“Ôi xin lỗi nhé, tôi không cố ý…”
Phó Tĩnh nói lời xin lỗi cho có lệ. Cô ta đã nhìn thấy Nam Ngữ từ khi trên xe đắt tiền bước xuống, đố kỵ muốn phá hỏng buổi phỏng vấn của cô hôm nay. Vì thế Phó Tĩnh cố tình làm đổ cà phê lên váy của cô, cô ta còn không khách khí buông lời khó nghe.
“Ồ ai đây? Tiểu thư Nam Ngữ kiêu ngạo một thời đây sao? Chị trở về từ khi nào vậy? Nói mới nhớ, chị suýt thì trở thành chị dâu tôi, ai ngờ lại bị cô em gái yêu quý cướp mất. Bây giờ nhìn cái bộ dạng quê mùa này của chị mà cũng muốn chen chân vào làm ở đây à?”
Phó Tĩnh tính cách kiêu căng, ngạo mạn không kém gì Nam Xuyên, cô ta vốn cũng chẳng ưa gì Nam Xuyên, nhưng lại càng ghét Nam Ngữ hơn.
Nam Ngữ oán trách ông trời đúng là thích làm khó người khác, tại sao cứ đúng vào thời điểm quan trọng thì cô liên tục dính phải mấy người như thế này.
“Phó Tĩnh, bao nhiêu năm gặp lại, cô vẫn chẳng thay đổi chút gì cả nhỉ. Tôi thi vào đây bằng chính năng lực của mình, có gì mà phải ngại? Ngược lại không như ai kia…phải dựa vào gia đình.”
Nam Ngữ nói như thế chẳng phải là đang ám chỉ Phó Tĩnh dựa vào Phó Từ nên mới vào được đây sao?
Cô ta tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ gay, năm xưa hồi còn qua lại với Phó Từ, cô không thèm chấp, còn bây giờ bất cứ ai cản đường cô, Nam Ngữ đều sẽ không nhẫn nhịn nữa.
“Con tiện nhân không biết trời cao đất dày này! Mày nghĩ mày vẫn còn là tiểu thư của Nam gia như ngày xưa nữa à? Mày không nhớ ngày xưa mày còn cắm sừng anh tao, không biết nhục mà lên giường với một thằng đàn ông khác. Vừa nãy còn ngựa quen đường cũ, được phú nhị đại bao nuôi còn dám ở đây lên mặt à?!”
“Phó Tĩnh! Chưa biết là ai cắm sừng ai đâu, nếu cô không ngại làm anh cô bẽ mặt thì tôi cũng sẽ nói ra hết tại đây luôn.”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt đổ dồn về phía cô chỉ trỏ. Nam Ngữ đã quá quen với ánh mắt này rồi, cho dù có phải chịu đau đớn oan ức thì cô cũng sẽ chịu được vì Gia Kỳ.
Nam Xuyên bấy giờ cũng nghe thấy ồn ào, nhìn thấy Nam Ngữ và Phó Tĩnh đang tranh cãi với nhau. Cô ta bèn không ngần ngại khoác tay Phó Từ đi đến, vừa nãy Phó Từ nhìn thấy Nam Ngữ bước xuống từ siêu xe của Mộ Hàn thì có chút bực bội.
“Chị, Phó Tĩnh, xin hai người đừng cãi nhau nữa được không? Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, bây giờ chúng ta cùng nhau sống hòa thuận có được hay không?”
Nam Xuyên lại đóng giả là một cô em gái hiền lành, ngây thơ, vô tội, bao dung. Phó Tĩnh nhếch môi cười phối hợp.
“Chị dâu à, chị thật là quá nhân từ đi mà, loại người như cô ta sao đáng để chị đối xử tốt như thế cơ chứ? Thà nuôi một con chó nó còn biết đường sủa, còn cô ta chỉ là loại người lấy oán báo ơn thôi.”
Nam Ngữ cau mày. Nam Xuyên làm vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, nửa muốn nói lại thôi, lọt vào mắt mấy người đứng xem thì lại thành bộ dạng chị dâu hiền lành bênh chị gái cũng không được, mà nói lại em chồng cũng không xong.
Còn cô thì đã sớm nhìn ra ý đồ của bọn họ, đúng là người tung kẻ hứng, phối hợp nhịp nhàng cùng làm cô bẽ mặt.
Đang xem dở kịch hay thì người của bộ phận tuyển dụng thông báo đã tới thời gian phỏng vấn. Nam Ngữ lạnh lùng quay người đi, Nam Xuyên lại dùng chiêu cũ nắm lấy tay cô, cô hất tay cô ta ra, cô ta ngã vào lòng Phó Từ, còn Phó Từ lại bênh vực cô ta.
“Nam Ngữ! Cô đừng có quá đáng!”
Phó Từ nói, Nam Ngữ cười lạnh không quan tâm, luôn là như vậy, chẳng một ai bênh vực cũng như đứng về phía cô cả.
Nam Ngữ tiến vào thang máy, Phó Tĩnh cũng đi vào theo, lần này cô cố tình đẩy cô ta làm váy của cô ta kẹt vào cửa thang máy.
“Xoẹt.”
Tiếng vải rách toạc vang lên, váy của Phó Tĩnh kẹt vào bị rách nham nhở, Nam Ngữ cũng dùng giọng điệu như lúc nãy cô ta nói với mình.
“Ôi xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu.”
Đến phòng chờ phỏng vấn, Nam Xuyên và Phó Từ cũng đã có mặt ở đó từ bao giờ, Nam Ngữ bình thản đi ra với một bên váy bị dính cà phê, cho dù thế thì khí chất trên người vẫn thu hút bao ánh nhìn.
Nam Xuyên quan tâm hỏi han Phó Tĩnh trước mặt Phó Từ.
“Phó Tĩnh, chị còn một cái váy khác đấy, để chị đem cho em nhé.”
“Cảm ơn.”
Phó Tĩnh đáp lại, thái độ không mặn mà, nghiến răng căm ghét nhìn Nam Ngữ.
Còn Nam Xuyên cố tình tỏ ra ân cần trước mặt cô hòng để cô thấy ghen tỵ, nhưng cô chẳng hề quan tâm bỏ vào nhà vệ sinh, mở nước rửa sạch vết cà phê trên váy của mình.
Kì cọ một lúc cuối cùng cũng sạch sẽ, tuy không được như ban đầu nhưng có còn hơn không. Tiểu Đình đi vào, trông thấy vết bẩn trên váy Nam Ngữ, nói.
“Ở trong phòng trang điểm có máy sấy đấy, tôi dẫn cô vào.”
Nam Ngữ nhìn lên thấy một cô gái mặc quần áo giản dị, gương mặt hiền lành, trên tấm thẻ nhân viên ghi tên là Tiểu Đình. Nam Ngữ cười cảm ơn đi theo Tiểu Đình, vào đến nơi Tiểu Đình đưa máy sấy cho cô, vừa mới sấy được một lát thì Lâm Uyển Nguyệt đi vào. Trông thấy Nam Ngữ lạ hoắc, cô ta hơi cau mày, Tiểu Đình vội vàng giải thích rằng Nam Ngữ chỉ đến đây sấy nhờ máy sấy.
Lâm Uyển Nguyệt là MC nổi tiếng của đài, vì thế cô ta rất hống hách, tự cao, khinh bỉ liếc nhìn Nam Ngữ bằng nửa con mắt sau đó lớn tiếng sai Tiểu Đình trang điểm lại cho mình.
“Cô còn đứng trơ ra đấy à? Không mau dặm lại phấn cho tôi đi, chương trình phát sóng mà có vấn đề gì, cô chịu trách nhiệm nổi không?”
Tiểu Đình nhanh chóng trang điểm lại cho Lâm Uyển Nguyệt, nhưng cô ta dường như thích làm khó cô gái này. Cứ chốc chốc lại mắng cô.
“Chỗ này cô đánh kiểu gì đấy? Không đều gì cả!”
“Đánh mắt đậm hơn đi!”
Sau đó người phụ trách vào nhắc nhở ghi hình thì Lâm Uyển Nguyệt mới đứng dậy, trước khi đi còn đưa nhẫn kim cương cho Tiểu Đình, giọng nhấn mạnh.
“Giữ nó cẩn thận cho đến lúc tôi quay xong!”
Lâm Uyển Nguyệt hất tóc đi qua, còn cố tình đẩy mạnh vào vai Tiểu Đình, khiến cô ấy ngã xuống sàn.
Nam Ngữ bèn chạy đến đỡ Tiểu Đình dậy.
“Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn cô.”
Tiểu Đình quay mặt đi, dường như không muốn cô thấy dáng vẻ tội nghiệp đó của mình.
Nam Ngữ không tiện xen vào, nhưng trong lòng thầm ghi nhớ sự giúp đỡ của Tiểu Đình, nhất định sau này cô sẽ báo đáp.
“Cô mau đi đi, không chừng sẽ bị lỡ phỏng vấn đấy.”
Cô gật đầu rồi đi ra ngoài, bấy giờ đi qua phòng bên cạnh lại nghe thấy giọng nói của Phó Tĩnh.
“Nhà thiết kế nổi tiếng Alvis đến đây đấy.”
“Alvis?”
Nam Xuyên kinh ngạc, đó là nhà thiết kế nổi tiếng không phải ai cũng mời tới được.
“Nhất định là ban nãy anh hai đã mời đến, tôi còn thấy trợ lý đi bên cạnh Alvis cầm theo một chiếc váy rất đẹp.”
Phó Tĩnh nghĩ chắc mẩm là dành cho mình rồi, Phó Từ thật chu đáo.
Nam Xuyên liếc xéo Phó Tĩnh, trong lòng thầm ghen tỵ. Phó Từ còn chưa bao giờ đối xử tốt với cô ta như vậy.
Nhìn thấy Nam Ngữ đứng ở ngoài, Phó Tĩnh nhếch môi cười khích bác.
“Anh hai thật chu đáo, mời cả nhà thiết kế nổi tiếng Alvis đến. Còn những kẻ thấp kém thì mãi mãi là những kẻ thấp kém mà thôi.”
Nam Ngữ biết cô ta lại đang xỏ xiên mình đây mà.
Lúc này Alvis từ xa tiến đến gần, tất cả mọi người đều kinh ngạc, anh ta dừng trước mặt Nam Xuyên hỏi.
“Xin hỏi cô có phải Nam tiểu thư?”
“Đúng vậy.”
Nam Xuyên không che giấu được nụ cười, còn Phó Tĩnh thì đờ người, âm thanh xuýt xoa ghen tỵ từ mấy người xung quanh vang lên.