• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn dễ dàng tách hai chân của Di Nguyệt, dùng thân mình kìm hãm không để cô có đường né tránh.

.......................

CHÚ Ý: Chương truyện có thể chứa yếu tố nhạy cảm (18+). Cân nhắc trước khi đọc. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ, xin cảm ơn .

Ngón tay thon dài khẽ chạm vào hoa tâm, nơi đó liền trở nên ẩm ướt. Sắc mặt của hắn lúc này đột nhiên lại trở nên u ám. Ngón tay thô ráp liền trượt vào bên trong, thăm dò hoa huy*t nhỏ.

Cảm nhận được vật lạ bên trong cơ thể đang không ngừng di chuyển, Di Nguyệt chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Cô trừng mắt nhìn Cố Tử Du, oán hận không thể xé thịt hắn ra nhai thật kĩ. Cố Tử Du biết cô đang có biểu hiện rất không tốt với hắn, liền rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô.

Một chất dịch nhầy sau đó chảy ra nhuộm ướt một mảng ga giường nhỏ.

"Có muốn xem cơ thể cô thành thật với tôi thế nào không?"

"Anh cút đi!"

Di Nguyệt phẫn uất, cong chân định đá về phía trước liền bị đối phương nhanh chóng tóm lấy. Năm ngón tay mạnh mẽ xiết chặt cổ chân láng mịn của cô, khiến tư thế của bọn họ lúc này càng thêm mờ ám.

"Di Nguyệt! Khá khen cho cô, lúc nãy còn mạnh miệng cầu xin tôi."

Cố Tử Du cởi bỏ hoàn toàn y phục, hắn không để Di Nguyệt kịp trở tay mà thô bạo nắm lấy eo cô kéo về phía mình. Vật to lớn không biết từ khi nào đã chen vào giữa hai chân, mạnh mẽ tiến vào mà không hề báo trước.

Vách ngăn ở cửa động cũng sớm bị Cố Tử Du xuyên thủng, mang theo đó là dòng máu đỏ tươi chảy xuống một mảng ga trải giường.

Là lần đầu tiên? Sắc mặt hắn có chút thay đổi nhưng rồi lại nhanh chóng trở về như cũ.

Mọi thao tác chỉ diễn ra trong chớp mắt khiến Di Nguyệt cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Sắc mặt cô trắng bệch, cả người đều căng cứng.

Di Nguyệt lắc đầu cự tuyệt dị vật đang không ngừng càn quấy bên trong cơ thể. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, lắc lư theo từng nhịp ra vào hung bạo của người đàn ông.

"Ưmm..đau...đau quá."

Tiếng rên rỉ khe khẽ không khéo đã để hắn nghe được. Nụ cười quỷ quyệt cũng theo đó mà trở nên tàn ác hơn trên khuôn mặt nam tính.

Nơi hoa tâm nóng ấm không ngừng thít chặt lấy vật to lớn khiến bên dưới càng thêm ủy khuất. Kích cỡ của hắn thật sự quá lớn, mỗi lần hắn tàn nhẫn thúc mạnh một cái đều khiến Di Nguyệt đau đến tê dại. Đôi chân mềm mại từ đầu đến cuối vẫn quấn chặt lấy thắt lưng người đàn ông.

"Hưm...làm ơn dừng lại đi mà..!"

Cố Tử Du vờ như không nghe thấy. Tiếp tục ngậm lấy viên ngọc mềm mại đang ửng hồng, nổi bật trên bầu ngực trắng nõn.

"Sao hả? Ở trên giường của tôi có hưng phấn hơn những tình nhân khác của cô không?"

Cơ thể nhớp nháp, đau nhức khiến Di Nguyệt mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Đúng hơn là đến hít thở còn không thông, cô làm sao đôi co được với hắn chứ.

Nhìn thấy bộ dạng không chịu khuất phục của cô, trong lòng Cố Tử Du lại càng nóng như lửa đốt. Hắn nâng Di Nguyệt lên, hơi nhấc người để cô ngồi vào giữa hai chân mình.

Ở tư thế này, Cố Tử Du hoàn toàn có thể đẩy vật đàn ông đến nơi sâu nhất trong cơ thể Di Nguyệt. Hắn đẩy nhanh dần tiết tấu khiến cô chỉ có thể cảm nhận được sự đau đớn tột cùng.

Ngón tay lành lạnh men theo đường cong cơ thể, chạm đến vòng ba đầy đặn. Hắn thấp giọng, vùi vào giữa ngực cô. Nơi đó liền có cảm giác ấm nóng.

"Thả lỏng, đừng có kẹp chết tôi."

Di Nguyệt há miệng thở dốc, mái tóc dài mềm mại vương vãi trên bả vai rắn chắc đã rịn mồ hôi.

"Haa...tôi sắp không chịu...nổi nữa, Cố Tử Du."

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng thở dốc thỏa mãn của người đàn ông, tiếng rên rỉ vỡ vụn từ đáy lòng của người phụ nữ. Âm thanh giao thoa càng khiến người khác nghe qua cũng phải đỏ mặt.

Tầm mắt hắn một lần nữa lại rơi vào hình xăm đặc biệt trên bả vai đang run rẩy của cô. Đó chính là hình xăm tên của hắn.

Cố Tử Du nhớ rất rõ hình xăm này là chính tay hắn đã đem cô xăm đi. Không hiểu sao tâm tình lại có chút tốt lên, bên dưới cũng ngày càng cuồng nhiệt hơn.

Khoảnh khắc Cố Tử Du thỏa mãn, phóng thích thứ chất lỏng màu trắng vào bên trong cơ thể Di Nguyệt, cũng là lúc cô mệt như muốn ngất đi. Gục vào hõm vai hắn sụt sịt, hơi thở yếu ớt có chút hỗn loạn.

"Hức...tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với anh hả?"

Trong lúc mơ màng, Di Nguyệt chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm đang dần rời xa mình. Tiếng bước chân xa dần, cuối cùng là tiếng cánh cửa phòng tắm được khép lại.

"Tham vọng, chính là lỗi lớn nhất của cô mà tôi đây cực kì khinh bỉ."

...-Hoàn chương 22-...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK