Mục lục
Mẫu Thượng Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm hắn hoảng loạn, nhưng mẹ hắn không những không đánh hắn mà còn không mắng mỏ hắn. Loại tình huống này thật hiếm thấy. hắn nghĩ lần này mẹ hắn không chỉ tức giận mà còn có chút buồn.

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ còn chưa làm điểm tâm, sáng sớm liền đi làm. Ba càu nhàu và phàn nàn, vô duyên vô cớ bị giận, còn hỏi Lăng Tiểu Đông xem có phải hắn chọc tức mẹ hay không. Nếu mẹ không nói chuyện đó với ba thế thì hắn càng không thể nói sự thật. Thế là hắn tùy tiện nói bừa hai câu liền vội vàng tới trườngHắn đã dành cả ngày với tâm trạng đầu óc mông lung, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với mẹ như thế nào.

Hắn hiểu tính khí của mẹ hắn, đó là kiểu người đặc biệt cố chấp, nếu mà đánh hắn một trận thì còn tốt, hắn sợ nhất là nàng chơi trò chiến tranh lạnh mà không nói lời nào. Năm ngoái hắn đánh nhau cùng với một người khác, và hắn không thừa nhận sai lầm của mình, mẹ đã tức giận đến mức một tháng không có nói chuyện với hắn, cuối cùng là hắn phải dùng hết lời ngon tiếng ngọt mới dụ được mẹ mở miệngLần này, aizzz ... có vẻ tệ hơn lần trước rất nhiều.

Hai ngày sau, đúng như hắn nghĩ, mẹ hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào mà thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.Đôi mắt, như thể đã nhìn thấy một con gián, nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.

Từ khi còn nhỏ, hắn đã luôn là con trai cưng của mẹ, hắn ích kỷ nghĩ rằng mình là người mẹ yêu thương nhất trên đời này, thậm chí còn hơn cả ba hắn. Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy đôi mắt kinh khủng như vậy, trong lòng không khỏi có chút thương tâm uể oải, hút hẫng, hắn thực sự sợ mẹ không còn yêu thương mình nữa. Hắn muốn xin lỗi, chân thành xin lỗi, nhưng hắn không biết làm cách nào để nói.

Hắn đã trải qua bốn ngày hoảng loạn sợ hãi, mãi cho đến khi tan học vào chiều thứ 7. Khi hắn bước ra khỏi cổng trường, thấy Lâm Tử Phàm đụng vào vai của hắn, bảo hắn nhìn về phía trước. Hắn nhìn lên và rất vui khi thấy xe của mẹ hắn đang đậu bên lề đường và mẹ đang ngồi ở ghế lái.

Một tay cầm vô lăng, tay kia tựa vào khung cửa sổ đang mở, trên sống mũi có kính dâm, gương mặt vô cảm.

Nhìn thấy mẹ lúc này, trời như nắng lên, đám mây mù bao phủ mấy ngày liền tan biến. Hắn không quan tâm đến đám bạn nữa mà vội nói lời tạm biệt, chạy nhanh đến bên cửa sổ xe, hơi cúi đầu rồi nịnh nọt nói:"

Chào mẫu thân đại nhân."

Mẹ đẩy chiếc kính dâm lên, nhìn xuống hắn rồi ra hiệu cho hắn lên xe. Hắn vui vẻ ngồi xuống vị trí phụ lại, hắn nhìn khuôn mặt của mẹ hắn, mặc dù vẫn còn sương giá nhưng tim hắn đã niềm vui đang nở rộ rồi, mẹ sẵn sàng đến đón hắn đi học về, chứng tỏ rằng mẹ đã có ý định tha thứ cho hắn.

“Ôi chao, mẫu thân, mấy ngày không gặp, ngươi đã xinh đẹp hơn nhiều.”

Hắn giả bộ kinh ngạc.

Mẹ liếc xéo hắn, không nói tiếng nào rồi khởi động xe. Hắn đang định tiếp tục tâng bốc, thì nhìn thấy phía bên trái một bóng dáng quen thuộc đứng bên kia đường, người kia đang đừng đợi xe buýt."

Mẹ, là nàng! Dừng lại! Dừng lại!"

Hắn hét lên.

Mẹ ta sửng sốt, đạp phanh xe, quay đầu trừng ta:"

Ngươi có chuyện gì."

Hắn chỉ tay qua đường và giải thích:"Đó là nàng, cô gái đã hãm hại con."

Khi mẹ nhìn theo hướng ngón tay hắn, cô gái đã biến mất giữa đám đông sau giờ học.

Mẹ tìm một hồi vẫn không thấy, cau mày nói:"

Nhiều người như vậy, ngươi đang nói ai vậy?"

Hắn mặc kệ lời giải thích, mở cửa xe nhảy xuống, chạy sang phía đối diện cuống cuồng nhìn xung quanh nhưng tiếc rằng cũng không thấy. Trở lại xe với vẻ bực bội, mẹ hắn lườm hắn và hỏi:"

Người ở đâu?"

“Nàng… nàng bỏ chạy.”

Hắn cau mày nói."Đừng cố giả bộ với ta."

Vốn dĩ hắn muốn giải thích, nhưng khi thấy vẻ mặt không vui của mẹ, hắn lại nuốt lời.

Xe nổ máy rời khỏi trường. Sau khi rẽ hai con đường, hắn thấy tuyến đường bị sai và hỏi mẹ hắn đi đâu.

Mẹ nhìn về phía trước và phớt lờ hắn. Cho đến khi hắn đến đích, tới một nơi tiểu khu, hắn nhìn trái và phải, sau đó hỏi:"

Mẹ, mẹ đưa con tới đây làm gì?"

Mẹ vẫn không nói."

Mẹ, mẹ không muốn con sao? Mẹ muốn bán con sao?"

Mẹ hắn sốt ruột lườm hắn:

“Sao ngươi nói nhảm thế, không nói chuyện cũng có thể khiến ngươi tức chết sao”.

Thay vào đó, hắn đã bắt đầu sợ nói những lời dí dỏm như trước đây. Lúc này, hắn thực sự có chút sợ hãi nên vội vàng thu người lại.

Ngậm cổ, ngậm miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
tuankhai_14813 Tháng một, 2022 13:58
đẩy đẩy đẩy đẩy
BÌNH LUẬN FACEBOOK