“ Thì ra là Vũ tổng sao? Vậy mà tôi cứ tưởng mình bị bắt cóc tống tiền không đấy!”
“ Không ngờ phải không? Tôi đã biết hết cả rồi. Nói... cô tiếp cận tôi là có mục đích gì, tại sao lại muốn thu thập những tài liệu dơ bẩn của tôi. Và còn nữa... Kẻ đằng sau là ai? Hàn Thiên Ngạo? ”
“ Mạn Y dám cá rằng, anh sẽ không thông minh đến mức để nhận ra được mục đích của tôi đâu. Còn nữa... chuyện này không liên quan đến Hàn tổng.”
“ Tại sao không?” Một ngưòi đàn ông tầm cỡ sáu mươi bước đến trước mặt cô, cô nhận ra ông ta. Là Phong Cẩn, bố của phong Nguyệt. Ông ta sao lại ở đây?
“ Phong Cẩn?”
Ông ta bỗng phá lên cười, nói với Lục Mạn Y:
“ Quả nhiên cô biết đến tôi. Đã hợp tác với đứa con trai ngu ngốc của ta mà không biết đến người đẻ ra nó thì thật uổng phí!”
“ Cô nghĩ cô và con trai tôi thông đồng với nhau mà có thể qua mắt được tôi sao? Thật là những đứa trẻ non nớt và yếu kém! Nhưng tôi vẫn rất đánh giá cao về lá gan của cô, Lục Mạn Y.”
Tuần trước Phong Cẩn đã phát hiện ra hai người họ đã và đang lập kế hoạch hạ bên Vũ thị, mục tiêu chính: tống Vũ minh triết vào tù. Đó cũng nhờ vào hèn hạ khi ông ta tò mò vào phòng con trai mình, trong lúc đang tìm đọc sổ sách ở King thì vô tình nhìn thấy tài liệu về tội phạm của Vũ Minh Triết và từ khi đó ông ta đã bí mật cho người theo dõi, còn gắn con chip nghe lén vào điện thoại của Phong Nguyệt, thủ đoạn đúng là không vừa.
Tiếng cười của Vũ Minh Triết vang lên ngay lúc này làm cô có hơi giật mình, dẫu không bất ngờ vì sự bỡn cợt của anh ta dành cho mình nhưng người trọng thể diện như cô vẫn chẳng thể nào chấp nhận nổi nó.
“ Cô thật ngây thơ, Lục Mạn Y.” Hắn nói.
Cô cố gắng nhất mí mắt đang sưng lên nhìn hắn, vẻ mặt sửng sốt vài giây, không hiểu hắn ta đang có ý gì nhưng rồi cũng cười: “ Thế nên?”
“ Lục tổng có muốn rời khỏi nơi này một cách toàn vẹn hay không là do quyết định của cô. Nhan sắc thiên bẩm này nếu như không dùng đúng chỗ thì thật là uổng phí!”
“ Vậy sao? Vũ tổng đây muốn giao dịch thế nào đây?”
“ Ha Ha Ha! Tôi rất thích con người thẳng tính này của cô. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng nhé! Tôi muốn cô đầu quân cho tôi thay vì Hàn Thiên Ngạo. Thứ hai, Vũ Minh Triết tôi rất có thiện cảm với cô thế nên còn không mau trở thành tình nhân của tôi. Thay vì chọn khúc gỗ như tên họ Hàn kia sao cô không nghĩ đến một chỗ dựa ấm áp hơn.”
Mạn Y rất nhanh đồng ý, không cần thời gian suy nghĩ: “ Được. Tôi chấp nhận điều kiện anh đưa ra.”
“ Nhanh như vậy đã đồng ý?” Vũ Minh Triết có hơi ngỡ ngàng, anh không tin là một kẻ khôn ngoan như cô lại có thể dễ dàng đồng ý đến như vậy.
“ Còn ngây ra đó làm gì, anh không định cởi trói cho tôi đấy à? Dù gì bên ngoài người của anh đông như vậy, một người phụ nữ nhỏ bé như tôi như thế nào cũng không dở trò gì được.” Lúc này, cô bày ra một cái tướng mạo yêu diễm, yểu điệu nữ nhân.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp như muốn rớt cả tròng mắt ra bên ngoài. Gương mặt đủ để khuynh đảo thế gian, trong con ngươi của cô, ngậm lấy mị lực mê hoặc chúng sinh, thoắt nhìn một cái liền sẽ khó mà kìm lòng.
Cảm nhận được Vũ Minh Triết nhìn chăm chú: “ Không nên nhìn quá mê muội đến vậy đâu, chẳng lẽ Vũ tổng chưa từng nghe qua câu càng mê người, càng nguy hiểm sao?”
Danh Sách Chương: