Sau khi xuất viện, Đới An Lạc không cần phải đi làm. Mấy hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi xem phim giải tỏa căng thẳng. Những ngày này không bị Lâm Hữu Đằng ám suốt ngày làm cô cảm thấy cuộc sống mình bình yên hơn rất nhiều. Thoải mái quá đi mất.
Ting…Một tin nhắn gửi đến, là tin nhắn của thư ký Thẩm “Thư ký Đới, cô đã khỏe hơn nhiều chưa?”
An Lạc nhắn lại một dòng tin trả lời “Cảm ơn thư ký Thẩm, tôi khỏe nhiều rồi”
“Vậy tối nay 19h đến quán lẩu nướng Hoa Lục ăn tất niên phòng thư ký nhé!”
Gần đến tết nguyên đán rồi, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của năm. Cô gia nhập phòng thư ký chưa lâu, cũng chưa có cơ hội để phát triển tình cảm cùng với mọi người, đây cũng xem như là một cơ hội tốt a.
“Vâng, tôi sẽ đến”
Đới An Lạc đi đến tủ quần áo lướt mắt qua một lượt, chọn một chiếc váy màu đen nhã nhặn xinh xắn, cô ướm thử vào người trông khá là ok nên cô quyết định chọn nó. Chiếc váy này Tần Diệp tặng cho cô khá lâu rồi nhưng cô chưa có dịp để mặc.
Đới An Lạc bắt taxi đi đến quán lẩu nướng Hoa Lục. Bước vào quán khá nhiều ánh mắt nhìn cô, chiếc váy đen có họa tiết đơn giản, trên đầu kẹp hai cái nơ đen xinh xắn tóc nâu buông xõa dài, càng giúp cô tôn lên vẻ đẹp dịu dàng khả ái.
Không gian quán Hoa Lục không quá lớn, trong quán chỉ có sức chứa khoảng mười bàn, nhìn cách bày trí quán khá ấm cúng.
Thẩm Kiêu vẫy tay gọi “Thư ký Đới”
Thẩm Kiêu chọn hai bàn ở trong góc cuối quán vì anh không muốn ngồi xen ngang với những vị khách khác.
“Thư ký Thẩm, mọi người vẫn chưa đến ạ?” Đới An Lạc thấy Thẩm Kiêu đang ngồi cùng một cô gái lạ mặt, người này cô chưa từng thấy qua ở cty.
Anh lịch thiệp đứng lên nhấc ghế cho cô ngồi xuống “Con gái ấy mà, muộn một chút là chuyện thường tình thôi”
An Lạc lịch sự gật đầu chào hỏi cô gái ở đối diện đang ngồi cạnh Thẩm Kiêu “Chị đây là…?”
“Đây là Tưởng Niên Phi, là vợ của tôi” Thẩm Kiêu cười tươi rạng rỡ đáp lời, nụ cười này là biểu hiện của sự hạnh phúc, ánh mắt anh nhìn vợ mình khiến cho người khác cũng cảm nhận được sự ấm áp lây a.
“Chào em, chị đã nghe tên em, em xinh đẹp thật đó” Giọng nói Tưởng Niên Phi nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật vào tai người khác. Chẳng trách thư ký Thẩm lại say đắm cô.
Đới An Lạc được khen gương mặt ngượng ngùng “Không biết sau này em ở độ tuổi của chị Niên Phi có còn được xinh đẹp như chị không?”
“Con bé này, cách khen người khác khéo léo quá!” Tưởng Niên Phi cười dịu dàng, gương mặt cô vô cùng phúc hậu.
Từ ngày bị sảy thai sức khỏe cô rất yếu, cô không còn cùng Thẩm Kiêu thường xuyên ra ngoài đi dạo chơi ăn uống, không còn đem cơm trưa đến cty cho Thẩm Kiêu nữa, chỉ quanh quẩn trong nhà làm việc nhà và thêu vá ít đồ. Cho nên Đới An Lạc mới không biết đến cô.
Vì tính chất công việc đặc biệt nên Thẩm Kiêu không đeo nhẫn cưới trên tay. Nào giờ Đới An Lạc còn lầm tưởng anh sẽ bị ế già bởi vì ở cạnh Trác tủ lạnh cơ chứ! Không ngờ sau lưng anh lại có bóng hồng xinh đẹp dịu dàng thế này đây.
Ba cô thư ký ‘đắt giá’ của New Wind đã đến rồi. Bọn họ ưa chuộng phong cách sexy nên mặc những bộ váy có phần hơi lộ da thịt.
“Chị Niên Phi cũng đến sao? Lâu rồi mới được gặp chị” Lương Cảnh Mỹ lên tiếng chào hỏi.
Tưởng Niên Phi chỉ cười nhẹ đáp lại câu hỏi xã giao của Lương Cảnh Mỹ.
“Ây dô, chào mọi người” Một giọng nói vui vẻ tràn đầy năng lượng vang lên.
Giọng nói này nghe quen tai thế nhỉ!?
“Lâm phó tổng đến đây ngồi đi” Thẩm Kiêu gọi cái người lớn xác nhưng trẻ con, chuyên nghề ‘lấy oán báo ơn’ lại ngồi ghế bên cạnh Đới An Lạc.
Đới An Lạc sau khi đã nhận định được giọng nói đó của ai liền lập tức lấy tay để lên trán che mặt mình lại. Sao cô quên suy nghĩ đến đoạn này nhỉ?
Mấy hôm cô ở nhà, Lâm Hữu Đằng có nhắn tin rủ cô đi hóng mát, đi xem phim,… để xã stress. Nhưng cô lại lấy lý do còn rất mệt nên không muốn đi. Anh ta đòi đến nhà thăm cô, nhưng cô cũng không cho phép. Giờ cô ở đây đụng mặt anh ta, đúng là một cú tự vã thẳng vào mặt mình rồi mà.
Lâm Hữu Đằng tất nhiên vui vẻ đi đến ngồi kế bên Đới An Lạc rồi. Nhưng đâu biết có những ánh mắt nào đó đang nhìn Đới An Lạc với sự ghen tị căm ghét.
“Thư ký Đới cô khỏe nhiều rồi đấy nhỉ!” Lời nói nhấn nhá như muốn vạch trần việc nói dối của cô.
Cô không đi làm, không có ai để cho anh chọc phá thiệt là khiến anh buồn muốn chết. Vậy mà cô còn nỡ lòng nào từ chối gặp mặt anh.
Món ăn được dọn ra đầy bàn, mùi thơm phưng phức kích thích cơn đói bụng của tất cả mọi người.
Lâm Hữu đằng chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Thẩm Kiêu ''Thẩm Kiêu, Trác Nhất Phong đâu?"
Thẩm Kiêu đang uống nước, nghe câu hỏi đột nhiên muốn sặc “Lâm tổng, cậu còn không hiểu rõ tính cách Trác tổng sao? Trác tổng sẽ không đến dự những bữa tiệc vô nghĩa thế này đâu”
“Bữa tiệc vô nghĩa? Tôi thấy những bữa tiệc thế này khá thú vị mà. Chẳng qua cái tên Trác Nhất Phong đó tính tình già nua cổ quái, biết rằng bản thân mình không theo kịp giới trẻ nữa nên mới không dám đến đó chứ, haha” Lâm Hữu Đằng muốn tạo bầu không khí thoải mái cho mọi người, liền đem Trác Nhất Phong ra làm chủ đề để nói xấu.
Nhưng đáp lại sự thao thao bất tuyệt không phải là những tiếng cười sảng khoái, mà là sự im lặng bần bật của mọi người. Ánh mắt sững sốt đổ dồn về một hướng sau lưng Lâm Hữu Đằng.
Một giọng nói lạnh lẽo hắc ám phát ra từ phía sau, khiến cho Lâm Hữu Đằng sởn gai óc cứng đờ cả sống lưng “Cậu thấy chỗ nào của tôi già nua cổ quái, không theo kịp giới trẻ?”
Gì vậy, chả phải nói rằng Trác Nhất Phong sẽ không tới tham gia những bữa tiệc như vầy sao? Thư ký Thẩm anh hại chết tôi rồi.
Lâm phó tổng, tôi đâu biết sao hôm nay Trác tổng lại phá lệ đến đây đâu.
Thẩm Kiêu và Lâm Hữu Đằng bốn mắt nhìn nhau, nội tâm thể hiện sự kinh ngạc trao đổi ngôn ngữ với nhau qua ánh mắt.
Danh Sách Chương: