• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Thu xuống dưới bàn ăn ngồi chờ trước. Sở Hi cũng không quá lề mề, chỉ vài phút sau liền thấy hắn di chuyển xuống tầng, ngồi xuống chỗ đối diện Linh Thu.

Bữa sáng là salad, có cả trứng luộc cắt thành miếng gọn gàng, ăn cùng với bánh mì đen mà Linh Thu tìm được trong tủ. Sở Hi im lặng ngồi nhìn một lúc, sau đó cúi mặt lẳng lặng ăn ăn, Linh Thu cũng không làm khách mà tự nhiên ăn sáng cùng hắn.

"Linh Thu."

Đang gặm dở miếng bánh mì trên tay, đột nhiên Sở Hi đầu không thèm ngẩng, vẫn cúi mặt điềm đạm đưa salad vào miệng, lại chậm rãi gọi cậu một tiếng, Linh Thu tạm tha cho miếng bánh mì, theo tự nhiên đáp lại hắn.

"Dạ?"

"Nhà em có mấy người?"

Bàn tay thon dài trắng nhợt vẫn vô cùng thản nhiên dùng nĩa xúc salad lên một cách thành thạo, Sở Hi cứ như vậy mà đưa ra câu hỏi. Thế nhưng lúc này Linh Thu sau khi nuốt xong miếng bánh, cậu liền tạm gác lại chuyện ăn uống, chầm chậm trả lời.

"Hai người ạ, em và mẹ em. Mẹ em là mẹ đơn thân."

Linh Thu lúc này đột nhiên nảy sinh tâm tư gì đó, trầm ngâm một hồi như đang có vô vàn điều phải suy nghĩ, Sở Hi cũng không làm phiền, hắn chỉ nhạt nhẽo nói "ừm" một câu, không hỏi nhiều đến Linh Thu nữa.

Thế nhưng trong đầu hắn đang có suy nghĩ gì, trước giờ Linh Thu vẫn luôn khó xác định, cảm thấy tất cả đều phủ một màn sương mù mờ mịt.

Cậu không biết tuổi của Sở Hi, cũng không biết địa chỉ hiện tại của căn nhà này, lại càng không thấy bất cứ thông tin gì về quá khứ của hắn, tỉ như ảnh gia đình hay ảnh cá nhân người ta hay treo trong nhà.

"Sở ca, anh bao nhiêu tuổi vậy?"

Linh Thu buột miệng hỏi, đột nhiên lại có cảm giác ngượng ngùng, mặt không khỏi đỏ lên. Dù sao cũng đã cùng nhau trải qua ba trò chơi, thế mà đến cả tuổi của đối phương cũng không biết, Sở Hi trái lại không phản ứng gì nhiều, miệng phun ra một con số.

"27 tuổi."

Nói xong lại nghĩ thêm gì đó, hắn cười một cái rồi nhìn lên Linh Thu.

"Già đúng không?"

"Già hơn tưởng tượng của em."

"..."

"Ban đầu em chỉ nghĩ anh hơn em khoảng ba tuổi thôi."

Linh Thu hồn nhiên hồi tưởng lại ấn tượng lần đầu tiên cậu gặp hắn, quả thật câu này là cậu nói dối Sở Hi.

Lần đầu gặp người này, cậu chỉ nghĩ hắn tầm 20 tuổi.

Cho đến khi nghe giọng và tiếng lẩm bẩm đánh giá về cậu của Sở Hi thì Linh Thu mới công nhận hắn lớn hơn mình.

Bữa sáng cứ như vậy yên bình kết thúc, cả hai đều ăn ý không hề nhắc đến chuyện kì lạ vừa xảy ra vào đêm qua. Sau khi ăn xong, Sở Hi chủ động đứng dậy thu dọn dụng cụ ăn uống, xắn tay áo đem đi rửa, Linh Thu cũng định đứng dậy giúp đỡ thì bị hắn một tay ấn ngồi xuống ghế, sau đó buộc tóc lên gọn gàng. Sở Hi lạnh lùng dùng ánh mắt "chết chóc" lườm cậu.

"Có thấy ai làm chủ nhà mà để khách dậy trước làm bữa sáng kiêm rửa bát luôn không? Để anh chút mặt mũi đi."

"Em không làm khách."

"?"

"Mà là culi* của anh"

Sở Hi chột dạ, không biết có phải vì Linh Thu vô tình hay cố ý đoán trúng mưu đồ lúc trước của hắn- lí do Sở Hi đồng ý dắt theo Linh Thu tham gia trò chơi hay không.

Rốt cuộc tờ giấy kia cũng câm nín quay ra ôm lấy mấy cái đĩa mà rửa, Linh Thu vẫn không chịu ngồi yên đi đến phụ giúp hắn dọn qua căn bếp.

Sở Hi mải mê dùng khăn lau qua lớp nước sạch đọng trên dụng cụ ăn uống đã được rửa, lại quên mất Linh Thu đang lần lượt cất đi giúp hắn những đồ dùng vừa được lau xong. Bình thường căn bếp này Sở Hi không bao giờ để đồ đạc vào trong tủ, những thứ như dao nĩa hay thìa nhỏ thì hắn sẽ bỏ vào giá đựng ở dưới, nồi chảo thì tuyệt nhiên để bừa ở trên bàn bếp, bát đĩa cũng chỉ để chồng lên nhau rồi dồn vào một góc. Thói quen này khác hẳn với những ngôi nhà khác, nhất là gia đình có phụ nữ như Linh Thu. Bình thường hồi bé cậu còn ở cùng với mẹ, Linh Thu vẫn luôn có thói quen cất một số dụng cụ nấu ăn lên ngăn tủ.

"Cạch"

Cho đến khi Linh Thu mở tủ bếp trong nhà Sở Hi ra.

Vậy nên có một số thứ.. vẫn là để chủ nhà phục vụ khách còn hơn.

"Linh Thu!"

Tủ vừa mở ra, bên trong ầm ầm ào ra thứ gì đó, Linh Thu chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một thân ảnh màu trắng lao đến ôm lấy, cả hai người ngã văng ra, tránh khỏi thứ vừa đổ ào từ trong ngăn tủ kia.

Đáng lẽ ra hắn nên nhớ tới nó.

Đáng lẽ ra hắn nên nhắc nhở Linh Thu..

Chỉ là rất lâu rồi không đụng đến, hắn cũng vô tình quên mất. Điều duy nhất hắn làm như một thói quen là xem những ngăn tủ kia chưa từng tồn tại.

Cũng may là Linh Thu không sao cả.

[mày có muốn lấy thuốc không?]

[trèo lên đi, hình như tao cất trên đó đấy.]

Đầu óc Linh Thu quay cuồng một lúc vì va chạm đột ngột với trán của người kia, nhưng phía sau đầu của cậu đã được một bàn tay trắng nhợt nhẹ nhàng che lấy nên không bị đập xuống mặt đất. Sau khi tầm nhìn của Linh Thu ổn định, cậu mới có thể thấy rõ được rốt cuộc thứ gì vừa rơi ra khỏi tủ.

Bên trong đều là dao kéo bén nhọn. Tầng tầng lớp lớp sắp xếp không hề có chút quy định nên mới đổ oạ ra như vậy. Quá mức nguy hiểm.

Nếu Sở Hi không đẩy Linh Thu ra kịp thì e rằng đầu cậu đã bị đâm thành tổ ong rồi.

Lúc này Linh Thu mới nhớ đến người đang nằm trên thân của cậu, đến bây giờ hắn vẫn còn thất thần chưa kịp thả Linh Thu ra, bàn tay đỡ lấy sau gáy Linh Thu vì ma sát xuống mặt sàn mà trầy xước ửng đỏ.

"Sở Hi?"

"Gọi cái gì?"

Sở Hi lúc này mới tỉnh táo hẳn, hắn ngồi bật dậy khỏi Linh Thu, khuôn mặt có phần tức giận, nhưng không phải là đang nổi nóng với đứa trẻ trước mặt. Linh Thu sững sờ một lúc mới phát hiện ra bản thân vừa gọi thẳng tên của lão đại, vừa áy náy vừa lo lắng ngồi dậy theo.

Cậu không biết nên hỏi gì.

Ban nãy rõ ràng Linh Thu cảm nhận được Sở Hi hơi run khi ôm cậu, cho nên cậu mới buột miệng gọi tên hắn.

"Em xin lỗi. Em làm anh bị thương–"

"Không phải, tại anh quên nhắc em. Dọn dẹp đống này đã, đừng đụng tay vào, để anh làm."

Sở Hi kéo Linh Thu đứng dậy, sau đó y như bảo mẫu mà phủi phủi quần áo cho cậu, lại cố ý như vô tình mà xem xét đứa trẻ kia có bị thương ở đâu hay không, sau khi yên tâm liền phũ phàng đá Linh Thu ra khỏi phòng bếp để cậu chơi một mình ở bên ngoài, còn hắn ở lại cặm cụi thu cất mấy thứ dao kéo nguy hiểm kia đi.

Mất mấy phút Sở Hi mới ra khỏi phòng bếp, Linh Thu chú ý đến bàn tay của hắn liền như cún nhỏ định tiến tới hỏi thăm, lại bị hành động quay lưng chạy thẳng lên tầng của hắn làm cho ngạc nhiên, rốt cuộc Linh Thu cũng đành mặc kệ, cậu thử dạo quanh trong phòng khách tham quan trong lúc chờ Sở Hi lên tầng xử lí vết thương.

Chỉ là cậu không biết, hắn cư xử như vậy không phải do giận cậu.

Mà là Sở Hi đang phải đối mặt với cú sốc lớn hơn..

Ban nãy liệu Linh Thu có nhìn nhầm hay không, vành tai vốn trắng nhợt của Sở Hi hơi ửng đỏ lên. Thế nhưng do hắn vội vàng quay người nên những lọn tóc màu đen đã khéo léo che lướt qua biểu hiện kì lạ của hắn.

Bóng lưng người đàn ông mái tóc xoã dài đứng trước gương, mệt mỏi chống tay lên thành bồn rửa mặt, trầm ngâm tựa hoá đá tại chỗ.

Sở Hi đang vô cùng hối hận, lại vừa muốn vả vào chính mặt mình.

Hắn thật sự giống như đứa trẻ phải tiếp xúc với cú sốc đầu đời đầu tiên- bài tập về nhà. Không phải, có khi còn kinh khủng hơn như vậy..

Vừa không thể điều khiển nổi đầu óc, hắn lại vô tình nhớ tới tình cảnh ban nãy, chốc lát vành tai của hắn càng nóng đến lợi hại. Sở Hi không biết đối phó như thế nào, sau khi tát đủ nước vào mặt liền đổi sang tự làm đau bản thân, hắn cấu chặt vào vết thương trên tay của mình, mặc cho máu chảy ra, bù lại hắn cảm thấy dễ chịu hơn là được.

Ban nãy, lúc nằm trên người Linh Thu

Vậy mà hắn

Lại có phản ứng..

Đó là cảm giác vừa sợ hãi theo hai kiểu, lại vừa kì quái đến kinh hoàng, vậy nên hắn liền ngồi bật dậy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Mặc dù tim trong lồng ngực của hắn đã đập như gắn động cơ, muốn phá thịt nhảy ra ngoài.

Sở Hi lúng túng không biết làm gì, chỉ đành tự giam mình lại trong phòng tắm một lúc.

[A..]

Bàn chân vô lực quẫy đạp xuống nệm giường sắt trắng muốt. Mồ hôi lạnh toát đầy sau lưng. Âm thanh hỗn độn chồng chất lên nhau.

Tiếng nức nở cầu xin xen lẫn tiếng động chạm gấp gáp vội vàng. Hình ảnh nhiễu loạn thành nhiều chớp sáng sượt qua, nhấp nhoáng trước tầm mắt.

Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng..

"Xé nát từng bụi gai để bỏ chạy."

Linh Thu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, trước mắt cậu là một khu vườn xanh mát nhưng vắng vẻ đầy bí ẩn, đẹp tựa cổ tích. Vừa rồi cậu lại mơ màng lặp lại ảo giác.

Cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo hơn, Linh Thu chợt nhớ đến Sở Hi nãy giờ núp trong phòng tắm có hơi lâu, cậu chờ thêm một lúc liền đi lên tầng xem thử tình hình.

Linh Thu đi đến cửa nhà tắm tầng ba, do dự một hồi cuối cùng cũng đưa tay lên gõ cửa, cậu quan tâm hỏi kẻ đang hoá đá ở bên trong.

"Sở ca, anh đang làm gì vậy?"

"Rào.."

Tiếng nước đột nhiên chảy xối xuống từ bên trong, tí tách như cơn mưa nhỏ đáp xuống mặt sàn hơi lạnh. Sở Hi đang lúng túng một hồi, cuối cùng lại bị tiếng gọi của Linh Thu làm cho giật mình, bật nhầm công tắc của vòi hoa sen, cứ như vậy nước phun ra từ bên trên trút xuống, dội ướt hắn từ đầu đến chân.

"Lấy giúp anh bộ quần áo."

"À.. để em đi lấy."

Linh Thu cho là hắn đang tắm, không nghĩ ngợi thêm mà trở vào phòng của Sở Hi, mở tủ đồ ra lấy quần áo. Chỉ là cửa tủ vừa tách ra đã làm cho Linh Thu phải ngạc nhiên một chút. Trang phục Sở Hi thường mặc lúc tham gia chuyến tàu thì còn có thay đổi, mặc dù đều chung một cách phối. Nhưng quần áo mặc ở nhà lại là một loạt màu trắng y đúc nhau, tạo ảo giác giống như nhân bản. Tất cả đều mang hơi hướng của phong cách phương Tây. Linh Thu cảm thấy mấy bộ đồ trắng toát trước mặt có chút quen mắt, tiếc là tạm thời cậu không thể biết được chúng quen thuộc ở điểm nào, cậu chọn lấy một bộ rồi mang sang phòng tắm cho Sở Hi.

"Sở ca."

Linh Thu ôm quần áo, đứng ở bên ngoài gọi vào, cửa nhà tắm hé mở, một cánh tay trắng nhợt thò ra, cậu sững sờ nhìn cánh tay kia sau đó mới đặt đồ lên cho Sở Hi cầm lấy, cửa phòng tắm lạnh lùng khép lại.

Linh Thu không rời đi, cậu vẫn đứng yên lặng tại chỗ chờ Sở Hi ra ngoài.

Có một cảm giác ngột ngạt, khó thở như có như không ùa vào khoang ngực cậu.

Linh Thu vừa rồi đã nhìn thấy trên cổ tay trắng nhợt kia có một vết sẹo dài, hư ảo mà hiện lên mờ mờ. Lần trước cũng như vậy, ở trò chơi Rồng rắn lên mây, Linh Thu cũng từng một lần mơ hồ phát hiện vết tích màu đỏ sau đầu Sở Hi trong lúc hắn đang ngủ. Nhưng lát sau cậu lại không nhìn thấy gì nữa.

Cứ như thể mấy thứ đó chưa từng tồn tại, mà là do bản thân Linh Thu tự sinh ra ảo giác..

[Tôi tự do rồi.]

- ------------------------------------------

*ý Sở Hi chỉ xem Linh Thu như đàn em để sai vặt thôi chứ không hẳn mang ý nghĩa nặng nề như nghĩa gốc của từ này.

Lão Sở vẫn nghĩ là mình thẳng cho đến chương này thì lão sụp đổ cmnr..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK