Editor: CandieeTô Xảo Xảo phớt lờ Thẩm Hướng Nam một tuần, cuối cùng cô không thể kìm lòng được nữa, kéo Thẩm Hướng Nam ra khỏi danh sách đen. Mới vừa thêm lại đã nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, lúc này Tô Xảo Xảo vẫn còn cho rằng Thẩm Hướng Nam quan tâm cô, ít nhất anh nguyện ý mỗi ngày gửi tin nhắn cho cô dù dưới tình huống anh bị cô phớt lờ.
“Anh có thể đến gặp em trước tiên ngay khi trở về sao?”
“Xảo Xảo, cuối cùng em cũng thêm anh lại. Có thể, anh nhất định sẽ đi gặp em trước tiên ngay khi trở về!”
“Nếu anh lại thất hứa lần nữa thì sao?”
“Sẽ không, nếu anh thất hứa, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được.”
“Vậy lần này anh nhất định phải nói được làm được, bằng không em thật sự sẽ tức giận.”
“Ừa, bé tức giận*!”*Nguyên văn: tức phụ nhi (tớ không biết nên dịch làm sao, nếu ai biết thì góp ý cho tớ nhé)
“Hướng Nam, chúng tớ muốn đi ăn cơm, cậu có đi hay không?” Cố Giai Trạch gõ cửa phòng Thẩm Hướng Nam.
“Chờ tớ một chút.”
Thẩm Hướng Nam đem sách đặt lại phía dưới gối nằm, sắp xếp lại cảm xúc, rồi ra mở cửa cùng hai người bọn họ đi ăn cơm. Sau bữa tối, Dễ Truyền Dương đề nghị đi uống một chén, Thẩm Hướng Nam vốn định muốn từ chối, nhưng hai người kia năn nỉ ỉ ôi, nên vẫn đi theo đi.
Ba người đi vào một quán bar địa phương mang màu sắc dân tộc, gọi ba ly đồ uống, ngồi ở một góc ghế dài nói chuyện phiếm. Đề tài nói chuyện của đàn ông chỉ đơn giản quay xong quanh người đẹp, công việc, trò chơi, Thẩm Hướng Nam rõ ràng không có hứng thú, không chút để ý nhìn sân nhảy lắc lư có cả trai lẫn gái.
“Anh Nam, cậu mau nhìn về hướng 5 giờ, đó có phải là kiểu cậu thích không?” Thẩm Hướng Nam nhìn theo hướng ngón tay của Dễ Truyền Dương, một khuôn mặt sạch sẽ mang theo vẻ trẻ con không giấu được vẻ bối rối, có chút mê mang, hiển nhiên là lần đầu tiên tới quán bar. Trong ánh đèn mờ ảo, Thẩm Hướng Nam lại cảm thấy có chút quen thuộc.
“Chẳng lẽ là em ấy?” Thẩm Hướng Nam muốn tiến lên để xác nhận, mới vừa đứng dậy liền nhìn thấy cô gái ấy kéo bạn mình chạy ra khỏi quán bar.
“Làm sao có thể là em ấy.” Thẩm Hướng Nam nghĩ thầm rồi lại ngồi xuống.
Lâm Mạt còn chơi chưa được bao lâu đã bị Tô Xảo Xảo lôi ra khỏi quán bar, có chút ngốc.
“Xảo Xảo cậu làm sao vậy, vẻ mặt giống như nhìn thấy ma vậy.”
“Có lẽ đã nhìn thấy ma thật.”
“Cái gì, đang là buổi tối cậu đừng làm tớ sợ a, lá gan tớ rất nhỏ.”
“Tớ hình như đã nhìn thấy anh ấy.”
“Ai?”
“Người yêu cũ trên mạng.”
“Cái gì, cậu vẫn còn nhớ tớ anh ta? Anh ta không chịu tới gặp cậu, cậu còn mong ở chỗ này gặp được anh ta sao?”
“Không có, tớ không muốn gặp anh ấy nên mới trốn tránh.”
“Cậu yên tâm đi, cậu chỉ tới đây để đi chơi với tớ, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu đã ra ngoài, vậy chúng ta về sớm một chút, chuẩn bị mọi thứ cho cuộc hẹn hò ngày mai thành công!” Lâm Mạt làm động tác cố lên, kéo Tô Xảo Xảo trở về chỗ ở, nhưng trong đầu Tô Xảo Xảo vẫn nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Thật sự chỉ là trùng hợp sao? Đó thật sự là một sự trùng hợp.
Ngày hôm sau, Tô Xảo Xảo bồi Lâm Mạt đi đến địa điểm mà cậu ấy và bạn trai trên mạng hẹn gặp mặt. Nói đến người bạn trai này của Lâm Mạt, Tô Xảo Xảo nhớ tới buổi tối nào đó Lâm Mạt nói với cô rằng đã chia tay, cô còn không dám tin. Trong ấn tượng của cô, bạn trai cũ của Lâm Mạt luôn làm mọi cách có thể để ỷ lại Lâm Mạt, ngược lại là Lâm Mạt không biết tốt xấu, cho rằng anh ta phiền phức, nhưng khi Lâm Mạt nói muốn chia tay, đối phương lại nhanh chóng đồng ý.
“Cậu có thể sẽ không bao giờ gặp lại một người thích mình như vậy, cậu có hối hận không?” Tô Xảo Xảo đã từng hỏi Lâm Mạt như vậy, Lâm Mạt nói cho cô biết kỳ thật đây là một sự giải thoát.
“Tớ thật ra cũng không thích anh ấy đến vậy, nhưng lấy thân phận là một người bạn gái hưởng thụ sự tốt đẹp của anh ấy đối với mình, điều này không công bằng. Anh ấy có lẽ cũng cảm thấy không biết nên làm thế nào trong đoạn tình cảm này, cho nên mới đồng ý chia tay, điều này đối với hai người chúng tớ là một sự giải thoát.”
Lúc ấy Tô Xảo Xảo vẫn chưa chia tay với Thẩm Hướng Nam, nhưng cô cũng đã không biết nên làm thế nào, sau khi Thẩm Hướng Nam thất hứa hai lần.
“Mạt Mạt, người bạn trai kia của cậu không đáng tin cậy a, đợi lâu như vậy mà còn chưa tới.”
“Anh ấy nói rằng anh ấy sắp tới rồi.” Vừa dứt lời, sau lưng liền truyền đến một tiếng chào hỏi.
“Này, anh ở đây.” Là giọng của Dễ Truyền Dương.
Hai người nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, Lâm Mạt nhìn ra cảm giác thanh xuân trên người Dễ Truyền Dương tâm trí đều bị mê hoặc, cho nên không chú ý tới Tô Xảo Xảo bên cạnh mình không thích hợp.
Tác giả có lời muốn nói: Xông lên!
Danh Sách Chương: