Mục lục
Tiên Giả (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Binh khí bình thường cho dù có cứng rắn sắc bén đến đâu cũng chỉ có thể coi là lợi khí. Công năng của chúng có hạn, chỉ phù hợp cho người bình thường sử dụng. Nếu người tu hành rót pháp lực vào trong đó thì cho dù lợi khí có tốt đến đâu cũng sẽ đứt gãy vì không thể tiếp nhận nổi, mà pháp khí thì lại khác, có thể tiếp nhận và dung nạp pháp lực.” Triệu Đồng hắng giọng, đĩnh đạc giải thích.

“Thanh kiếm này có thể tiếp thu pháp lực?” Viên Minh kinh ngạc nói.

“Ngươi có thể thử.” Triệu Đồng không trực tiếp trả lời mà đưa thanh kiếm cho Viên Minh.

Sau khi Viên Minh nhận lấy thì nắm chặt trường kiếm, huy động pháp lực trong đan điền dẫn tới lòng bàn tay.

Hắn chỉ cảm thấy sau khi pháp lực ngưng tụ trong lòng bàn tay thì giống như lập tức tìm được lối thoát, khuếch trương thanh trường kiếm bằng đồng trong tay.

Trong một chớp mắt, trên thanh trường kiếm bằng đồng phát ra một tầng sáng màu lục lam giống như một con cá bơi lên từ chuôi kiếm thẳng đến mũi kiếm, đồng thời tỏa ra một luồng khí sắc bén.

“Thanh Ngư.”

Lúc này Viên Minh chú ý tới hai chữ Nam Cương nhỏ được khắc trên thân kiếm gần chuôi kiếm.

“Đây là chữ do người chế tạo lưu lại, không phải tên của chính hắn mà là tên hắn đặt cho thanh kiếm này. Như vậy xem ra, thanh kiếm này hoặc là tác phẩm đáng tự hào của hắn, hoặc là nó có ý nghĩa phi phàm đối với hắn.” Triệu Đồng liếc qua, tùy ý nói.

“Vậy vì sao ngươi nói nó chỉ là một bán pháp khí?” Viên Minh lại hỏi.

“Bởi vì pháp khí bình thường đều có uy năng phụ, ví dụ như giải trừ đóng băng, hỏa diễm, lôi điện. Đây là bởi vì bên trong đó được bố trí trận văn có thuộc tính khác nhau, mà người luyện chế thanh kiếm của ngươi vẫn chưa làm xong, vẫn chưa tiến hành khắc trận văn cho nên không có uy năng như vậy.” Triệu Đồng tiếp tục giải thích.

Viên Minh tưởng tượng, vừa rồi lưỡi kiếm quả thật chỉ trở nên sắc bén hơn cũng không có uy năng phụ khác, bèn hỏi:

“Vậy còn có thể khắc phục bằng cách khắc lại trận văn không?”

“Đương nhiên là có thể, có điều việc này cần trưởng lão Hỏa Luyện đường mới làm được, đệ tử bình thường không có năng lực này.” Triệu Đồng nói.

Viên Minh nghe xong, biết tạm thời không có hy vọng, lấy thân phận thú nô hiện tại của hắn, cho dù tích lũy bao nhiêu tài nguyên cũng tuyệt đối không có khả năng mời trưởng lão từ tông môn giúp hắn luyện chế pháp khí.

“Còn có một thứ muốn nhờ ngươi kiểm tra.” Viên Minh nói xong, lấy lọ gốm màu đen của Ba Âm ra.

Triệu Đồng nhận lấy, tò mò mở ra lập tức ngửi được một mùi cay nồng gay mũi.

Hắn lập tức tránh ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét đẩy trở về nói: “Đây là Bạo Huyết hoàn, ngươi lấy được từ đâu vậy?”

“Thứ này có tác dụng gì?” Viên Minh không trả lời, đậy nắp bình lại rồi hỏi.

Triệu Đồng ngẫm nghĩ liền hiểu được ngay thứ này từ đâu ra, chuyện chém giết cướp đoạt giữa các thú nô khoác mao hắn cũng từng thấy không ít.

“Thiêu đốt tinh huyết, kích phát tiềm lực, có thể khiến người ta trong thời gian ngắn bộc phát lực lượng vượt xa bản thân nhưng di chứng để lại rất lớn, chưa đến thời điểm sinh tử tồn vong thì tuyệt đối không nên dùng.” Triệu Đồng giống như giải thích lại như dặn dò.

Viên Minh nghe vậy, sự nghi ngờ trong lòng được giải tỏa. Lúc trước Ba Âm nhất định đã ăn thứ đồ chơi này mới đột nhiên trở nên điên cuồng, có sức đánh giết nhện quỷ mặt người.

Về phần di chứng, chỉ gần nghĩ tới thi thể gã sau khi chết thi thể là biết ngay khủng bố cỡ nào.

"Đa tạ đã giải đáp, lần này ta bán hai cái chân nhện.” Viên Minh nói xong, thu hồi Thanh Ngư kiếm của mình.

“Được, lần này ngươi muốn đổi thứ gì?” Triệu Đồng hỏi.

Viên Minh trầm ngâm một lát, hỏi: “Có công pháp kiếm thuật gì không?”

“Cái này… Thực sự không có.” Triệu Đồng nghe thế lắc đầu đáp.

Viên Minh nghe xong, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.

“Bích La động chúng ta là tông môn nổi danh về thuật ngự thú, công pháp trong môn cũng lấy đó làm chủ, về phần một số công pháp tạp nham cấp thấp cũng có không ít, nhưng công pháp kiếm thuật thì đúng là ta chưa thấy lần nào.” Triệu Đồng giải thích.

“Đã như vậy thì lần này từ từ hẵng đổi, đồ vật gửi ở chỗ ngươi tích góp trước, đến lúc ta có đồ muốn đổi rồi tính tiếp.” Viên Minh suy nghĩ một chút, nói.

“Cũng được. Hoặc là ta có thể tìm giúp ngươi xem có vị sư huynh Hỏa Luyện đường nào dám mạo hiểm khắc trận văn cho ngươi, hỏi bọn hắn có cần chân nhện quỷ mặt người này hay không.” Triệu Đồng nhẹ gật đầu nói.

“Đa tạ.” Viên Minh ôm quyền nói.

“Đều là làm ăn, không cần khách sáo.” Triệu Đồng khoát tay áo, tùy ý đáp.

Viên Minh cáo từ một tiếng định rời đi.

Hôm nay vừa vặn là ngày nộp tinh huyết hung thú nên hắn tính đi một chuyến đến bia mốc bên kia.

Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Triệu Đồng, giống như tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, lúc ngươi giết nhện quỷ mặt người có lấy tấm da hình mặt người của nó hay không?”

Viên Minh nghe vậy, trong lòng hơi động, hỏi ngược lại: “Cái thứ đồ chơi làm người ta sợ hãi kia cũng có công dụng?”

Hắn hỏi ra câu này tức thì trong mắt Triệu Đồng hiện lên vẻ thất vọng.

“Thứ đó là vật liệu chính để luyện chế mặt nạ Thiên Cơ, ngươi không nhặt thì thôi.” Triệu Đồng khoát tay áo, ra hiệu hắn có thể rời đi.

Viên Minh từ phản ứng của hắn nhận ra tấm da mặt của nhện quỷ mặt người nhất định không phải thứ bình thường, chí ít là đối với Triệu Đồng mà nói thì nó tương đối quan trọng.

“Khó trách chịu giải thích cho ta nhiều thứ như vậy, hóa ra là vì làm nền cho cái này.” Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ.

Hắn dừng bước xoay người lại, hỏi: “Đúng rồi, nơi này của ngươi còn có loại sách nào giống như "Bách Thảo tập" không, nếu có thì cho ta hai quyển.”

Viên Minh có được "Bách Thảo tập" từ chỗ của Triệu Đồng mới có thể nhận ra Nhục linh chi.

“Ngươi cần những cái đó làm gì?” Triệu Đồng hỏi.

“Bổ sung kiến thức, sau này có gặp lại hung thú nhện quỷ mặt người này thì sẽ biết trên người nó có cái gì hữu dụng, cái gì vô dụng.” Viên Minh vừa cười vừa nói.

Triệu Đồng nghe vậy, hơi do dự một lát rồi móc một cuốn sách bìa xanh từ trong ngực ném tới.

Viên Minh vội vàng đưa tay nhận lấy, nhìn lướt qua bìa sách, trên đó viết "Thường Loại Hung Thú đồ giám".

“Trong này có ghi chép thông tin về toàn bộ hung thú thường gặp trong Thập Vạn Đại Sơn, bao gồm tính tình, thủ đoạn công kích, và khả năng vốn có, ngươi xem cái này là đủ.” Triệu Đồng nói.

Viên Minh nghe vậy bèn mừng thầm trong lòng, vừa định nói lời cảm tạ, liền nghe hắn bổ sung: "Sách này có giá trị không nhỏ đối với thú nô khoác mao các ngươi, coi như dùng một cái chân nhện trao đổi đấy.”

“Ta…”

Lời cảm tạ Viên Minh vừa định nói kẹt cứng trong cổ họng, lòng thầm mắng một câu xong cứ thế mà đi.

. . .

Đi tới bia mốc, Viên Minh lại lần nữa gặp được Hô Hỏa trưởng lão.

Đối với việc hắn nộp một lần mười ba phần tinh huyết hung thú, Hô Hỏa trưởng lão chỉ xem qua chút liền thu vào, cũng không có vẻ gì ngoài ý muốn.

“Người có thể thích ứng cuộc sống của thú nô khoác mao nhanh như vậy không nhiều, ngươi làm không tệ.” Hắn lạnh nhạt nói một câu, tiện tay ném một viên giải dược Hủ Tâm đan qua.

Sau khi Viên Minh nhận lấy, cũng không lập tức ăn mà mở miệng hỏi: “Trưởng lão, ta có vài thắc mắc liên quan đến Phi Mao thuật, không biết có thể hỏi ngài một chút hay không?”

“Không thể.” Hô Hỏa trưởng lão lời ít ý nhiều trực tiếp từ chối.

“Xem ra muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ Hỏa trưởng lão là không thể nào.” Viên Minh chớp mắt thầm nghĩ, trong lòng không hề ngoài ý muốn.

“Lúc trước ta đã nói cho ngươi chuyện làm thế nào để trở thành đệ tử ký danh, đừng quên là được.” Hô Hỏa trưởng lão hờ hững nói thêm một câu.

Viên Minh nghe vậy khẽ giật mình, không rõ vì sao hắn lại nhắc tới cái này nhưng vẫn ôm quyền cảm ơn một tiếng:

“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở.”

Chỉ cần có thể trở thành đệ tử ký danh của Bích La động sẽ có thể thoát khỏi thân phận thú nô, tự nhiên cũng sẽ không cần lo lắng chuyện Phi Mao thuật phản phệ, nhưng điều kiện thu thập một ngàn phần tinh huyết sẽ rút ngắn thời gian, đồng thời tăng cao độ nguy hiểm của phản phệ.

“Đi một bước nhìn một bước vậy, gắng hết sức tăng thực lực bản thân luôn không sai. Đường dài còn lắm gian truân…”

Viên Minh than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm tự nói.

. . .

Qua mấy ngày, người của Thanh Lang bang cuối cùng cũng xác nhận toàn bộ tiểu đội được phái đi truy sát Viên Minh đã mất tích.

“Bang chủ, chúng ta đã tìm hàng trăm dặm khắp khu vực xung quanh nhưng vẫn không có tung tích của phó bang chủ Ba Âm và những người khác, xem ra là lành ít dữ nhiều. Bọn họ trước đó còn đuổi giết Viên Minh, chẳng lẽ đã dính độc thủ của tiểu tử kia?” Một dã nhân mặt vuông miệng rộng, mắt lộ vẻ hung ác mở miệng nói.

“Căn cứ vào phản hồi của Ô Lỗ, Viên Minh kia có khả năng đã đạt tới Luyện Khí tầng hai, nhưng dù vậy, Ba Âm đã là Luyện Khí tầng ba, sao có thể chết trên tay hắn?” Ô Bảo cau mặt nhíu mày phân tích.

“Đúng vậy, dù Ba Âm có vô dụng đến đâu cũng không thể chết trong tay một gã Luyện Khí tầng hai. Ta cảm thấy, trong này nhất định có chuyện mờ ám không nhỏ.” Ba Đồ trầm ngâm nói.

“Ba Đồ, ngươi có lời gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo với ta.” Ô Bảo tâm trạng không tốt trách mắng.

“Bang chủ, ý của ta là. . . Gần đây chúng ta bành trướng quá nhanh, chẳng lẽ là bị thế lực khác nhắm tới, nếu không, chỉ một tên Luyện Khí tầng hai làm sao dám ra tay với người chúng ta?” Ba Đồ ngưng một chút, giọng điệu nhỏ đi vài phần.

“Không thể nào! Tính hình mấy thế lực xung quanh thế nào ta đều nằm nắm rõ như lòng bàn tay, lấy thực lực của Ba Âm, cho dù không địch lại cũng có thể tự bảo vệ mình.” Nghe xong lời ấy, Ô Bảo không khỏi nhíu mày trầm tư, thấp giọng nói.

“Bang chủ, còn có một khả năng.” Ba Đồ đột nhiên vỗ trán nói.

“Cái gì?” Ô Bảo nhìn về phía hắn.

“Tiểu tử Ba Âm kia đã dẫn người phản bội Thanh Lang bang chúng ta, quy hàng thế lực khác.” Ba Đồ nói.

Nghe vậy, ánh mắt Ô Bảo lập tức ngưng trọng, nhíu mày mắng hắn: “Ngươi và Ba Âm thường hay xung đột, ta chưa từng hỏi qua, nhưng chuyện này cho tới bây giờ cũng chưa có chứng cứ, ngươi không thể ăn ốc nói mò.”

“Bang chủ bớt giận! Ta chỉ là đưa ra phỏng đoán của mình, Ba Âm và ba người khác đồng loạt biến mất, bất kể nhìn chuyện này như thế nào đều rất kỳ quái.” Ba Đồ vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục nói.

Ô Bảo nghe lời này xong, đặt một tay trên đùi, chống cằm im lặng một lúc lâu.

“Tiếp đây tạm thời bỏ qua việc truy sát Viên Minh, rút hết nhân thủ về cho ta, sau đó cố gắng ghép mười người thành một đơn vị, quyết không được hành động đơn lẻ, dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của đám người Ba Âm.” Một lát sau, hắn ngẩng đầu ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK