Càng nghĩ càng thấy có khả năng , ngoại trừ chuyện này , cô không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác .
“ Muốn tìm bà ấy hỏi một chút . "
Thư Nhiễm lẩm bẩm , lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Diệu Ngọc . Ngay khi vừa chạm đến danh bạ , cô liền dừng lại . Cô chợt nhớ ra mình không có số mới của Diệu Ngọc . Nhưng thật may mắn cô có số của Trâm Anh.
Thư Nhiễm gọi điện thoại cho Trâm Anh , nhưng trong điện thoại lại vang lên một giọng nữ máy móc lạnh lùng :
“ Xin chào , số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy . ”
Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên ?
Cô đặt điện thoại di động xuống , đành phải tạm gác ý nghĩ gọi điện thoại trong đầu lại , dự định một lúc nào đó sẽ đến nhà họ Tần một chuyến , gặp trực tiếp bà ta để hỏi rõ ràng .
Cô trở về phòng , vừa vào cửa liền thấy sắc mặt Cận Phong không tốt lắm , vẻ mặt suy ngẫm nhìn chằm chằm cô . Cô hoảng sợ hỏi :
“ Sao ! sao vậy ? ”
“ Em đã đi đâu vậy ? ”
Anh lạnh giọng hỏi cô . Nếu không phải vì nhìn thấy chiếc túi của cô trên bàn anh , anh đã nghĩ rằng cô đã rời đi . Thư Nhiễm tự biết mình không đúng sờ sờ gáy :
“ Em đi gặp một người ."
“ Lã Diệu Ngọc ? ”
“ Anh biết ? ”
Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt . Cận Phong mở gói thuốc ra cười khẩy :
“ Làm sao anh không biết quan hệ giữa em và bà ta được ? Giữa trưa bà ta đã xuất viện rồi ? ”
“ Vậy thì anh có biết tại sao bà ta lại xuất viện không ? ”
Mặc dù trong lòng có chút phỏng đoán , nhưng cô không thể không hỏi . Cận Phong xoa thuốc khử trùng lên chân cô , không thèm nhìn lên :
“ Anh không biết , nhưng sáng hôm đó Tần Trâm Anh đến viện cãi nhau với Lã Diệu Ngọc một trận , buổi trưa bà ta đã xuất viện !!"
Cãi nhau ?
Vậy mà còn có chuyện như vậy .
“ Họ tranh cãi về chuyện gì vậy ? ”
Thư Nhiễm ngạc nhiên , mở miệng hỏi . Kể từ khi Diệu Ngọc tiến vào nhà họ Tần đến nay , vì để đứng vững trong nhà họ Tần tình cảm hai mẹ con của họ luôn rất tốt , chưa bao giờ cãi nhau bao giờ . Chỉ thỉnh thoảng oán hận vài câu thôi . Bây giờ tranh cãi , làm cô không khỏi phải suy nghĩ nhiều hơn .
“ Em cho rằng tôi biết tất cả mọi chuyện à , tôi cũng chỉ nghe lời mấy tá đó nói thôi ."
Hà Cận Phong nhìn Thư Nhiễm trắng bệch , đứng dậy tháo găng tay ra :
“ Được rồi , đã thoa thuốc xong rồi . Hai ngày nay đừng để bị ướt hay vận động mạnh , đem một cái xe lăn về !"
“ Không cần thiết đâu . ”
Cô xua tay từ chối , nghĩ nghĩ một chút nói :
“ Lấy cho em một đôi nạng là được . Ngồi trên xe lăn thì lúc nào cũng phải nhờ người khác đẩy đi . Lên xuống thật bất tiện ."
“ Cũng phải , chú ý bản thân nhiều hơn , đừng ngã nữa . ”
Cận Phong rửa tay . Sau đó anh mở ngăn kéo lấy chìa khóa xe từ bên trong ra :
“ Anh đưa em về . "
“ Không cần đâu , có người đang đợi em !"
Người giúp việc do quản gia sắp xếp vẫn đang đợi ở cửa bệnh viện . Cận Phong cũng nhớ tới , đành phải từ bỏ mà để lại chìa khóa vào :
“ Vậy anh đưa em ra cửa , hai ngày nữa anh sẽ trở về cùng em đi kiểm tra lại ."
“ Được!"
Bước ra khỏi viện , trời dần âm u , thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua .
Cô rùng mình một cái , Cận Phong nhìn thấy liền cởi áo khoác ngoài , khoác lên người cô . Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng tràn vào mũi cô , cô cũng không cảm thấy khó chịu .
“ Cận Phong , em không cần đâu !"
cô muốn trả lại chiếc áo khoác cho anh ta . Cận Phong vươn tay chặn lại :
“ Ngoan nào , mặc vào ! ”
Thái độ anh ta rất kiên quyết .
“ Nhưng mà anh thì sao ?"
Thư Nhiễm nhìn chiếc áo sơ mi mỏng của anh . Cận Phong cười mở cửa xe cho cô :
“ Trong phòng anh có . Được rồi , lên xe đi , trời tối đen rồi . "
“ Được ! Vậy hai ngày sau em sẽ trả lại cho anh ."
Cô nói xong liền vén áo cúi đầu vào xe . Cận Phong đóng cửa xe và vẫy tay với cô .
Nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất cho đến khi nhìn chiếc xe đi khuất , anh ta chuyển sang vẻ mặt lãnh đạm , hoàn toàn không thấy vẻ dịu dàng thường ngày .
Thư Nhiễm trở về biệt thự của Chí Thần , trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng . Cô bước vào phòng khách , người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách , cô sửng sốt một chút . Lúc này , không phải anh nên xử lý công vụ trong phòng sách sao ?
Thư Nhiễm cũng không nghĩ nhiều , vô thức bước nhẹ chân , sợ quấy rầy anh . Tuy nhiên , người đàn ông đã phát hiện ra cô từ rất lâu , anh đóng sách lại và nhìn cô , mắt anh trầm xuống và giọng nói lạnh lùng :
“ Áo khoác trên người của cô là của ai ? ”
Cô trở về đã rất muộn rồi . Áo khoác ?
Thư Nhiễm cúi đầu nhìn xuống người và nhớ rằng cô vẫn đang mặc áo khoác của Cận Phong . Vốn định cởi nó ra trước khi xuống xe , nhưng cô lại quên mất .
“ Là của anh Cận ... Bác sĩ Hà . ”
Cô nhanh chóng cởi áo khoác , khoác lên cánh tay và đáp , giọng nói nhẹ nhàng .
Suýt nữa , cô lại ở trước mặt anh , gọi Cận Phong . Lần trước cô gọi như thế này , anh đã chế nhạo việc cô thân thiết với anh Cận Phong như thế nào .
“ Vứt đi ! ”
Chí Thần liếc mắt , lạnh lùng ra lệnh . Thư Nhiễm vội vàng giấu chiếc áo khoác sau lưng :
“ Không , tôi đã hứa trả lại cho bác sĩ Hà !"
Cô không ngờ rằng anh lại bảo cô làm điều đó . Cô không nghĩ rằng anh đang ghen , và anh cũng sẽ không ghen với cô . Nhưng bởi vì cô là tình nhân của anh , tốt xấu gì cô cũng có thể coi là người phụ nữ của anh , thấy cô mặc quần áo của người đàn ông khác khiến anh khó chịu .
Nhìn thấy Thư Nhiễm rất coi trọng cái áo kia , sắc mặt anh càng lạnh hơn , hai tay cầm sách hơi siết chặt , giống như đang kìm lại thứ gì đó :
“ Thật không muốn vứt đi ? "
Nghe thấy giọng nói có chút tức giận của anh , cô cắn môi nhấn mạnh :
“ Xin lỗi anh nhưng lần này tôi không thể ."
Chí Thần mím môi mỏng , trong mắt có tia lửa bùng lên , buông sách đứng dậy tiến lại gần cô .
Thư Nhiễm nghĩ rằng anh ta sẽ làm gì đó với cô , và nhắm mắt lại trong sợ hãi . Nhìn thấy cô như vậy , trái tim anh chùng xuống , ngoài sự tức giận , những cảm xúc khác lóe lên trong mắt anh .
Cô sợ anh như vậy sao ?
Nhận ra điều này , Chí Thần sắc mặt trở nên lành lạnh , anh đưa tay ra . Vốn dĩ muốn tự tay ném chiếc áo khoác đáng ghét trên tay cô , nhưng anh đột ngột dừng lại khi ngửi thấy mùi thuốc từ cô .
Một lúc lâu , bàn tay dang ra của anh nắm chặt nắm đấm , mặt không chút cảm xúc nói :
“ Không có lần sau ! ”
Lần sau nếu để anh nhìn thấy trên người cô có hơi thở hay đồ vật của người đàn ông khác , anh sẽ không dễ dàng thu tay lại như bây giờ . Thư Nhiễm mở mắt ra , vui vẻ đồng ý :
“ Được , tôi biết rồi !!"
Thực ra , không cần anh nói cô cũng sẽ không làm vậy nữa .
“ Cút đi nhà ăn ăn cơm ! ”
Lãnh đạm bỏ lại câu nói , anh xoay người bước tới nhà ăn . Vẻ mặt vui mừng của cô rơi vào trong mắt anh , làm anh rất không vui . Anh sợ nếu không rời đi , anh không thể nhịn được mà bóp chết cô . Vì người đàn ông khác mà cô vui vẻ đến như vậy .
“ Đến ngay !"
Thư Nhiễm vắt áo khoác lên sô pha , chống gậy chậm rãi đi theo .
Trong nhà ăn cũng chỉ có cô và Chí Thần , cô nhìn chiếc ghế mà Tô Hồng Yên thường ngồi , do dự vài giây , cô vẫn hỏi :
“ Chí Thần , cô Tô không ăn sao ? ”
Chí Thần nhướng mi và liếc nhìn cô mà không trả lời .
Thư Nhiễm khẽ nhún vai , gạt đi nghi ngờ , yên lặng ăn bữa tối . Cô đã quen với việc ở bên bàn ăn , nghe Tô Hồng Yên nói chuyện với Chí Thần , bây giờ yên lặng như vậy làm cô có chút không quen . Cô muốn nói chuyện với anh , nhưng lại sợ chủ động nói , lại không nhận được phản ứng của anh , khiến bản thân có vẻ xấu hổ .
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí im lặng như vậy .
Chí Thần có công việc cần phải giải quyết , vì vậy anh lên lầu và quay lại phòng làm việc . Thư Nhiễm cũng không vội , ngồi trên sô pha trong phòng khách một lúc để tiêu hóa đồ ăn , sau đó chuẩn bị lên lầu , trở về phòng .
Vừa bước lên tầng ba , cô đã thấy quản gia mang cà phê đến cho Chí Thần:
“ Cô Thư Nhiễm , chào buổi tối ."
“ Chào buổi tối !"
Thư Nhiễm cười đáp lại . Hải Lão nhìn vào chân cô , và quan tâm hỏi :
“ Chân của cô vẫn ổn chứ ? ”
“ Không có sao hết , dưỡng thương một thời gian là khỏi rồi . Sau khi xoa thuốc , giờ đã không đau nữa . "
“ Vậy là tốt rồi !"
Vẻ mặt của Hải Lão vui vẻ . Thư Nhiễm nghĩ Tô Hồng Yên còn chưa xuống ăn cơm , nhịn không được tò mò hỏi :
“ Cô Tô không có chuyện gì chứ ? ”
“ Cô Thư Nhiễm không biết sao ? Cô Tô đã quay về rồi !"
Danh Sách Chương: