu, nhìn về phía yến tiệc, lại không thấy Thái Bình cùng Lý Đán, hắn không khỏi nhíu mày, “Thái Bình cùng Tứ Lang đi nơi nào?”
Lúc này Võ Hậu mới phát hiện hai người đó không biết đã rời khỏi yến hội từ khi nào, “Bùi thị.”
Bùi thị đứng dưới long đài, đúng sự thật đáp: “Mới vừa rồi công chúa cùng Ân Vương còn ở chỗ này.”
“Hồ nháo! Đi tìm!” Võ Hậu nghiêm túc hạ lệnh, trên mặt nhiễm một tầng giận dữ.
Đại yến sắc phong Thái Tử trước quần thần, công chúa cùng Ân Vương thế nhưng lại lặng lẽ bỏ đi, nếu việc này bị người có tâm vẽ nên tin đồn nhảm nhí gì, cũng không phải chuyện tốt. Huống hồ, Võ Hậu chỉ cần đảo tròng mắt, liền có thể đoán được lúc này Thái Bình sẽ trốn đến nơi nào! Nha đầu này hiện nay chỉ vì thăm hỏi Uyển Nhi, càng ngày càng làm càn!
Bùi thị lĩnh mệnh, vội vàng mang theo mấy nội thị rời khỏi Hàm Nguyên Điện, đi tìm công chúa cùng Lý Đán.
Thái Bình mới vừa rồi thấy triều thần đều đặt sự chú ý trên người tam ca, liền lặng yên rời khỏi Hàm Nguyên Điện. Cũng không phải nàng không hiểu lễ nghĩa, mà là nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Lý Đán thấy Thái Bình rời đi, cảm giác không ổn, liền đi theo Thái Bình ra khỏi Hàm Nguyên Điện, vốn định kéo nàng trở về, miễn cho bị Nhị Thánh phát hiện, lại quở trách Thái Bình.
Nhưng Lý Đán mới bước ra Hàm Nguyên Điện, liền nhìn thấy Thái Bình vội vàng hướng về thiên điện của nữ quyến.
Lý Đán vội vàng bước nhanh chân hơn, đuổi theo Thái Bình, “Thái Bình! Ngươi qua bên đó làm cái gì?”
Thái Bình không nghĩ tới tứ ca lại đi theo, nhíu mày nói: “Tứ ca đi theo ta làm cái gì?”
“Ngươi còn hỏi ta? Còn không mau cùng ta trở về!” Lý Đán tiến lên giữ chặt Thái Bình, “Bằng không chậm trễ hơn nữa, bị mẫu hậu phát hiện, người lại muốn trách phạt ngươi.”
Việc Thiên Hậu không thích công chúa, toàn bộ Đại Minh Cung đều biết. Mỗi ngày Thái Bình đi thỉnh an, đều bị Thiên Hậu lạnh nhạt giáo huấn vài câu, việc này Lý Đán cũng biết.
Thái Bình không phục, “Ta chẳng qua ra ngoài hít thở không khí, mẫu hậu cũng muốn giáo huấn ta sao?”
“Thái Bình, đừng hồ nháo!” Lý Đán đè thấp thanh âm khuyên nhủ, “Đừng chọc mẫu hậu không vui, người có hại dù sao cũng là ngươi.”
“Ta tới đây nhìn xem một chút, phạm vào cung quy gì chứ?” Thái Bình nhướng mày.
Lý Đán nghẹn lời.
Thái Bình đẩy đẩy Lý Đán, “Tứ ca mau trở về mới phải, thiên điện này đều là nữ quyến, ngươi tới chỗ này mới là không hợp quy củ.”
Lý Đán nhiều ít đoán được chút tâm tư của Võ Hậu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay mẫu hậu để cho tam ca tuyển Thái Tử Phi, nơi này đều là nữ quyến triều thần, ngươi chạy tới nơi này làm cái gì?”
Thái Bình ra vẻ đắc ý, “Ta liếc mắt nhìn trước một cái, nhìn coi nơi này có ai thuận mắt không, lát nữa lại lặng lẽ nói với tam ca……”
“Cũng không phải ngươi tuyển phi!” Lý Đán lại lần nữa kéo lấy Thái Bình, “Đi, cùng tứ ca trở về!”
“Nhưng mà……” Thái Bình làm sao đọ được sức lực của tứ ca, lời nói còn chưa nói xong, đã bị Lý Đán lôi kéo về Hàm Nguyên Điện.
Bùi thị mang theo nội thị vừa vặn nhìn thấy hai người, liền đi lên đón.
“Điện hạ, Thiên Hậu cho người tìm hai người.”
“Biết.”
Thái Bình bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ, hậm hực đi theo Lý Đán trở về Hàm Nguyên Điện.
Nàng mới không phải tới tuyển phi, nàng chỉ muốn nhìn một chút Vi thị có trong dàn nữ quyến hôm nay hay không. Người này tâm cơ khó lường, nếu một đời này lại thành Thái Tử Phi, có một số việc sẽ không dễ làm nữa.
Danh Sách Chương: