Sau khi vào nhà, Thạc Chân mới được Viễn Chân đặt đứng xuống, nơi đây đối với cô không còn xa lạ, mọi ngóc ngách trong nhà cô đều biết rõ.
Viễn Chân xoa đầu Thạc Chân, ân cần nhắc: "Con về phòng tắm đi, chú nấu cơm trưa."
Thạc Chân đã bước vào hang cọp không còn lối quay đầu, cô miễn cưỡng trở về phòng được dành riêng cho cô từ khi còn rất nhỏ, giường cũng là loại giường đôi có rất nhiều gấu bông trang trí. Nếu không phải đơn phương Viễn Chân, Thạc Chân chắc chắn đã nghĩ cô chính là con gái rơi của anh nên mới được anh đối xử đặc biệt.
Căn phòng dành cho Thạc Chân vẫn ngăn nắp sạch sẽ, cô bước đến tủ quần áo mở ra, bên trong vẫn là quần áo của cô cách đây hai năm, trên vải vẫn còn vương hương nước xả như mới giặt cách đây không lâu.
Lấy một bộ quần áo, Thạc Chân đau đầu ngã xuống giường, trên ga gối và chăn vẫn như quần áo thơm mùi nước xả vải.
Cảm giác có chút không đúng, Thạc Chân bật dậy kiểm tra khắp phòng tìm điểm khác biệt, quả nhiên trong ngăn bàn xuất hiện một thỏi son đã từng được dùng qua gần một nửa.
Thạc Chân vứt quần áo xuống sàn, siết chặt thỏi son trong tay chạy ào đi tìm Viễn Chân.
Vào trong bếp, Thạc Chân kéo tay Viễn Chân đang tập trung cắt rau, cô giơ thỏi son lên trước mặt anh, hai mắt rưng rưng kìm nén, nghiêm trọng hỏi: "Tại sao có thỏi son này trong ngăn bàn? Tại sao quần áo và ga gối có mùi nước xả vải mới? Chẳng phải chú nói chú chỉ qua lại với cô gái khác theo ý ông thôi, qua lại đến mức qua đêm cùng nhau?"
"Không phải, con nghe chú giải thích..."
"Con không muốn nghe!" Thạc Chân nghẹn ngào cắt ngang, mất niềm tin hoàn toàn vào thực tại: "Chú đâu cần nói dối với con, chuyện chú qua lại hẹn hò kết hôn với ai đó cũng là sớm muộn, cuộc sống của chú, chú cứ tự quyết định là được, không cần phải để ý đến con."
Thạc Chân nói xong liền xoay người chạy đi, ngang qua bàn liền ném thỏi son lên đó, cắm đầu chạy về hướng cửa.
Chỉ cách vài centimet nữa tay Thạc Chân đã chạm được tay nắm cửa, cơ thể cô bỗng bị bế xốc từ phía sau, xoay ngược lại gọn gàng trong lòng Viễn Chân.
Thạc Chân đã ôm thất vọng tột cùng, không còn hơi sức để tranh cãi với Viễn Chân, dù rất muốn vùng lên phản kháng rời khỏi anh, nhưng trái tim lại quá yếu mềm mà rơi nước mắt.
Viễn Chân vẫn rất bình tĩnh, vì thấy Thạc Chân quá kích động nên có chút nóng lòng, anh nhanh chóng phân trần: "Con đang nghĩ gì vậy? Nếu chú và cô gái đó có gì thì tại sao lại ở phòng con? Hôm cô ta ở đây có bà nội nữa, bây giờ chú lập tức gọi cho bà để con tự mình xác nhận."
Nghe ra cũng khá hợp lý, tâm trạng Thạc Chân dần bình ổn lại, thút thít thỏ thẻ: "Chú thề đi."
Viễn Chân nhìn thẳng vào mắt Thạc Chân, mạnh dạn nói: "Chú thề, chú chưa từng xảy ra chuyện gì quá giới hạn với bất kỳ ai."
Cảm giác trong Thạc Chân dễ chịu hơn hẳn, cô chớp mi ướt đẫm, không vui ra mặt: "Nhưng tại sao chú lại để cô ấy vào phòng con, mặc quần áo của con, nằm trên giường con?"
Viễn Chân cười khổ, cất bước vào phòng khách đặt Thạc Chân xuống sofa lớn màu nâu bằng nhung hình chữ U, chậm rãi trả lời: "Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, bà nội ngủ ở đó nên cô ta mới ngủ cùng, nhưng chú đã thuê người giặt giũ sạch sẽ rồi."
Thạc Chân bất chợt yên lặng, tầm mắt hướng về chỗ khác, lạnh nhạt đáp: "Dạ."
Hóa ra, Thạc Chân đối với Viễn Chân chưa từng là riêng biệt, phòng anh dành cho cô cũng có thể cho người khác vào, quần áo anh mua cho cô cũng có thể cho người khác mặc, giường anh tự tay trải ga xếp chăn cho cô cũng có thể cho người khác nằm lên, căn hộ riêng tư nơi anh ở chưa từng tiếp khách cũng đã để người khác đặt chân vào.
Bất cứ thứ gì Viễn Chân dành cho Thạc Chân cũng có thể dành cho người khác, thứ duy nhất là tình cảm của anh sẽ chỉ dành cho người khác, vĩnh viễn không dành cho cô.
Không tiếp tục cản trở Viễn Chân nấu ăn, Thạc Chân về phòng lấy một bộ quần áo khác, lúc ngửi vải kiểm tra đều mang theo mùi thơm, đồng nghĩa với việc anh đã thuê người giặt hết một lượt, không may thì chọn trúng bộ cô gái kia từng mặc.
Ăn trưa xong, Viễn Chân đưa Thạc Chân đến cửa hàng mua quần áo và vật dụng cá nhân mới. Ở nơi đông người Viễn Chân luôn để mắt đến Thạc Chân tránh cô bỏ chạy, cô nhóc này khi còn bé cứ mãi thích bám lấy anh, đến khi lớn một chút đã thay đổi hoàn toàn.
Trái với lo lắng của Viễn Chân, Thạc Chân dường như sau những ngày xảy ra quá nhiều chuyện, sức lực cũng không dư dả để nổi loạn. Cô cứ yên lặng đi trước anh một bước, thích hay không thích thứ gì cũng không biểu lộ ra mặt.
Mua xong đồ đã hơn bốn giờ chiều, trên đường về nhà Viễn Chân cố tình ghé quán đưa Thạc Chân đi ăn món gà rán mà cô thích.
Trong lúc đợi đồ ăn lên bàn, Thạc Chân ôm ly nước ngọt hút liên tục, Viễn Chân ngồi bên cạnh liếc mắt thấy liền lấy ly nước đặt sang một bên.
"Uống no rồi sẽ không ăn nhiều được."
Viễn Chân rút một tờ khăn giấy ướt sát khuẩn, cầm lấy tay Thạc Chân lau sạch, từng ngón tay đều lau vô cùng tỉ mỉ. Dường như đã rất lâu rồi Viễn Chân mới nắm tay Thạc Chân, bàn tay cô vẫn rất bé, cánh tay cũng rất gầy, so với anh cô càng nhỏ.
Thạc Chân ngồi yên không phản ứng khi Viễn Chân nắm lấy tay mình, bởi nếu có nghĩ cũng chỉ là cô ảo tưởng. Vả lại, hành động này của Viễn Chân cũng giống như trước đây khi cô còn bé, anh vẫn làm như vậy, chẳng có gì hơn.
"Anh Chân!"
Giọng nữ thanh thoát kéo sự tập trung của Viễn Chân và cả Thạc Chân, cô vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay một cô gái trông đã khá chững chạc, đoán chừng cũng đã ngoài hai lăm, trên người còn mặc bộ váy công sở đi cùng hai cô bạn.
Có một điều Thạc Chân không muốn cũng phải thừa nhận, cô gái trước mặt có nhan sắc không hề tầm thường, mắt mũi miệng đều rõ nét, vẻ đẹp rất sắc sảo. Nếu sánh cùng vẻ ngoài trầm tĩnh chững chạc của Viễn Chân, cô gái này hoàn toàn phù hợp.
Cô gái tươi cười bước đến gần, nhìn Thạc Chân một cái rồi hỏi: "Là cô bé bố mẹ anh vẫn hay nhắc phải không?"
Viễn Chân đáp "Ừ", ngoài ra không giới thiệu gì thêm.
Cô gái cười ngọt ngào với Thạc Chân, mở lời trước: "Chào em... À không, chào con, cô là Mộ Khả Ý, là bạn của chú con."
Thạc Chân chăm chú quan sát Mộ Khả Ý, hỏi một câu đánh trúng trọng tâm: "Cô là vợ chưa cưới của chú Chân ạ?"
Mặc dù là lần đầu gặp nhưng Mộ Khả Ý đã nghe nhắc đến Thạc Chân rất nhiều trước đó. Điều cô không ngờ nhất chính là tính cách của Thạc Chân vô cùng giống Viễn Chân, đều lạnh lùng khó gần.
Còn nghĩ sẽ rất khó nói chuyện với Thạc Chân, nhưng vừa nghe qua câu hỏi kia thì Mộ Khả Ý lập tức nắm được chính xác tính Thạc Chân rất thẳng thắn, như vậy sau này muốn làm thân kết bạn cũng không phải đắn đo suy nghĩ lấy lòng.
Nụ cười trên môi Mộ Khả Ý càng rạng rỡ hơn, tự tin gật đầu: "Phải, là cô."