• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Tại khu vui chơi



Du Nhiên khá bất ngờ khi Doãn Đình Nghiêm đưa mình đến đây, có lẽ Đình Nghiêm muốn tạo bất ngờ cho Du Nhiên chăng? Thật tâm, trong trí nhớ của Du Nhiên, lúc bé được bố đưa cô và anh trai đến đây chơi được hai hay ba lần… nơi này không chỉ có những kí ức đẹp về người anh trai đã mất tích của cô mà còn là nơi mà cô muốn đến với người cô thích…



- Doãn Đình Nghiêm! Tôi muốn chơi trò này! Anh chơi cùng tôi nhé.



- Được!



Hai người yên vị trên trò tàu siêu tốc, Doãn Đình Nghiêm nghĩ rằng ngoài mặt Du Nhiên tỏ ra không sợ nhưng sâu bên trong thì ngược lại..



- Du Nhiên, nếu em sợ thì có thể nắm lấy tay tôi.



- Tôi không sợ đâu, nếu anh sợ thì tôi có thể cho anh mượn tay nè!



- Được, tôi sợ lắm.



Anh nhân cơ hội nắm lấy tay cô, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, miệng anh bất giác nhếch lên một nụ cười nhẹ. Sau đó, hai người họ chơi hết trò này đến trò khác như xe điện đụng, đu quay… Du Nhiên hạnh phúc, lâu lắm rồi cô không được chơi vui như vậy.



Nhìn Du Nhiên cười tươi như vậy, mặt anh bất giác đỏ lên. Sau đó, anh liền nói:



- Du Nhiên, đi, anh đưa em đến một nơi!



Du Nhiên tất nhiên rất tò mò trước lời dẫn dắt của Doãn Đình Nghiêm, nhưng khi đến nơi cô lại càng bất ngờ hơn thế… nơi đó không đâu khác chính là vòng quay khổng lồ. Từ trên này nhìn xuống, Du Nhiên có thể nhìn thấy được thành phố A đang dần thu nhỏ nằm trong lòng bàn tay cô… cô không kìm được lòng, mở lời tán thưởng:



- Doãn Đình Nghiêm, anh mau đến đây xem này! Đẹp thật đó!



- Du Nhiên… sinh nhật vui vẻ.



Doãn Đình Nghiêm nhẹ nhàng nói chúc mừng sinh nhật cô. Du Nhiên không biết tại sao anh lại biết hôm nay sinh nhật cô, mặc dù vậy nhưng thật sự hôm nay cô rất vui. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ…



- Doãn Đình Nghiêm, sao anh lại biết hôm nay sinh nhật tôi?



- Sao anh lại không biết hôm nay sinh nhật em được chứ?



- Hôm nay tôi thật sự rất vui, Doãn Đình Nghiêm, cảm ơn anh rất nhiều.



Sau khi chơi chán, Doãn Đình Nghiêm dẫn Du Nhiên đi ăn tối, hai người cùng thưởng thức bữa ăn dưới ánh nến lãng mạn. Cô bất giác nhìn trộm anh, lại nghĩ về khoảng thời gian trước kia đắm chìm trong tình yêu vô nghĩa với tên khốn Trình Gia Thụ, anh ta chưa bao giờ dẫn cô đi ăn dưới ánh nến như vậy… càng nghĩ càng ngán ngẩm.



Cảnh đêm ở nơi này thật sự rất đẹp, ánh đèn lấp lánh làm cô xao xuyến ngắm mãi không chán.



- Du Nhiên, sao vậy? Em thấy ngon không?



- Ừm, cũng được.



- Du Nhiên, chúc em sinh nhật vui vẻ.



Bữa ăn lãng mãn dưới ánh nến thì tất nhiên là sẽ không thiếu rượu vang rồi. Du Nhiên ngại ngùng cụng ly với anh, đưa lên miệng “tu ừng ực”. Du Nhiên lại một lần nữa nói lời cảm ơn với Doãn Đình Nghiêm trong ngày hôm nay. Anh đương nhiên rất vui liền mở lời đề nghị:



- Du Nhiên, vậy sau này mỗi năm tôi đều đón sinh nhật cùng em, được không?



- Được…



Du Nhiên lại chợt nhớ đến thân phận của mình, không biết khi anh biết sự thật anh có còn đối xử tốt với cô như này nữa không! Cô thật sự muốn hỏi anh tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy… lúc can đảm mở được lời thì anh lại nham nhở trêu đùa cô.



- Doãn Đình Nghiêm, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?



- Có phải rất cảm động hay không? Hay là đồng ý làm bạn gái của tôi nhé?



- Doãn Đình Nghiêm, anh đúng là kẻ cơ hội.



Đêm đã khuya, vì Du Nhiên uống quá say, anh đành phải đưa cô về biệt thự của mình. Doãn Đình Nghiêm thật không ngờ khi cô tỉnh táo và khi cô say nó lại khác nhau một trời một vực như vậy. Anh thề lần sau dù có như thế nào anh nhất quyết sẽ không cho cô uống nhiều như vậy nữa… thật sự rất quậy!



Anh đặt cô xuống giường, anh nhìn cô mặt đỏ tía tai cứ nghĩ cô bị gì, ôm ngang người cô ân cần hỏi han, chỉ nhận được những tiếng rên nhỏ khe khẽ của cô, một mực kêu nóng…



- Nóng… nóng quá… ưm… ưm.



Du Nhiên không tự chủ được hành động của mình, cởi bỏ khuy áo để cho bớt nóng nào ngờ lại để lộ ra khuôn ngực tròn trịa đầy đặn của mình. Doãn Đình Nghiêm dường như đã không còn kiểm soát được hành động của mình, lập tức lật người đè cô dưới thân môi lưỡi quấn quýt với cô. Nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển dần sang mãnh liệt làm cho Du Nhiên khó khăn thở dốc, đến khi dứt nụ hôn ra Du Nhiên vẫn còn hít lấy hít để.



Ngay lúc này, Doãn Đình Nghiêm thật sự muốn ăn cô ngay lập tức, dám giày vò anh như vậy mà! Nhưng cũng may lí trí kéo anh trở lại, anh kéo chăn đắp lên người cô. Khó khăn lắm anh mới có thể loại bỏ suy nghĩ đen tối kia mà bước vào phòng tắm. Có lẽ đêm nay anh phải lắm nước lạnh rồi đây!



Sáng ngày hôm sau, Du Nhiên bị đánh thức bởi ánh nắng nhè nhẹ của ngày mới, cô bất giác nhìn sang bên cạnh, giật mình tỉnh giấc khỏi mộng đẹp, cô cố gắng ngồi dậy cảm nhận được cả người mình đang đau ê ẩm. Và hơn hết người nằm cạnh cô lại chính là Doãn Đình Nghiêm, lại còn không mặc quần áo, làm cô chột dạ nghĩ vớ vẩn, chẳng nhẽ đêm qua hai người đã…



Cô không kiêng dè tức tốc lật chăn lên, chỉ nhìn thấy Doãn Đình Nghiêm quấn mỗi một chiếc khăn ở thân dưới còn thân trên thì trần trụi… Doãn Đình Nghiêm khó chịu bật dậy tặng cô một nụ hôn chào buổi sáng… Du Nhiên bất giác cảm thấy rùng mình…



- Doãn Đình Nghiêm, anh…



- Du Nhiên, đừng ồn mà! Để anh ngủ thêm một lát nữa.



- Doãn Đình Nghiêm, anh nói đi, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?



- Du Nhiên.. anh sẽ chịu trách nhiệm với em. - Doãn Đình Nghiêm im lặng hồi lâu nhìn biểu cảm của cô liền buông lời trêu chọc.



- Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm gì chứ, tôi xem như tối qua bị chó cắn một nhát, hơn nữa chúng ta đều là người trưởng thành nên…



- Nếu đã vậy thì em chịu trách nhiệm với anh đi, anh đây rất sẵn lòng đón nhận! - Chưa để Du Nhiên nói hết, anh vừa cười vừa nói chen ngang.



- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không muốn chịu trách nhiệm với anh! Thế này, chúng ta cứ xem như tối qua không có chuyện gì xảy ra cả. Hơn nữa, nếu anh cần người chịu trách nhiệm, chi bằng giờ đi ra đường hô một cái, chắc chắn sẽ có rất nhiều người con gái chịu trách nhiệm với anh.



Nghe Du Nhiên gay gắt như vậy, gương mặt của Doãn Đình Nghiêm thâm trầm thấy rõ, chẳng lẽ quan hệ với anh, để anh chịu trách nhiệm sẽ làm cô khó chịu như vậy sao? Sau một hồi suy nghĩ, anh đành hạ giọng nói thật:



- Đùa em đó, tối qua chúng ta không có xảy ra chuyện gì hết.



- Thật sao? Anh không được lừa tôi đâu đấy!



- Du Nhiên, em thật sự không thích anh như vậy sao? - bất ngờ nghe anh nói như vậy. Du Nhiên không biết nên trả lời ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK