Thạc Chân nhíu nhíu mắt nhìn dòng chữ thư pháp được viết bằng mực Tàu, bên trên giấy trắng dài ngang ghi [Cưng chiều tuyệt đối, trừng phạt thẳng tay!]
Hiểu ra dòng chữ kia, Thạc Chân ngơ ngác nhìn Viễn Chân đang cười hài lòng, cô lơ mơ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại treo cái đó lên?”
“Gia pháp nhà chúng ta, áp dụng từ hôm nay.”
Thạc Chân bĩu môi nhìn Viễn Chân, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em thù dai lắm đấy, chuyện ngày trước em không bao giờ quên đâu.”
Viễn Chân bỗng nở một nụ cười nịnh bợ, chớp mắt đã lật mặt: “Bốn chữ đầu dành cho em, bốn chữ sau dành cho con chúng ta.”
“Vậy thì được.” Thạc Chân cười đắc ý lên mặt, ung dung đi vào bếp.
Sau Tết, vợ chồng Viễn Thành và vợ chồng Lưu Minh cùng lúc đón con đầu lòng chỉ cách nhau vài ngày. Không lâu sau, tin tức Viễn Chân và Thạc Chân tổ chức hôn lễ cũng được thông báo ra ngoài.
Bất kỳ ai biết mối quan hệ giữa Viễn Chân và Thạc Chân trước đó đều bị nhấn chìm trong hoang mang, mà người sốc nhất trong chuyện này là Mộ Khả Ý. Ngay khi cầm thiệp cưới đỏ trên tay, hai mắt cô ta trừng trừng kinh ngạc, đôi tay không ngừng run rẩy không dám tin vào những gì đang diễn ra.
Trong khi đó, bộ truyện tranh của Thạc Chân ngày càng nổi tiếng, hình ảnh Viễn Chân được xem như là hình mẫu của nam chính, mà cô chưa từng lên tiếng xác nhận hay phủ nhận, điều này càng khiến cho cư dân mạng càng đinh ninh là thật.
Ngay khi hôn lễ Viễn Chân được công khai, bộ truyện tranh càng được quan tâm, chính ngay lúc này Mộ Khả Ý mới phát hiện bản thân bị Thạc Chân dắt mũi từ lâu. Chương truyện dừng lại mới nhất chính là những gì đang diễn ra ở thực tại.
Trong phòng riêng ở nhà, Mộ Khả Ý điên cuồng hét lớn, cô ta luôn đề phòng những người phụ nữ vây quanh Viễn Chân, nhưng cô ta lại như kẻ mù bỏ qua người bấy lâu nay độc chiếm trái tim Viễn Chân là người mang danh con gái rơi kia.
Đầu tháng tư, hôn lễ chính thức được diễn ra, bụng Thạc Chân vẫn chưa thấy rõ, mặc thêm váy cưới rộng cũng không bị lộ chuyện có thai. Bố mẹ Thạc Chân cũng xuất hiện, những khuất mắc hiểu lầm đều dẹp bỏ, một lòng hướng về hạnh phúc chung của con cái.
Khi mời rượu đến bàn Mộ Khả Ý, Thạc Chân lại điềm nhiên nở nụ cười kiêu hãnh, cô ta cố ý tân trang bản thân thật lộng lẫy, kết quả chẳng ai để ý đến. Cho tới lúc Thạc Chân đến gần, Mộ Khả Ý cầm ly rượu đứng lên, ánh mắt lộ rõ sự giận dữ, ngoài mặt vẫn tươi cười ghé tai cô nói với tông giọng vừa đủ nghe.
“Dùng thủ đoạn để có được Viễn Chân, nếu đấu công bằng cô sẽ không bao giờ thắng được tôi về mọi mặt.”
“Vậy sao? Đáng tiếc là cô sai rồi, người thắng cuộc định sẵn là con.” Thạc Chân liếc nhìn nét mặt kinh ngạc pha lẫn khó hiểu của Mộ Khả Ý, cô cố tình thả giọng nhẹ tênh lại mang đầy ý mỉa mai: “Cô không biết con thắng cô ở điểm nào à? Chỉ dựa vào cách xưng hô đã quá rõ còn gì?”
Nói rồi Thạc Chân nghiêng ly rượu trong tay cụng vào ly Mộ Khả Ý, ẩn ý nói: “Muốn thành công, trước tiên hãy khiêm tốn lại.”
Sau hôn lễ của Thạc Chân và Viễn Chân, Mộ Khả Ý tự động nộp đơn xin nghỉ việc, bởi bộ truyện tranh Người yêu tôi đã là một ông chú nổi tiếng khắp công ty, không cần xác nhận cũng khẳng định được nhân vật chính là ai, và kẻ thứ ba xấu mặt chắc chắn là chỉ thẳng đến Mộ Khả Ý, nhân viên ai cũng nhìn cô ta bằng con mắt xem thường, cô ta đương nhiên không còn mặt mũi ở lại.
Cuộc sống sau hôn lễ không có gì thay đổi, công việc của Viễn Chân cũng chỉ bận rộn theo mùa. Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Viễn Chân liếc nhìn Thạc Chân đang ăn ngon miệng, anh vu vơ hỏi: “Em định giấu anh tới khi nào, bây giờ người ngoài đều đã biết hết.”
“Biết cái gì?” Thạc Chân ngơ ngác hỏi ngược lại.
Viễn Chân thở ra một hơi, nhấn giọng nói: “Tôi đang nhắc đến bộ truyện tranh của cô đấy, tác giả Song Chân.”
Thạc Chân nghe Viễn Chân nói đến, đột ngột thay đổi thái độ trở nên trầm trọng. Cô buông đũa, mặt mày lạnh tanh nhìn anh, dựa lưng vào ghế khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Hôm nay anh đã đích thân mở lời, em cũng không giấu nữa. Phải, em là tác giả Song Chân, những diễn biến trong bộ truyện là những gì đã xảy ra trong thực tế. Và cái kết em hướng đến kết cục buồn, anh hiểu ý em không?”
“Không hiểu.” Viễn Chân kiên định lắc đầu.
Hai mắt Thạc Chân rưng rưng như cố kìm nén cảm xúc, tỏ ra mạnh mẽ đối diện với anh: “Xin lỗi, sự thật là em ở bên anh, muốn sinh con cho anh là để báo đáp, không ngờ lại lợi dụng anh.”
“Ừm, không sao, anh chấp nhận được.”
Ấn đường Thạc Chân cau chặt lại, bỏ hai chân đang khoanh trên ghế xuống, chồm người đến chỗ Viễn Chân ngồi đối diện, nghiêm túc chỉnh: “Không phải, anh phải nói là “Hóa ra trong lòng em tôi chỉ có như vậy, tôi đã sai khi tin em”, như vậy mới đúng.”
Viễn Chân bật cười bất lực, khổ tâm đáp: “Ngày trước anh tốt nghiệp trường hàng không, không phải trường sân khấu. Còn nữa, em viết kết cục buồn chắc chắn bị ném đá, tốt nhất em nên viết đúng hiện thực đi, kẻo người ta lại mắng em ức hiếp nam chính.”
“Phì…” Thạc Chân tỏ ra đầy khinh bỉ, biểu cảm không chút cam tâm: “Rõ ràng ban đầu em xây dựng hình ảnh nữ chính đáng thương, tại sao mọi người lại quay hẳn một trăm tám mươi độ cảm thông nam chính chứ? Chắc chắn vì xuất hiện của anh ngoài đời khiến nhân vật em xây dựng bị đảo lộn rồi.”
Thạc Chân càng bàn tới vấn đề này càng uất ức, cô trề môi nhìn anh không vui: “Anh không biết đâu… Một mối tình càng trải qua nhiều sóng gió thì tình cảm mới càng sâu đậm.”
Đôi mày Viễn Chân hơi nhướn lên, ngạc nhiên hỏi: “Hai chúng ta còn chưa trải qua đủ sóng gió à?”
“Vẫn chưa.” Thạc Chân lắc đầu, dáng vẻ hết sức kiên quyết: “Anh không thấy trong mấy bộ phim tình cảm dài tập, ngoài nữ phụ phá rối còn phải xuất hiện nam phụ luôn ở bên cạnh nữ chính khi bị nam chính đối xử tệ sao?”
“Có Viễn Thành với Lưu Minh là nam phụ làm nền cho chúng ta còn gì.”
Thạc Chân thở mạnh ra một hơi, vừa buồn cười vừa tức trước suy nghĩ của Viễn Chân. Lấy lại tinh thần cao hứng, cô chậm rãi giải thích: “Ý của em là kiểu nam phụ si tình, dù nữ chính có ở bên nam chính thì anh ta vẫn không bỏ cuộc, tìm mọi cách giành lại nữ chính…”
Mi mắt Viễn Chân dần híp lại đầy nguy hiểm, Thạc Chân cũng nhận thức tình hình mà giọng vô thức nhỏ lại về sau. Anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm khắc đe dọa: “Trước khi làm gì cũng phải nhớ nhìn qua bảng gia pháp nhà chúng ta nhé.”
“Anh định ức hiếp em? Em đang mang thai con anh đấy.” Thạc Chân hất cao mặt, lên giọng đáp trả.
“Ồ.” Viễn Chân giả vờ ngạc nhiên, điềm nhiên phản công: “Chẳng phải bộ truyện Người yêu tôi đã là ông chú là sự nghiệp quan trọng nhất của em sao, anh lại là nam chính, tình tiết lấy ngoài đời, nếu như anh không phối hợp nữa, chẳng phải em không còn gì để vẽ tiếp? Chậc chậc, không lẽ em muốn sự nghiệp của em phải dừng lại tại đây? Suýt nữa thì quên, anh có nên đòi tiền bản quyền nhân vật không?”
Thạc Chân mỉm cười như mếu, ngoan ngoãn thuận theo “nam chính phản diện” trong lòng: “Em đâu dám có ý nghĩ bậy bạ, mọi chuyện em đều nghe theo anh mà, lão già đáng ghét.”