• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, Tạ Hoằng Văn đi ra ngoài.

Đến khoảng bốn giờ chiều, nhân viên giao hàng đã giao một lượng lớn hàng tới biệt thự của Tạ Hoằng Văn.

Các vệ sĩ kiểm tra hàng hóa một hồi. Mấy món đồ tế nhị như nội y là do những người giúp việc nữ kiểm tra kỹ lưỡng.

Đến lúc chắc chắn không có món đồ gì bất thường, các vệ sĩ mới thì mang đồ lên phòng Hứa Nhan Du. Tuy nhiên, vì một phòng không để được hết đồ nên quản gia phải mở thêm một căn phòng nữa cho cô.

Hứa Nhan Du được hưởng đãi ngộ như vậy thì rất vui vẻ. Mà mọi người thấy Hứa Nhan Du được Tạ Hoằng Văn “chiều chuộng” như vậy thì không khỏi bàn tán xôn xao.

“Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy? Sao ông chủ lại cưng chiều cô ấy như thế? Cô ấy mới đến hôm qua, vậy mà ông chủ đã vì cô ấy mà tiêu một đống tiền rồi.”

“Còn có thể là ai được chứ? Là bà chủ tương lai đó!”

“Bà chủ đúng là có phúc quá, không hiểu duyên phận kiểu gì mà gặp được ông chủ.”

“Nhìn mặt bà chủ đi, trông xinh đẹp như vậy, lọt vào mặt xanh của ông chủ cũng phải thôi.”

“Mà bà chủ trông sang nhỉ! Nhìn thế nào cũng thấy giống mấy cô tiểu thư nhà giàu. Trông thật sự rất xứng đôi với ông chủ.”

Mấy lời này nhanh chóng lọt vào tai Hứa Nhan Du.

Hứa Nhan Du lại rất thích nghe người khác bảo mình và Tạ Hoằng Văn xứng đôi, cho nên tâm tình cô vì thế mà rất vui vẻ.

Đến năm giờ.

Tạ Hoằng Văn trở về biệt thự.

Hứa Nhan Du đã thay một chiếc váy xinh xắn thướt tha, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền đắt tiền.

Thấy Tạ Hoằng Văn trở về, cô liền chạy đến trước cửa đón anh, miệng còn rất ngọt ngào mà nói: “Chào mừng anh về nhà.”

Anh lại không quan tâm, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi lên tầng. Cô thì lại nhanh chân đi phía sau anh, theo anh lên đến tận cửa phòng anh.

Lúc này, anh dùng vân tay mở khóa phòng rồi bước vào trong.

Cô liền vào theo thì bị anh đẩy ra. Ngay sau đó anh liền đóng cửa lại, cho cô đứng bên ngoài,

Đến tối.

Hứa Nhan Du xuống nhà bếp xem đầu bếp nấu nướng. Trưa nay cô đã nếm thử tay nghề của đầu bếp rồi, rất ngon. Nhưng buổi trưa cô chỉ ăn một mình, mà Tạ Hoằng Văn thì cũng ăn riêng.

Anh không thích ăn cùng người khác, từ trước đến nay anh chỉ ăn một mình.

Đến bảy giờ tối, người giúp việc liền mang đồ ăn lên trên phòng ăn ở tầng ba cho anh. Hứa Nhan Du thì một mình ăn ở phòng ăn dưới tầng một.

Đến lúc ăn xong, cô ra ngoài sân dạo một vòng thì tình cờ thấy anh đầu đinh đi vào trong biệt thự.

Thế là cô liền gọi: “Anh đầu đinh!”

Anh đầu đinh nghe thấy giọng nữ thì quay lại nhìn, xem là ai đang gọi ai. Không ngờ lúc này, anh ấy lại thấy Hứa Nhan Du đang nhìn về phía mình. Thế là anh ấy ngạc nhiên mà hỏi: “Cô gọi tôi?”

Hứa Nhan Du gật đầu, sau đó liền đi về phía anh đầu đinh rồi hỏi: “Anh đến biệt thự có chuyện gì vậy?”

“Tôi có chuyện cần báo cáo với ông chủ.” Anh đầu đinh trả lời, trong lòng lại thấy thắc mắc vì sao Hứa Nhan Du gọi anh ấy là anh đầu đinh. Bây giờ anh ấy có để đầu đinh nữa đâu.

Lúc này, Hứa Nhan Du lại hỏi: “Anh có thể cho tôi gặp Lý Kha Y được không? Tôi có biết cô ấy, mà ở biệt thự nhàm chán nên tôi muốn tìm cô ấy nói chút chuyện.”

Hứa Nhan Du nói như vậy, nhưng thật ra cũng không hy vọng lắm vào việc anh đầu đinh đồng ý cho cô gặp Lý Kha Y. Dù sao cô cũng mới đến biệt thự này, cho nên không thể tùy tiện mà muốn gặp ai thì gặp được.

Thế nhưng anh đầu đinh lại nói: “Để tôi hỏi ông chủ, nếu được thì tôi sẽ dẫn cô đi.” Nói xong, anh ấy liền quay người, đi vào trong biệt thự.

Hứa Nhan Du thì lại tiếp tục đi loanh quanh khắp sân.

Không ngờ rằng một lúc sau, sau khi nói chuyện với Tạ Hoằng Văn xong, anh đầu đinh lại đi đến gặp Hứa Nhan Du rồi bảo: “Ông chủ đã cho phép cô đi gặp cô Lý Kha Y.”

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Hứa Nhan Du là bất ngờ. Còn sau đó cô lại cảm thấy kỳ lạ, làm sao Tạ Hoằng Văn lại dễ dàng đồng ý cho cô đi gặp Lý Kha Y vậy chứ?

Còn cả việc cô vào biệt thự mà không cần kiểm tra an ninh nữa, Tạ Hoằng Văn sao có thể tin tưởng cô đến vậy?

Chắc chắn là có vấn đề!

Hứa Nhan Du nghĩ như vậy nhưng cũng không thấy sợ hãi hay lo lắng gì, bởi vì cô cũng chẳng làm chuyện gì khuất tất cả.

Thế là cô liền đi theo anh đầu đinh.

Anh ấy dẫn cô đến trước một căn phòng nhỏ ở khu vực nghỉ ngơi dành cho người làm trong biệt thự.

Ở ngoài căn phòng này có hai vệ sĩ canh gác. Thấy anh đầu đinh đi đến, hai vệ sĩ liền cúi chào, sau đó thì mở cửa phòng ra.

Hứa Nhan Du liền nhìn vào trong phòng. Nhưng không ngờ rằng, mới nhìn một cái thì cô đã thấy Lý Kha Y trong phòng đang ăn ngấu ăn nghiến chiếc bánh bao.

Cô ta đã bị bỏ đói mấy ngày. Vừa rồi cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta đành phải mở miệng cầu xin thì mới được vệ sĩ đưa cho mấy cái bánh bao.

Bây giờ đang ăn thì đột nhiên cửa bị mở, cô ta giật mình nên bị nghẹn, miệng liền ho khụ khụ, còn tay thì khó khăn mà vuốt ngực cho bánh bao xuôi xuống.

Hứa Nhan Du liền có ý tốt mà nhắc nhở: “Uống nước đi.”

Lý Kha Y mới nhớ ra mà cầm lấy cốc nước ở gần đó rồi vội vàng uống, sau đó thì lại ho khụ khụ, trông cực kỳ thảm hại.

Đến lúc đã hết nghẹn, Lý Kha Y mới ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Nhan Du.

Thế là ngay lập tức, cô ta liền kinh ngạc, lắp ba lắp bắp nói: “Tô… Tô Thấm Di?”

Hứa Nhan Du ngay lập tức phủ nhận: “Tôi không phải Tô Thấm Di.”

Anh đầu đinh lúc này lại sai người đóng cửa lại, để Hứa Nhan Du và Lý Kha Y ở riêng trong phòng.

Lý Kha Y liền mở to mắt nhìn Hứa Nhan Du, sau đó lại nhíu mày bảo: “Cô đúng là Tô Thấm Di mà.”

Nhưng Hứa Nhan Du lại bước đến gần Lý Kha Y, sau đó tự tin mà bảo: “Nhìn kỹ đi, tôi không phải Tô Thấm Di. Tôi đẹp hơn cô ta nhiều.”

Lý Kha Y: “...” Không ngờ Hứa Nhan Du lại nói như vậy.

Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đang quan sát màn hình máy tính không khỏi nhếch mép cười nhạt, mắt nhìn chăm chăm vào Hứa Nhan Du trên màn hình mà nói: “Đúng là tự tin có thừa.”

Lúc này, Lý Kha Y lại hỏi: “Cô không phải Tô Thấm Di, vậy cô là ai?”

Tạ Hoằng Văn nhìn vào màn hình, đợi xem Hứa Nhan Du sẽ trả lời thế nào. Ai ngờ, cô lại nói: “Tôi là Hứa Nhan Du - bạn gái của Hoằng Văn.”

Nghe thấy thế, mặt Tạ Hoằng Văn liền đen lại, ánh mắt sắc lẹm liếc xéo Hứa Nhan Du trên màn hình.

Mà Lý Kha Y thì vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi mà nói: “Cô… Sao cô có thể là bạn gái của Tạ Hoằng Văn được…”

Mặc dù trông Hứa Nhan Du xinh đẹp, nhưng hầu như ai cũng biết rằng trước nay Tạ Hoằng Văn không ham mê sắc đẹp, cũng chưa từng để bất cứ người phụ nữ nào ở bên mình.

Hơn nữa, Lý Kha Y biết Tạ Hoằng Văn căm ghét Tô Thấm Di, cho nên cô ta cho rằng anh không thể nào tìm một người có ngoại hình giống với Tô Thấm Di làm bạn gái được.

Quan trọng là dù ghét Tạ Hoằng Văn, nhưng Lý Kha Y vẫn tưởng rằng Tạ Hoằng Văn thích cô ta. Nếu không tại sao Tạ Hoằng Văn lại bắt cô ta về đây chứ?

Nghĩ như vậy, Lý Kha Y liền bảo: “Cô nói dối! Cô không phải bạn gái của Tạ Hoằng Văn.”

“Ồ!” Hứa Nhan Du liền nở một nụ cười giễu cợt, “Vậy cô nghĩ tôi là ai mà có thể ở trong biệt thự của Hoằng Văn? Cô nghĩ tôi là ai mà có thể tùy tiện đi đến mọi nơi trong biệt thự này? Còn nữa…”

Nói đến đây, Hứa Nhan Du vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ mình rồi hỏi: “Cô nghĩ tôi là ai mà có thể được Hoằng Văn tặng sợi dây chuyền này?”

Nghe đến đây, khuôn mặt Lý Kha Y trông cực kỳ khó coi.

Mà Tạ Hoằng Văn sau khi nghe Hứa Nhan Du nói xong thì khóe môi không khỏi giật giật.

Lý Kha Y lúc này lại mím chặt môi, biểu cảm trên gương mặt giống như đang uất ức lắm. Hứa Nhan Du nhìn cô ta mà thấy thật chương mắt, liền hỏi cô ta: “Tôi bắt nạt cô sao? Cô bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy làm gì chứ?”

Lý Kha Y siết chặt bàn tay. “Chẳng lẽ không phải cô đang ức hiếp tôi sao? Cô nói mình là người yêu của Tạ Hoằng Văn, vậy cô và anh ta nhất định là cùng một loại người. Cái loại người chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu, chèn ép người khác. Cô và anh ta cứ tưởng như vậy là hay lắm sao, là oai lắm sao?”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì thấy thật nực cười. Cô nhìn Lý Kha Y bằng ánh mắt trào phúng, vừa nở nụ cười châm chọc mà vừa hỏi cô ta: “Sao cô nói chuyện cứ như đang vả vào mặt Đàm Vũ Trạch vậy?”

Nghe thấy thế, Lý Kha Y liền nhăn mặt. “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói cô đang vả vào mặt người yêu cô đó.” Hứa Nhan Du nói rõ từng câu từng chữ, “Người yêu của cô, cái tên Đàm Vũ Trạch đó không phải là cái loại người ỷ mạnh hiếp yếu, thích chèn ép và bắt nạt người khác sao?”

Lý Kha Y nghe vậy thì liền biết Hứa Nhan Du đang nhắc đến khi đi học, Đàm Vũ Trạch bắt nạt Tạ Hoằng Văn. Nhưng cô ta lại né tránh ánh mắt của Hứa Nhan Du rồi giả vờ không biết mà bảo: “Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả.”

Thế nhưng, Hứa Nhan Du lại ngay lập tức vạch trần: “Đừng giả ngu nữa. Nhìn cô làm tôi phát ớn.”

Nghe thấy vậy, khuôn mặt Lý Kha Y liền biến sắc.

Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn lại nhếch mép cười.

“Thú vị đấy!” Anh nhìn vào Hứa Nhan Du trên màn hình mà nói.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK