Giải quyết xong chuyện học hành của thằng Ba, tâm trạng của Thục Khuê cũng tốt lên phần nào. Vừa bước ra khỏi cổng trường, Thục Khuê nhấc tay nắm tai thằng Ba, vặn trái vặn phải mấy cái, làm ra dáng vẻ hung dữ, doạ nạt: "Mày phải làm sao để xứng đáng với số vàng chị mày đã bỏ ra đó nghe chưa! Chị không cầu mày đỗ đạt Trạng Nguyên, nhưng ít nhất cũng phải nghe hiểu tiếng người, biết đọc, biết viết, biết phân rõ phải trái, trắng đen. Chớ có như thằng ngu bị người ta giật dây xúi giục làm điều sai quấy, biết chưa hả!"
Thằng Ba ôm tai tru tréo, luôn mồm nói: "Chị... sứt tai em rồi!"
Thục Khuê hầm hừ, buông tay.
Thế Trung hít hà xoa tai, bĩu môi nói tiếp: "Chị nói cứ như em là một thằng thiểu năng không bằng ý. Mấy cái khác em không dám chắc, nhưng em cam đoan bản thân phân biệt được đâu là màu trắng, đâu là màu đen!"
Bất lực. Nghẹn lời. Thục Khuê ngửa mặt nhìn trời, chán chả buồn nói.
Thằng Ba không biết mình lại nói sai cái gì rồi, chỉ đành gãi đầu ngoan ngoãn theo sau chị gái.
Thằng Út nhận ra chị gái không vui, lon ton chạy tới nắm lấy bàn tay to đầy thịt, giọng nói trong trẻo vang lên: "Chị, chị đừng buồn. Anh ba ngốc, thì còn có em mà. Anh ba không biết cái gì, em học cái đó!"
Mấy lời ngọt ngào ai mà không thích nghe. Thục Khuê xoa đầu thằng Út, phiền muộn trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
Bọn họ đi được một đoạn, dự tính sẽ tìm nơi dạo chơi khuây khoả một hôm. Thục Khuê cũng muốn tìm hiểu thêm về nơi này. Cảnh sắc yên bình, thanh mát như thế có ai mà cưỡng lại được. Chỉ là còn chưa kịp đi, đã bị người khác đi tới chắn đường.
Nghe danh cô Thu Nguyệt xinh đẹp, nết na đã lâu, hôm nay mới có cơ hội nhìn rõ người ta ở khoảng cách gần như thế.
Người con gái trong chiếc áo bà ba màu hồng nhạt, chiếc quần ống rộng màu trắng phẳng phiêu sạch sẽ không một vết gấp. Mái tóc đen dày dài mượt gọn gàng xoả ngang lưng, vài cọng tóc mai lũ rũ khẽ đung đưa theo gió. Một cái nhìn thoáng qua cứ ngỡ nàng là một bông sen hồng trắng đan xen thanh cao giữa chốn đầm lầy. Dĩ nhiên nếu ví Thu Nguyệt là hoa sen, thì ba chị em Thục Khuê chính là cái đầm lầy nọ.
Đẹp đến nao lòng. Phũ đến đau lòng.
Nhìn ba gương mặt ngây ngốc vài phần tương tự nhau đang lom lom nhìn mình, đôi mắt to tròn của Thu Nguyệt khẽ híp, không chút vòng vo đã vào thẳng vấn đề: “Các người đến đây để hối lộ trưởng làng?”
Không chỉ người đẹp, mà ngay cả giọng nói cũng rất hay.
Lại nhìn xuống cái bụng to tròn của mình, Thục Khuê thầm mắng ông trời thật khéo trêu ngươi. Khi không kéo cô tới thế giới xa lạ này thì không nói, tại sao người khác xuyên vào không công chúa, quý phi thì hoàng hậu, tệ nhất cũng là tiểu thơ xinh đẹp nhà giàu nhưng xấu tánh. Đã ban cho cô xấu tánh và nhà giàu, đến đoạn xinh đẹp thì bắt đầu bủn xỉn là sao?
Sau mấy bận than ngắn thở dài, Thục Khuê mới vực dậy tinh thần, cười một cách chân thành nói: “Gì mà hối lộ khó nghe thế đa. Chị em chúng tôi chẳng qua chỉ đến thăm nom trưởng làng một chuyến, rồi sẵn tiện biếu chút quà mọn mà thôi.”
Lấy vàng ròng làm quà mọn, lần đầu Thục Khuê trải nghiệm cảm giác này.
Một chữ thôi: sướng!
Gương mặt xinh đẹp của Thu Nguyệt không chút thay đổi, thẳng thừng vạch trần: “Tôi nghe thấy hết rồi. Các người lại muốn quấy phá Kiến Văn nữa đúng không!”
Đây không phải câu hỏi, mà là giọng điệu khẳng định vô cùng chắc nịch!
Nụ cười của Thục Khuê cũng không giữ nỗi nữa. Người đẹp mà chơi không đẹp chút nào. Nghe lén là chuyện đáng để khoe khoang hay sao hả!
Kết oán với một Trạng Nguyên tương lai đã đủ khổ rồi, Thục Khuê không muốn lại gây thù thêm với một hoa khôi của làng nữa. Vì thế cô chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: “Cô Nguyệt ơi, cô Nguyệt à. Nếu vừa rồi cô đã nghe hết, vậy thì cũng nhìn ra được tôi không hề có ý định nhắm vào cậu Văn có đúng không nào.”
“Không. Tôi không hề nhìn ra được gì cả.”
“...”
Người đẹp ơi, giỡn vầy là không có vui nha!
Thục Khuê hít sâu một hơi, cố gắng nói rõ lại lần nữa: “Tôi đi chuyến này thiệt sự chỉ muốn xin cho thằng Ba nhà tôi được trở về trường tiếp tục học tập mà thôi. Không có liên quan gì tới cậu Văn hết á!”
Thu Nguyệt không hề tin tưởng mấy lời nói suôn này, hờ hợt nói thẳng: “Trường này có vô số lớp, cớ gì chị cứ khăng khăng để em trai mình học cùng lớp với Kiến Văn?”
Không hổ là hoa khôi xinh đẹp, thông minh. Hỏi một câu trúng bóc trọng điểm luôn nè.
Thục Khuê thừa nhận mình có ý đồ riêng, nhưng không thể nói thẳng là bởi vì cô muốn để em trai theo sát Kiến Văn âm thầm tìm cơ hội giúp đỡ hắn ta, nếu có thể kết thân được thì còn gì tốt bằng. Nhưng tiếc thay không nói được!
Nói thì có ai tin?
Với lại nếu người ta thắc mắc vì sao cô cứ cố chấp làm thân với Kiến Văn, cô cũng đâu thể trả lời rằng là do bản thân biết trước tương lai được!
Nhức cái đầu ghê.
Danh Sách Chương: