• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng động vang lên, cánh cửa liền bật mở. Tần Băng bước vào nhìn thấy cảnh đó, bàn tay cầm giỏ hoa quả của cô ta tức thì siết chặt lại.


Nam Ngữ nghe thấy tiếng động giật mình đẩy Mộ Hàn ra, ánh mắt anh nhìn kẻ vừa phá hỏng chuyện tốt của mình như muốn giết người, còn Nam Ngữ cười gượng gạo.


“Tần Băng, em đến đây có chuyện gì vậy?”


Lần trước ở nhà hàng bị bắt gặp, lần này lại bị Tần Băng nhìn thấy nữa, đúng là ngại thật mà!


Tần Băng xóa đi sự ghét bỏ cùng đố kỵ trong mắt, bên môi nở nụ cười tươi thân thiện với Nam Ngữ như mọi khi.


“Em đi chụp hình gần đây, tiện mua một ít hoa quả vào thăm Gia Kỳ, đã lâu rồi không được gặp thằng bé…Xin lỗi, đáng ra lúc nãy em phải gõ cửa mới đúng.”


Nam Ngữ không chút nghi ngờ, lấy cái ghế cho cô ta ngồi


“Không sao, không sao, em ngồi đi.”


Mộ Hàn lúc này đứng đút hai tay vào túi, khó chịu, còn Tần Băng len lén nhìn anh. Lúc Nam Ngữ lấy một cốc nước mời Tần Băng thì anh chợt ngăn lại.


“Sao em phải hầu hạ người khác thế chứ? Để cô ta tự đi mà lấy.”


Khóe miệng cô giật giật, chỉ muốn bịt miệng anh lại ngay lập tức.


“Đó là bạn của tôi.”


Cô giật nhẹ tay khỏi anh, ái ngại đưa nước cho Tần Băng, câu vừa nãy anh nói to thế tất nhiên cô ta cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong lòng cô ta dâng lên đố kỵ, tính cách Mộ Hàn lạnh lùng như thế nào ai cũng biết, không ngờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã thân thiết tới mức Nam Ngữ chỉ đi lấy một cốc nước mà anh đã xót tới vậy ư?


Tần Băng nhấp một ngụm nước, trầm ngâm, còn Nam Ngữ đưa mắt ra hiệu cho anh ra ngoài, anh lại coi như không thấy, tiếp tục đứng ở đó.


“Hình như lần trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?”


Cô ta bỗng hướng đến Mộ Hàn, lên tiếng.


“Không, tôi chẳng nhớ gì cả.”


Mộ Hàn không khách khí nói, đúng thật là ngoài Nam Ngữ thì anh chẳng có ấn tượng với bất cứ ai cả. Đừng nói là nhớ một người như Tần Băng.


Nụ cười trên môi cô ta thoáng chốc cứng đờ, Nam Ngữ cười gượng nhéo vào eo anh một cái.


“Anh nói gì vậy?”


Cái tính độc mồm độc miệng này sao lại phát tác đúng lúc này chứ?


Mộ Hàn bỗng ôm lấy eo cô, ngữ khí lạnh nhạt nói với Tần Băng.


“Hoa quả cũng mang tới rồi, nước cùng uống rồi, bây giờ có thể đi được rồi chứ?”


Nam Ngữ kinh ngạc. Tần Băng mím môi đứng dậy, nói với cô.


“Nam Ngữ, xem ra em đã làm phiền hai người rồi,em đi đây, lúc khác chúng ta nói chuyện sau nhé.”


“Khoan đã….”


Cô lên tiếng níu lại, Mộ Hàn không cho cô đi, vòng tay như gọng kìm ôm eo cô chặt cứng. Tần Băng đi rồi, Nam Ngữ liền quay sang lớn tiếng với anh.


“Sao anh lại nói như vậy? Cô ấy không phải là người xấu, cô ấy là bạn tôi.”


Mộ Hàn tùy ý để cô cấu véo, đánh anh, cất tiếng.


“Nhưng mà tôi không thích cô ta.”


Nam Ngữ câm nín, Mộ lão gia, anh không thích ai thì liền đuổi người đó đi hay sao??


Cô phồng má biểu thị bất mãn, lầm bầm nói.


“Tính khí thất thường như anh thì đâu thể thích ai…”


Mộ Hàn lại nghe thấy, không chần chừ đáp lời.


“Tôi chỉ thích em thôi.”


Nam Ngữ sừng người, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nóng bỏng, giống như là để chứng thực lời nói đó, đôi môi dần hạ xuống gần hơn…


“Đừng!”


May mà lí trí kịp thời ngăn cản, cô đưa bàn tay lên chặn miệng của anh lại. Mi tâm Mộ Hàn hơi cau nhẹ, Nam Ngữ quay mặt đi lúng túng nói.


“Ở đây nhiều người, anh mau về đi, tôi còn phải đi làm nữa.”


Bàn tay đặt ở môi anh có chút nóng, cô nói xong liền rụt tay lại. Muốn đuổi anh đi dễ dàng như thế sao? Không đơn giản thế!


Động tác của anh nhanh như cắt dồn cô vào tường, cuối cùng bờ môi anh cũng được tiếp xúc với làn môi ngọt ngào kia. Lưỡi anh nhẹ nhàng tách hai hàm răng của cô đi vào, cuốn lấy lưỡi cô mút mát, Nam Ngữ đánh vào ngực anh nhưng chỉ phát ra được tiếng “ưm ưm” nhỏ xíu . Mộ Hàn càng hôn sâu hơn, bàn tay đặt ở vòng eo nhỏ bé xoa nhẹ.


Anh hôn một lúc mới lưu luyến buông cô ra, đôi môi cô đỏ ửng còn căng bóng, hai gò má càng đỏ hồng, cụp mắt xuống không nhìn anh. Vẻ mặt anh lúc này đắc ý giống như được ăn cá, cất giọng trầm mê quyến rũ bên tai cô.


“Đừng quên buổi hẹn hò của chúng ta đấy, tôi đi đây.”


Dứt lời, Mộ Hàn nâng cằm cô lên để cô nhìn anh, lưu luyến thơm một cái vào gò má mềm mại, sau đó mới cười cười rời đi.


Anh đi rồi, Nam Ngữ đờ đẫn mất một lúc rồi mới giơ hai tay ôm lấy má mình, nóng quá đi…Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt mà hai đốm lửa nhỏ cứ như nhảy nhót, cô khẽ sờ lên môi mình, trong đầu hiện lên cảnh lúc nãy, lắc đầu muốn xóa nó đi.


Nhưng mà…lúc Mộ Hàn xuất hiện ở trường mẫu giáo bảo vệ cho cô và Kỳ Kỳ, cô thừa nhận đã rung động trong khoáng khắc đó. Hồi trước khi xảy ra chuyện. chẳng có một ai đứng ra bảo vệ cô cả, họ chỉ muốn bức ép, dồn cô vào đường cùng.


Cô đã từng bị phản bội, vì thế mà trở nên mất niềm tin vào người khác, vậy nên khi nghe Mộ Hàn nói thích mình, cô vẫn chưa thể nào tin tưởng anh hoàn toàn.


Nam Ngữ tạm thời gạt nó đi không suy nghĩ tới nữa, đi tìm Kỳ Kỳ xem cậu bé thế nào nhưng tìm khắp cả bệnh viện mà không thấy, sốt ruột gọi cho con trai.


Kỳ Kỳ bấy giờ đang ngồi trong lòng Mộ Hàn chơi trò chơi, thấy mami gọi đến, không chần chừ ấn nút nghe.


“Mami!”


“Kỳ Kỳ, con ở đâu vậy?”


Cậu nhìn anh, Mộ Hàn gật đầu, cậu mới tiếp tục nói.


“Con đang ở trên xe của baba! Baba nói sẽ cho con đi tham quan tập đoàn SG!”


“Mami, mami không phải lo cho con đâu, con không sao…”


Giọng cậu dường như rất hưng phấn, nhưng Mộ Hàn đột ngột đưa cậu đến SG làm gì cơ chứ?


“Kỳ Kỳ, không được, quay về với mami ngay.”


“Em đừng lo, con ở với tôi, không có vấn đề gì đâu. Nếu em muốn nói chuyện thì gọi tới số điện thoại của tôi.”


Mộ Hàn nói với cô, sau đó cúp máy, chưa đầy mười giây điện thoại cô đã báo tiếng tin nhắn vang lên, là số điện thoại của Mộ Hàn.


Kỳ Kỳ cười tủm tỉm nhìn anh “Baba, kế sách này của baba hay quá, mami nhất định sẽ gọi cho baba.”


Mộ Hàn nhéo má cậu, nhếch môi cười.


“Đều là nhờ con.”


Nam Ngữ hết nói nổi, hai người bọn họ nhất định là tính kế với cô đây mà.


Trợ ký Lưu lúc này đã dừng xe trước cửa tập đoàn, Mộ Hàn vừa bước xuông cùng Kỳ Kỳ đã thu hút toàn bộ ánh nhìn, tiếng xì xào bàn tán rầm rộ vang lên.


“Cậu bé kia là ai? Con trai của Tổng giám đốc sao…?”


“Giống nhau quá.”


“Không thể nào…Tổng giám đốc có con từ bao giờ vậy?”


Người thì hoài nghi, người lại đố kỵ, tin đồn Tổng giám đốc có con oanh tạc tất cả phòng ban, có người còn chụp hình lại truyền cho nhau xem trên Weibo.


Mộ Hàn không quan tâm, bế Kỳ Kỳ lên phòng chủ tịch. Không lâu sau anh vừa đi lên thì một chiếc xe đắt tiền cũng dừng lại, quản gia lập tức xuống mở cửa xe, Lão thái thái vừa uy nghi vừa cao quý đi vào trụ sở của tập đoàn SG.


“Lão thái thái…”


Lễ tân nhận ra đây là Lão thái thái. tất tả chạy ra đón.


“Mộ Hàn đâu?”


Bà cất tiếng hỏi.


“Dạ, Tổng giám đốc Mộ ở trên phòng ạ.”


Lão thái thái gật đầu, không hỏi gì nhiều, bà vừa đi khỏi thì mấy nhân viên đã xúm lại với nhau bàn tán.


“Hôm nay là ngày gì vậy? Tổng giám đốc Mộ mang con tới, còn cả Lão thái thái cũng đến, chẳng lẽ là SG sắp có chuyện lớn rồi sao?”


“Không biết là phu nhân của Tổng giám đốc Mộ trông như thế nào…”


Trợ lý Lưu vừa nhìn thấy Lão thái thái đã chạy tới chào hỏi. Bà nhẹ gật đầu rồi gõ cửa phòng chủ tịch, lát sau giọng nói lạnh lùng của Mộ Hàn truyền ra.


“Vào đi.”


Trợ lý Lưu vừa mở cửa cho bà, vừa nhìn thấy Kỳ Kỳ ngồi trong lòng Mộ Hàn, bà đã sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK