“Hôn người khác giới”
“Thư ký Đới cô trúng số độc đắc rồi. Tôi nói trước, nếu như cô chọn rượu người khác sẽ không được uống thay cô đâu. Haha” Thẩm Kiêu cười sảng khoái, chúc mừng Đới An Lạc.
Trời ơi!!! Ai cứu tôi với.
Nội tâm Đới An Lạc đang điên cuồng gào thét. Sao cái lá thăm quái quỷ này lại rơi trúng vào tay cô? Không đúng, là do cô chọn trúng nó mới phải chứ!!! Huhu.
Ở đây, người khác giới chỉ có 3 người. Thẩm Kiêu thuộc loại hoa đã có chủ tất nhiên là người khác không thể động vào rồi. Trác Nhất Phong lại thuộc loại người ‘quý tộc’ càng không thể động vào. Chỉ còn lại duy nhất cái tên Lâm rắc rối xem ra là sự lựa chọn an toàn nhất mà thôi.
“Ánh mắt này là sao đây Lạc Lạc? Thôi được rồi tôi sẽ chấp nhận chịu thiệt thòi hy sinh gương mặt đẹp trai tuấn mỹ của mình cho cô hôn một cái vậy. Hời cho cô rồi nhé!” Lâm Hữu Đằng thấy ánh mắt đăm chiêu của An Lạc nhìn mình, suy đoán được dụng ý của cô, liền giương giương tự đắc.
Nhìn gương mặt tự cao tự đại hiện giờ của Lâm Hữu Đằng thật khiến cho cô hổ thẹn muốn knock out anh một cái. Cô hít sâu, nhẹ nhàng nghiêng người qua phía Lâm Hữu Đằng đặt lên gò má anh một nụ vội vã. Khuôn mặt cô thiếu nữ đôi mươi chưa từng được hôn ai ngại ngùng hóa đỏ như quả gấc.
Lâm Hữu Đằng còn quá đáng trêu chọc “Cô hôn người khác giống như gà mổ thóc thế kia, tôi còn chưa kịp cảm nhận được gì nữa, haha”
Một nắm đấm giơ ngay trước mặt Lâm Hữu Đằng “Thử nói một tiếng nữa xem!”
Một thanh niên lãnh đạm nào đó vừa chứng kiến khung cảnh hạnh phúc kia, bàn tay đặt dưới đùi cuộn tròn lại thành nắm đấm, từng sợi gân xanh to rõ hiện lên.
Lương Cảnh Mỹ trong lòng vô cùng khó chịu. Tại sao lá thăm đó không phải do cô bốc trúng chứ? Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều bị Đới An Lạc cướp mất? Nếu không có Đới An Lạc vị trí thư ký riêng của Lâm phó tổng đã thuộc về cô rồi. Cô có gì thua kém Đới An lạc tại sao Lâm phó tổng lại không để tâm đến cô? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi diễn ra trong suy nghĩ Lương Cảnh Mỹ, cô cảm thấy bản thân vô cùng ganh tị với Đới An Lạc.
Đến lượt Trác Nhất Phong, Thẩm Kiêu cầm những lá thăm e dè hỏi “Trác tổng, cậu có muốn chơi không?”
Trác Nhất Phong vậy mà lần này lại có động thái, vươn cánh tay ra bốc một lá, mở ra xem rồi im lặng không nói gì.
“Trác Nhất Phong thử thách của cậu là gì vậy?” Lâm Hữu Đằng háo hức, với người qua giành lấy lá thăm Trác Nhất Phong đang cầm trong tay, hào hứng đọc lớn “Đưa một người bạn khác giới về nhà mình ngủ lại một đêm”
Mọi người nghe xong đều “ồ woa” một tiếng. Đều này đối với ai cũng có lẽ là một thử thách đơn giản, nhưng với Trác Nhất Phong có lẽ bất khả thi đây.
Trác Nhất Phong lạnh lùng kín tiếng, không thích ai xâm phạm quá nhiều vào đời sống cá nhân của mình. Trừ những người thân cận, thân thiết nhất như Lâm Hữu Đằng, Thẩm Kiêu đã từng đến nhà Trác Nhất Phong thì ngoài ra chưa từng có cô gái đặc biệt nào được bước chân tới.
Lâm Hữu Đằng nhanh mồm nhanh miệng nói “Trác Nhất Phong, tớ biết chắc chắn cậu sẽ chọn rượu”
Anh dám khẳng định một điều như thế, bản tính cổ hủ của Trác Nhất Phong anh còn xa lạ gì nữa.
“Tôi chọn thử thách”
Trác Nhất Phong vừa nói gì cơ? Lâm Hữu Đằng anh nghe không rõ, chẳng nhẽ lỗ tai anh có vấn đề, cần phải ngoáy mới được.
“Người tôi chọn là thư ký Đới” Giọng điệu không mặn không nhạt, cũng không thèm hỏi xem Đới An Lạc có đồng ý hay không. Anh tự làm chủ mọi chuyện như vậy luôn a.
“Đới An Lạc…” mọi người đồng thanh nhắc lại tên cô, giọng điệu ngạc nhiên.
Đới An Lạc vậy mà lại nghĩ đây chỉ là một lời nói đùa vui của Trác Nhất Phong “Trác tổng, anh đùa vui quá, haha”
“Cô thấy tôi giống đang nói đùa sao?” Đây chính là lời khẳng định của anh.
“Tại sao lại là tôi? Tôi có quyền từ chối không?” Đới An Lạc bắt đầu cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói kia, hoang mang trong lòng cô lúc này lại vô thức trỗi dậy rồi.
Sao anh lại chọn cô mà không phải là người khác? Nếu đổi lại là trước đây cô sẽ rất phấn khích, nhưng cảm giác thích anh ở hiện tại đã không còn nữa. Cô giờ chỉ muốn bản thân tránh xa anh, càng xa càng tốt.
“Vì cô là Đới An Lạc”
“Thư ký Đới, nếu cô từ chối sẽ nhận hình phạt rượu đó a” Thẩm Kiêu nhắc lại luật chơi.
An Lạc nhìn Thẩm Kiêu với ánh mắt trần đầy sự tuyệt vọng. Thẩm Kiêu ơi là Thẩm Kiêu, anh muốn dồn tôi đến chỗ chết sao?
Ngó qua vẻ mặt Trác Nhất Phong như muốn nói với cô rằng ‘cô thử nói thêm một lời từ chối nào nữa xem’
Hình phạt rượu là một vấn đề nan giải đối với cô, thôi cô chỉ có thể đành liều cái mạng quèn này mà vào hang cọp vậy.
Trực giác của Lâm Hữu Đằng là hoàn toàn chính xác. Đối với Đới An Lạc, Trác Nhất Phong có một loại tình cảm đặc biệt nào đó dành cho cô gái này, nhưng lại không thể nói ra được.
Danh Sách Chương: