Tạ Hoằng Văn vẫn chưa biết Hứa Nhan Du là con gái, nhưng anh vẫn thích cô. Ban đầu anh cũng cảm thấy bối rối khi bản thân lại thích con trai, nhưng chỉ cần là Hứa Nhan Du thì nam hay nữ không quan trọng.
Chỉ có điều, không hiểu sao hằng đêm mơ thấy Hứa Nhan Du, anh vẫn đều mơ thấy cô là con gái. Chưa bao giờ anh mơ thấy cô là con trai cả.
Tạ Hoằng Văn vì thế mà cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Nhưng anh cũng cảm thấy thật kỳ lạ, bởi vì anh cảm giác những gì anh nhìn thấy khi ngủ không chỉ là giấc mơ, mà còn là ký ức của anh vậy.
Tuy nhiên, chuyện đó đối với anh cũng không quá quan trọng. Quan trọng nhất là hiện tại anh có thể ở bên cạnh Hứa Nhan Du, vậy là đủ rồi.
Từ khi nhận ra tình cảm của mình, anh ngày càng đối xử với Hứa Nhan Du dịu dàng hơn.
Hứa Nhan Du cũng dần dần nhận ra điều đó, nhưng cô chỉ nghĩ rằng anh quý mến cô như một người bạn nên mới ngày càng ân cần với cô thôi.
Thứ hai.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn cùng nhau đến lớp như bao ngày. Nhưng dường như hôm nay, ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn hai người có vẻ khác khác.
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du cũng chẳng quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Còn Tạ Hoằng Văn vốn quen với những ánh mắt không tốt hướng về mình, cho nên đáng lẽ anh cũng chẳng để ý. Chỉ là lo rằng người khác bàn tán không tốt về Hứa Nhan Du, cho nên anh thấy trong lòng không thoải mái thôi.
Giờ ra chơi.
Hôm nay bàn Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du trực nhật, cho nên Tạ Hoằng Văn phải đi giặt khăn lau bảng.
Còn Hứa Nhan Du thì… ngồi chơi. Cô tiểu thư này trước giờ có giặt khăn lau bảng bao giờ đâu.
Việc trực nhật giao hết cho Tạ Hoằng Văn rồi. Hứa Nhan Du dù cũng muốn giúp anh, nhưng anh không đồng ý, bảo sức khỏe cô yếu nên không được làm việc, thế là cuối cùng cô đành để anh một mình làm.
Tuy nhiên, làm việc một mình mà trông tâm trạng anh có vẻ khá tốt. Mặc dù lúc giặt khăn lau bảng, anh có nghe thấy vài học sinh chỉ trỏ, xỉa xói anh, nhưng anh cũng không quá khó chịu.
Chỉ cần bọn họ không nói gì xấu đến Hứa Nhan Du, vậy là được rồi.
Buổi trưa.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn cùng nhau xuống canteen ăn trưa, ăn trưa xong thì về lớp nghỉ ngơi.
Sau đó, Hứa Nhan Du bỗng nhiên nhận được hai tin nhắn.
Một tin nhắn là của ông Tô: [Chú đã sắp xếp xong rồi, cháu sẽ học cùng lớp Tấn Bằng, từ thứ hai tuần sau có thể bắt đầu đi học.]
Còn một tin nhắn là của Tô Tấn Bằng: [Thứ hai tuần sau anh sẽ đi học lại.]
Hứa Nhan Du đọc hai tin nhắn này xong thì liền trầm ngâm suy nghĩ.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn ngồi bên cạnh lại nhìn thấy Đàm Vũ Trạch ra hiệu cho anh ra ngoài.
Anh liền quay lại nhìn Hứa Nhan Du, thấy cô không phát hiện ra hành động của Đàm Vũ Trạch thì anh liền đứng dậy, nói với cô: “Tôi ra ngoài một lát nhé!”
Hứa Nhan Du vẫn còn đang suy tư, nghe thấy vậy thì chỉ gật đầu.
Tạ Hoằng Văn liền ra ngoài. Đàm Vũ Trạch cũng đi ra.
Đi ra ngoài hành lang, Đàm Vũ Trạch liền dồn Tạ Hoằng Văn vào một góc khuất rồi đe dọa: “Tao cảnh cáo mày, tránh xa Tô Thấm… Tránh xa Tô Tấn Bằng ra! Nếu không tao sẽ không để yên cho mày đâu!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền bày ra bộ mặt khiêu khích: “Tao không tránh đấy, mày định làm gì nào.”
Đàm Vũ Trạch đâu có ngờ Tạ Hoằng Văn bây giờ lại dám to gan khích bác anh ta như thế. Thế là anh ta liền vung nắm đấm, định cho Tạ Hoằng Văn một bài học.
Ai ngờ nắm đấm vừa đến gần mặt Tạ Hoằng Văn thì Tạ Hoằng Văn lại giơ tay lên, dễ dàng giữ chặt bàn tay đang vung nắm đấm của Đàm Vũ Trạch.
Đàm Vũ Trạch có hơi sửng sốt, nhưng chưa kịp làm gì tiếp theo thì Tạ Hoằng Văn đã bóp chặt bàn tay anh ta khiến cho anh ta đau đến nỗi nhăn mặt.
Sau đó, anh ta liền tức tối mà rụt tay lại rồi chửi rủa: “Thằng dơ bẩn! Mày còn dám phản kháng! Cái thứ như mày chỉ dựa vào việc có Tô Tấn Bằng bảo vệ nên mới vênh mặt lên được thôi. Thế nhưng sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bỏ rơi mày, mày cứ chờ đó mà xem.”
Tạ Hoằng Văn nghe được những lời này thì vô thức siết chặt bàn tay. Thế nhưng, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh mà nói: “Cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ tao.”
Đàm Vũ Trạch liền nở nụ cười chế nhạo: “Đã dơ bẩn lại còn ngu! Mày nghĩ mày có cái mẹ gì mà cậu ấy không rời bỏ mày? Mày chỉ là đồ vô dụng khiến cậu ấy bị người khác nói xấu sau lưng, bị người khác chỉ trỏ miệt thị mà thôi.”
Nghe đến đây, khuôn mặt Tạ Hoằng Văn liền trở nên hoang mang, “Ý của mày là gì? Cái gì mà cậu ấy bị người khác chỉ trỏ miệt thị?”
Đàm Vũ Trạch liền nhếch mép cười, sau đó lôi điện thoại ra, bật tin nhắn trên nhóm chat rồi đưa cho Tạ Hoằng Văn xem.
Nhóm chat này là nhóm chat của lớp, nhưng trong nhóm không có tài khoản của giáo viên, cũng không có tài khoản của Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du. Vì thế, những người trong nhóm chat có thể tha hồ mà chửi rủa.
Lã Đắc Vũ: [Gần đây tao thấy thằng HIV và thằng yếu ớt nhà họ Tô cứ có gì đó mờ ám ý. Bọn nó lúc nào cũng dính lấy nhau, xem ra cả hai đều là gay rồi.]
Mấy bạn học sinh khác liền trả lời:
[Đúng đúng, tao cũng nghĩ vậy.]
[Tao cũng nghĩ thế, hai đứa này nhất định là có gian tình với nhau.]
Một bạn nữ liền nhắn: [Tớ là hủ nữ đấy. Nhưng mà cái couple này chắc tớ không ship nổi đâu. Bình thường tớ luôn ủng hộ cộng đồng LGBT+, thế nhưng thật sự không nuốt nổi mối quan hệ của hai người này. Nhất là Tạ Hoằng Văn, cứ kinh kinh sao ý.]
[Haha, Tạ Hoằng Văn thì đương nhiên là kinh tởm rồi.]
Lã Đắc Vũ: [Chúng mày đoán xem hai đứa nó ai kèo trên ai kèo dưới đi. Tao thấy thằng Tô Tấn Bằng vừa thấp bé vừa yếu ớt, khả năng cao là nó thường nằm dưới rên rỉ đấy.]
[Haha chuẩn chuẩn. Trông thằng Tạ Hoằng Văn thế thôi nhưng cao to, nằm trên được đấy.]
[Mà nhìn kỹ thằng Tô Tấn Bằng trông giống con gái nhỉ. Nó mà là con gái chắc tao đổ gục rồi đấy.]
Lã Đắc Vũ: [Tao cũng thấy thằng Tô Tấn Bằng ngon đấy. Tự nhiên cũng muốn thử nằm trên người nó nghe nó rên ghê. Nói chung nhìn cái mặt của nó thì dù là nam hay nữ tao cũng xơi được.]
Lã Đắc Vũ: [Eo ôi nhưng mà thôi. Thằng Tô Tấn Bằng với thằng HIV kia khéo xxx nhau rồi, không khéo Tô Tấn Bằng cũng HIV luôn quá. Có đẹp đến mấy mà dính lấy cái thằng Tạ Hoằng Văn thì cũng kinh tởm thôi. Haha.]
Đọc đến đây, hai mắt Tạ Hoằng Văn đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trên trán.
Đàm Vũ Trạch lại ở bên cạnh công kích: “Mày xem đi! Chỉ vì mày mà cậu ấy bị người khác coi là dơ bẩn đấy. Rồi cuối cùng cậu ấy cũng sẽ nhận ra mày là cái thứ bỏ đi, đến lúc đó cậu ấy sẽ rời xa mày thôi.”
Nói đến đây, Đàm Vũ Trạch liền xúi giục: “Hay mày tự động rời khỏi cậu ấy đi, như vậy thì còn đỡ nhục. Chứ đến lúc cậu ấy đá mày đi rồi thì không phải mày sẽ càng nhục nhã hơn sao. Hơn nữa mày cũng nên sớm rời khỏi cậu ấy đi chứ, nếu không cậu ấy ngày càng bị mày liên lụy thì làm thế nào. Nói chung là vì cậu ấy, cũng là vì chính mày, mày nên chủ động rời đi đi.”
Đàm Vũ Trạch tưởng rằng sau khi nói như vậy thì Tạ Hoằng Văn sẽ nghe theo anh ta. Ai ngờ sau khi nghe xong, Tạ Hoằng Văn liền trừng mắt nhìn anh ta.
Đôi mắt Tạ Hoằng Văn đỏ ngầu tràn ngập căm phẫn và ác ý.
Đàm Vũ Trạch nhìn mà bất giác sợ đến run người. Anh ta vô thức lùi lại một bước, không ngờ lại nghe thấy giọng nói trầm thấp đến đáng sợ của Tạ Hoằng Văn:
“Tao và Hứa Nhan Du sẽ mãi mãi ở bên nhau. Không một ai có thể khiến tao và cậu ấy xa nhau cả, không một ai!”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì nghĩ Tạ Hoằng Văn điên rồi. Hứa Nhan Du là ai chứ? Đầu óc Tạ Hoằng Văn có vấn đề sao?
Đàm Vũ Trạch nghĩ đến đây thì liền thấy Tạ Hoằng Văn bỏ đi. Anh ta vô thức thở phào một hơi, cái bộ dạng điên khùng giống như sát nhân của Ta Hoằng Văn thật sự dọa anh ta đứng tim rồi.
Lại không biết Tạ Hoằng Văn liệu có biết điều mà tránh xa Hứa Nhan Du không, anh ta liền suy nghĩ: Có nên cho cả Tô Thấm Di xem những tin nhắn kia không nhỉ?
Danh Sách Chương: