Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo đuổi Thẩm Châu Bạch mười năm, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhàm chán.

Tôi từ bỏ anh ấy, ở bên Chu Diên Xuyên, người vẫn luôn thích tôi.

Chu Diên Xuyên đốt pháo hoa trong thành phố cả đêm, mua một hòn đảo nhỏ cầu hôn tôi.

Nhưng vào đêm trước khi kết hôn, anh ấy lại mất tích.

Lúc tôi tìm được anh ấy thì nghe thấy anh đang cười nhạo với người khác:

“Tôi muốn Thẩm Châu Bạch cảm thấy buồn nôn nên mới cố ý theo đuổi Hứa Thanh Hàm mà thôi.”

“Có được rồi, ngược lại, lại cảm thấy không còn ý nghĩa nữa.”

“Nhưng tôi vẫn không cam lòng, cho nên muốn trốn khỏi hôn lễ khiến cho cô ấy mất mặt, không phải chơi rất vui sao?”

Thế là tôi đã bỏ trốn khỏi hôn lễ trước, biến anh ấy thành trò cười cho cả thành phố.

Sau này, nghe nói đại thiếu gia nhà họ Chu cả người kiêu ngạo đã lục tung cả thành phố lên cũng không tìm thấy được cô dâu mất tích của mình.
——

01.

Một tháng trước khi kết hôn, Chu Diên Xuyên đã mất tích.

Tôi tìm kiếm khắp cả thành phố cũng không thấy anh ấy.

Ngày thứ bảy sau khi anh ấy biến mất, tôi nhận được tin tức nói anh ấy xuất hiện ở thành phố Thượng Hải.

Tôi đã bay đến đó trong đêm.

Trên một con tàu, cuối cùng tôi cũng gặp được anh ấy.

Đang muốn gõ cửa đi vào thì nghe thấy tiếng cười nhạo của anh ấy:

“Tôi muốn Thẩm Châu Bạch cảm thấy buồn nôn nên mới cố ý theo đuổi Hứa Thanh Hàm mà thôi.”

“Có được rồi, ngược lại, lại cảm thấy không còn ý nghĩa nữa.”

Tôi dừng bước.

Trông dáng vẻ anh ấy không giống như đã uống say, hơn nữa còn rất tỉnh táo.

Vậy nên những lời anh ấy thốt ra khỏi miệng rất khó nghe:

“Hơn nữa sau khi nếm thử được mùi vị của cô ấy rồi, tôi cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.”

Xung quanh vang lên một trận cười mờ ám.

“Chứ không phải là anh Chu hái được cao lãnh chi hoa* à?”
*hoa trên núi cao, chỉ người có dung mạo đẹp như hoa như ngọc nhưng rất băng lãnh, lạnh lùng

Chu Diên Xuyên có vẻ như rất tận hưởng mấy lời khen ngợi này, tiếp tục nói:

“Các cậu đừng nghĩ lúc trước cô ấy liều mạng theo đuổi Thẩm Châu Bạch như vậy, nhưng thật ra là trong sáng vô cùng, đáng tiếc...”

“Đáng tiếc cái gì cơ?”

Chu Diên Xuyên chầm chậm nhả ra một làn khói:

“Đáng tiếc, mặc dù tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy nhưng không phải là người đàn ông đầu tiên cô ấy thích.”

“Cô ấy thích Thẩm Châu Bạch mười năm, ai mà biết được trái tim cô ấy có còn trong sạch hay không?”

“Nếu không phải là đối thủ một mất một còn của Thẩm Châu Bạch, muốn theo đuổi Hứa Thanh Hàm để đối đầu với hắn, thì tôi cũng không đến nỗi phải diễn ra vở kịch người đàn ông thâm tình âm thầm bảo vệ phía sau.”

Có người trêu ghẹo:

“Có được người ta ba năm rồi, sao bây giờ anh Chu lại bắt đầu than vãn thế?”

Vẻ mặt Chu Diên Xuyên phiền não, lạnh lùng nói:

“Cũng bởi vì theo đuổi cô ấy lâu như vậy cho nên mới cảm thấy không cam lòng.”

Trong đám người có người tiếp tục nói: “Nghe nói cô ấy đang tìm anh khắp nơi, sắp phát điên rồi. Anh biến mất nhiều ngày như vậy liệu có sao không?”

Chu Diên Xuyên rít một hơi thuốc, nhả ra hơi khói cười nhạo:

“Trốn khỏi hôn lễ khiến cho cô ấy mất mặt, không phải chơi rất vui sao?”

Tôi nhìn biểu cảm trên mặt anh ấy, không có một nét áy náy, thương hại hay tình cảm nào cả.

Mà là mối thù lớn,

Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hôm nay.

Đầu ngón tay ghim vào lòng bàn tay, trái tim giống như bị ai đó dùng kim đâm vào, đau đến nghẹt thở.

Tôi luôn nghĩ rằng Chu Diên Xuyên sẽ là sự cứu rỗi và kết thúc của tôi.

Tôi cũng bảo đảm rằng tình cảm của tôi đối với anh ấy không phải là cảm động mà là thích anh ấy nên mới đồng ý.

Hôm đó, anh ấy vui mừng đến mức đốt pháo hoa trong thành phố.

Sau ba năm bên nhau, anh ấy đã mua một hòn đảo nhỏ đứng tên tôi để cầu hôn tôi, trên bầu trời thả đầy lồng đèn Khổng Minh.

Tôi nghĩ đó là tình yêu, là sự lãng mạn.

Không ngờ đó là một vở kịch mà anh ấy diễn để trả thù Thẩm Châu Bạch.

Hóa ra mười năm thâm tình và sự giúp đỡ đó đều là dàn dựng lên sao?

02.

Trong lúc bàng hoàng, tôi nhớ lại một số chuyện cũ.

Tôi được đưa đến nhà họ Hứa ở một thị trấn nhỏ phía nam từ năm mười hai tuổi.

Tôi cảm thấy bất an, tự ti và nhút nhát.

Năm đó Thẩm Châu Bạch chỉ giúp tôi chống lại việc bị bắt nạt, tôi đã phải lòng anh ấy một cách vô phương cứu chữa.

Theo đuổi anh ấy, ai ai cũng biết.

Nhưng anh lại chán ghét tôi vô cùng.

Sau này cuối cùng tôi cũng cảm thấy việc này thật vô nghĩa, nên tôi đã buông bỏ anh ấy.

Tôi thấy được Chu Diên Xuyên vẫn luôn âm thầm bảo vệ tôi.

Đêm đó trời đổ mưa rất to, anh ấy vẫn cầm ô che cho tôi.

Anh nói:
“Hứa Thanh Hàm, anh không mong em có thể nhìn về phía anh. Anh chỉ mong từ nay về sau em hãy thoải mái làm những gì em muốn.”

Thật nực cười.

Tôi gột rửa trái tim, nghênh đón sự hiện diện của Chu Diên Xuyên.

Từng bước từng bước rơi vào sự dịu dàng của anh.

Khi tôi bắt đầu mơ mộng về một tương lai ngọt ngào với anh ấy.

Không ngờ lại cho anh ấy một cơ hội cứa vào trái tim tôi.

Từng nhát một.

Máu me đầm đìa.

Chóp mũi tôi dần cảm thấy chua xót, trong mắt có cảm giác đau nhức không kiểm soát được.

Một giọt nước mắt rơi xuống bị tôi nhanh chóng gạt đi.

Những giọng nói ở bên trong vẫn tiếp tục vang lên, đều vì muốn đề xuất ý kiến cho anh ấy:

“Trả thù một người phụ nữ, đương nhiên là khiến cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc nhất, sau đó tàn nhẫn đẩy ngã xuống vực sâu. Không phải thú vị hơn nhiều sao?”

“Đúng thế, cho nên Chu thiếu à, anh nên quay về đi. Anh phải quay về chọn váy cưới cùng cô ấy, phải quay về gửi thiệp mời cùng cô ấy. Anh phải ra vẻ thần không biết quỷ không hay, sau đó vào ngày hôn lễ, để lại cô ấy một mình bẽ mặt. Tôi dám cá là Hứa Thanh Hàm nhất định sẽ phát điên lên mất thôi.”

Bên trong đều là những tiếng cười buồn nôn.

Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn chờ đợi câu trả lời của Chu Diên Xuyên.

Tôi rất muốn nghe được từ chính miệng anh ấy, đừng đùa nữa, tôi yêu Hứa Thanh Hàm.

Hoặc là nói như vậy là đùa thái quá với một cô gái rồi đó.

Nhưng lại im ắng một hồi lâu.

Tôi nghe thấy Chu Diên Xuyên bình tĩnh đồng ý:

“Ừm, ý tưởng này không tệ. Cứ thế mà làm.”

Sự phẫn nộ vô bờ bến bị đè nén khiến tôi gần như nghẹt thở.

Tôi nở một nụ cười thảm hại nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.

Chu Diên Xuyên, anh muốn chơi phải không?

Vậy thì em sẽ diễn kịch cùng anh.

Em cũng rất muốn xem xem đến ngày đám cưới, lúc biết tin em bỏ trốn khỏi hôn lễ, vẻ mặt của anh sẽ như thế nào.

03.

Tôi xóa sạch mọi dấu vết về việc mình đã đi đến Thượng Hải, trở về căn phòng tân hôn của tôi và Chu Diên Xuyên.

Tôi lấy ra những món quà mà anh ấy đã tặng tôi trong những năm qua, cắt từng món một.

Lạ thật.

Rõ ràng tôi không nghĩ ngợi gì cả, tại sao nước mắt vẫn cứ rơi xuống vậy?

Tôi từng nghe một câu nói như thế này.

Thất tình giống như căn bệnh thấp khớp, ban ngày ban mặt không có chuyện gì.

Nhưng buổi tối chạy vào tận xương, đau đớn tột cùng.

Có lẽ đây chỉ là biểu hiện rút lui của tôi mà thôi.

Tôi đứng dậy, cầm bộ váy cưới đã đặt may đó trải dài xuống đất.

Mặt không biểu cảm dùng kéo cắt rạch, rách toạc một đường.

Tôi phải tự nhắc nhở mình.

Tình cảm cũng giống như vậy.

Một khi đã xuất hiện vết rách thì cho dù có sửa chữa thế nào đi nữa cũng không thể nguyên vẹn như lúc đầu.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, tôi cất mấy thứ này vào trong phòng sách.

Chu Diên Xuyên rất ít khi vào đây.

Tôi nằm trên giường không ngủ được, khi đang xem một đoạn video ngắn, tôi lướt thấy một người bạn có thể biết.

Tên là【Yêu A Diên của tôi lắm】.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi nhấp vào.

Là nhật ký của một cô gái thầm mến một chàng trai.

Tin mới nhất, cô ấy đang ở Thượng Hải.

Caption:【Người đàn ông mà tôi thích mười năm sẽ kết hôn vào tháng sau. Tôi muốn lấy hết dũng khí để tỏ tình, cổ vũ cho tôi nha.】

Trong bức ảnh đính kèm, tôi nhìn thấy một bàn tay quen thuộc.

Trên ngón áp út còn đeo nhẫn cưới.

Đó là Chu Diên Xuyên.

04.

Tôi không đợi được tin tức từ Chu Diên Xuyên thì lại nhận được cuộc điện thoại của Thẩm Châu Bạch.

“Cô đoán xem tôi đã gặp ai ở Thượng Hải nào?”

“Thẩm Châu Bạch, tôi không quan tâm. Đừng có lấy số khác gọi cho tôi.”

Đang định cúp máy thì tôi nghe thấy sự đắc ý bị đè nén trong giọng nói của anh ta:

“Hứa Thanh Hàm, vì sao Chu Diên Xuyên biến mất lâu như vậy, chẳng lẽ cô còn không rõ sao? Anh ta không muốn kết hôn với cô đâu, anh ta để ý cô vì thấy cô theo đuổi tôi.”

“Anh ta chỉ muốn trả thù tôi nên mới cố ý tiếp cận cô thôi. Anh ta vốn dĩ không phải loại người đáng tin cậy chút nào.”

“Rốt cuộc là anh đang muốn nói cái quái gì vậy?” Tôi hơi mất kiên nhẫn.

“Hứa Thanh Hàm, ít nhất bên cạnh tôi ngoại trừ em là người đã thích tôi mười năm, thì không có cô gái nào khác.”

Tôi ngồi bật dậy, cao giọng: “Thẩm Châu Bạch, là anh cố ý đúng không?”

“Năm năm trôi qua, anh vẫn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy như vậy.”

“Nhưng tôi nói cho anh biết, bất luận dù thế nào đi chăng nữa, đây đều là sự lựa chọn của tôi. Tôi có chơi có chịu, quyết không hối hận.”

Thẩm Châu Bạch trầm ngâm một lúc, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Tôi gửi cho em cái này, em sẽ thấy hứng thú.”

Sau khi cúp máy, tôi nhận được một đoạn video.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một cô gái và Chu Diên Xuyên đứng đối diện một chỗ với nhau.

Anh ấy nhả ra một vòng khói, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường lệ.

Trong tiếng reo hò, cô gái này kiễng chân hôn lên môi anh.

Mà anh ấy cũng không né tránh.

Video kết thúc tại đây.

Tôi truy cập vào tài khoản mạng xã hội của cô gái.

Đã cập nhật bài đăng mới:【Như thế có được tính là thành công không nhỉ?】

Ảnh chụp cảnh hai người đang hôn nhau.

Tôi buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn cầu nôn mửa một hồi lâu.

Sau đó mới nhớ ra, đã một ngày trời tôi chưa ăn gì thì bây giờ có thể nôn ra thứ gì cơ chứ?

Giờ phút này, dạ dày tôi đau đến quặn thắt.

Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau và ngủ thiếp đi, cuộn tròn người lại giống quả bóng.

Đột nhiên nhớ đến lúc mới xác định quan hệ với Chu Diên Xuyên, nửa đêm tôi muốn ngắm sao ở trên đỉnh núi.

Anh ấy không nói một lời, chiều theo sự bướng bỉnh nhỏ nhặt của tôi, lái xe suốt đêm chở tôi lên đỉnh núi.

Nửa đêm hơi lạnh, anh nhẹ nhàng ôm tôi, nhiệt độ cơ thể truyền sang cơ thể tôi.

Anh cúi người cẩn thận hỏi: “Ánh trăng đẹp như này, Hứa Thanh Hàm, anh có thể hôn em được không?”

Rốt cuộc cũng không còn đường lui rồi.

Mơ mơ màng màng ngủ đến lúc nửa đêm thì nghe thấy động tĩnh ở phòng khách.

Tôi toát mồ hôi lạnh, không còn sức lực để đứng dậy.

Giây tiếp theo, đèn phòng ngủ được bật lên.

Ánh sáng chói lóa khiến tôi khó có thể mở mắt ra được.

Tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Chu Diên Xuyên: “Thanh Thanh, em làm sao thế?”

05.

7 giờ sáng, tôi tỉnh dậy ở trong bệnh viện.

Nhìn thấy Chu Diên Xuyên đang nắm tay tôi, vẻ mặt tiều tụy, thoạt nhìn trông giống như anh ấy đã trông tôi cả đêm.

Anh đứng dậy rót nước cho tôi: “Không có anh ở đây em cứ định làm hại thân thể của mình như vậy à? Dạ dày em vẫn luôn không tốt, em đây là không muốn sống nữa, sao?”

Anh ấy hỏi tôi.

Nhìn xem, thật là nực cười.

Tôi tìm kiếm anh ấy một tuần, ăn không ngon ngủ không yên, sụt mất năm cân.

Tôi luôn nghĩ rằng liệu có phải Chu Diên Xuyên đã đắc tội với ai đó trong giới kinh doanh, bị người ta bắt cóc hay không.

Lo lắng sợ hãi, đêm nào cũng không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối.

Nhưng anh ấy lại thoải mái tận hưởng ở phương nào, còn hôn một cô gái khác.

“Sao không nói gì?” Trong mắt Chu Diên Xuyên mang theo ý cười, nhéo nhéo mặt tôi, “Có biết là anh sẽ trừng phạt em không?”

“Được rồi, dậy ăn chút gì đi.”

“Chồng về nấu cháo cho em nè. Cả đêm qua anh không ngủ rồi.”

Anh ấy tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đỡ tôi ngồi dậy, cầm thìa đút từng miếng cho tôi.

Có mấy lần tôi rất muốn hỏi anh.

Chu Diên Xuyên, anh diễn kịch như vậy có mệt không?

Hoặc là nói với anh rằng, Chu Diên Xuyên, em đã nghe được cuộc trò chuyện của anh, nếu anh không muốn kết hôn, chúng ta có thể hủy bỏ hôn lễ ngay lập tức.

Dù sao mình cũng chưa có giấy chứng nhận kết hôn mà.

Nhưng tôi vẫn nuốt ngược mấy lời này vào trong.

Tôi cũng rất muốn biết, rõ ràng đã yêu nhau nhiều năm như vậy, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế chứ?

Chỉ vì tôi đã từng thích người khác, nên tôi không xứng đáng được yêu sao?

06.

“Bé yêu, sao em lại khóc?”

Anh đặt bát xuống, tay chân luống cuống vội lau nước mắt cho tôi, “Anh sai rồi, chồng sai rồi, được chưa?”

Tôi cụp mắt, từ từ nhắm mắt lại, lại rơi vào lồng ngực của Chu Diên Xuyên.

Anh vỗ nhẹ lưng tôi, bắt đầu giải thích: “Bé yêu, anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

“Anh chỉ là hơi kích động quá thôi, biết sắp cưới được em, anh nhất thời không thể tin được. Anh sợ đây chỉ là giấc mơ nên muốn đánh thức mình tỉnh dậy. Xin lỗi vì đã không nói trước cho em biết. Em tha lỗi cho anh nhé?”

Nói dối.

“Còn hai mươi ngày nữa là chúng ta sẽ kết hôn. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ ở nhà chăm sóc em thật tốt, để em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh, được không?”

Nhưng mà Chu Diên Xuyên, tương lai của chúng ta không có nhau.

Anh ấy dùng ngón tay lau nước mắt trên má tôi.

Khi đôi mắt hoa đào đó nhìn chằm chằm vào bạn, bạn sẽ cảm thấy anh ấy thật thâm tình.

“Anh ra ngoài hút điếu thuốc, lát nữa chúng ta sẽ xuất viện nha.”

Có lẽ Chu Diên Xuyên quá yên tâm về tôi.

Hoặc có lẽ cũng không sợ tôi lo nghĩ nhiều, dù sao bây giờ anh ấy rốt cuộc chỉ là đang thực hiện theo lời nói của bạn bè, thể hiện sự thâm tình của mình mà thôi.

Vì vậy tôi cầm lấy điện thoại di động của anh ấy lên, nó liên tục xuất hiện các tin nhắn.

Mật khẩu là sinh nhật tôi.

Tôi luôn biết nhưng tôi chưa bao giờ kiểm tra.

Bật điện thoại lên, một cô gái có tên là “Một bông hoa đào” gửi tới rất nhiều tin nhắn.

Nó đã được gửi đến từ ngày hôm qua.

【Anh A Diên ơi, sao anh lại về trễ như thế này, phải về nghỉ ngơi sớm một chút chứ.】

【Em nghe nói anh A Diên sắp kết hôn rồi, anh có thể gửi thiệp mời cho em không? Em cũng muốn được tận hưởng không khí vui mừng này đó.】

【Lúc em xuống máy bay vẫn thấy anh đang ôm bụng. Anh khó chịu sao?】

【Em đã hầm cháo suốt đêm cho anh đấy, tốt cho dạ dày lắm! Mau khen em đi!】

Anh ấy đều không trả lời những câu trước, chỉ nhắn một câu này.

Anh trả lời: 【Mang nó đến địa chỉ này.】

Tôi nghiêng đầu nhìn chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng trên bàn, lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Phía dưới cô gái vẫn đang gửi tiếp:

【Anh bị bệnh ạ? Có sao không? Em vào bệnh viện ở cùng anh được không?】

【Anh ăn cháo xong em sẽ đi nấu tiếp.】

【Anh A Diên phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.】

【Ngồi trong đại sảnh cả đêm, chân em tê rần rồi. Kỳ sinh lý tới bụng em còn rất khó chịu nữa.】

Tôi tắt điện thoại và để chế độ tin nhắn là chưa đọc.

Sau đó lăn ra khỏi giường.

Ở trong đại sảnh, quả nhiên tôi nhìn thấy Chu Diên Xuyên.

Cùng với cô gái ngày hôm qua.

07.

Cách một đám người, tôi lặng lẽ nhìn bọn họ cười nói với nhau.

Cô gái vui sướng khua chân múa tay, bím tóc đuôi ngựa tung bay phấp phới.

Không biết là đang nói gì, cô ấy bĩu môi, sờ sờ bụng, Chu Diên Xuyên đưa tay xoa xoa tóc cô.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình giống như một cô tình nhân đang rình trộm người khác vậy.

Từ nụ hôn tối qua cho tới việc xoa tóc hôm nay.

Xem ra Chu Diên Xuyên rất thích cô ấy nhỉ.

Cũng đúng.

Ai mà không thích người âm thầm đối xử tốt với mình, không cầu mong được đáp lại, trong mắt còn tràn ngập hình bóng của anh ta chứ?

Tôi cười tự giễu.

Quay người đi tới góc rẽ lại nhìn thấy Thẩm Châu Bạch.

Anh ta bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Chu Diên Xuyên: “Đây là đối thủ mà em chọn cho tôi sao?”

Tôi nhìn thẳng vào anh: “Đừng có tự mình đa tình.”

“Hứa Thanh Hàm, vì sao lúc trước em không theo đuổi tôi?”

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu. Tôi theo đuổi anh ta mười năm rồi, còn chưa đủ ư?

Từ khi tôi ngừng theo đuổi anh ta, ngược lại anh ta thường xuyên đến để tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Vốn dĩ anh ta có lẽ cũng không hề thích tôi, giống như Chu Diên Xuyên, chỉ là không cam tâm muốn gây chuyện mà thôi.

“Đã như vậy rồi mà em vẫn còn muốn kết hôn sao?” Thẩm Châu Bạch hỏi tôi.

Tôi nhếch môi: “Tự lo cho bản thân anh đi.”

“Tôi đã sớm buông bỏ anh rồi. Tôi thật sự thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Tôi đi lướt qua.

Thẩm Châu Bạch hỏi: “Cho dù anh ta có người khác cũng không liên quan gì đến em sao?”

Có liên quan, tôi chạm vào vị trí trái tim mình.

Hơi đau.

Nhưng tôi biết, một ngày nào đó nó sẽ ổn thôi.

Còn hai mươi ngày nữa, Hứa Thanh Hàm, chịu đựng một chút.

08.

Trên đường về nhà với Chu Diên Xuyên, tôi nói cho anh ấy biết rằng bộ váy cưới đặt làm theo yêu cầu kia đã bị tôi sơ ý làm hỏng.

“Đây có phải là điềm báo sắp tới sẽ có chuyện gì không hay xảy ra không?”

Tôi lặng lẽ quan sát nét mặt của anh ấy.

Anh chỉ khẽ nhíu mày, ngay lập tức quay đầu lại nắm tay tôi, vẫn dịu dàng cười như trước: “Vậy ngày mai chúng ta đi xem lại váy cưới nha em?”

Bộ váy cưới đó được đặt làm theo yêu cầu trong nửa năm, được thiết kế bởi nhà thiết kế tôi thích nhất, là độc nhất vô nhị.

Nó được gửi tới cách đây một tuần, phần thân trên trông rất đẹp nhưng đúng lúc Chu Diên Xuyên lại biến mất nên đã không thấy tôi mặc nó.

Tôi không cần nó nữa.

Hối hận?

Tôi không hối hận.

Chu Diên Xuyên, anh muốn chơi phải không? Đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.

09.

Ngày hôm sau tôi đi chọn lại váy cưới, váy cưới sẵn có đương nhiên là không vừa người tôi.

Tôi cố ý để Chu Diên Xuyên theo tôi chọn cả ngày, nhưng không chọn được cái nào phù hợp.

Trên đường trở về, tôi thở dài: “Tiếc quá, đều tại em không cẩn thận.”

Chu Diên Xuyên cười cười: “Không sao đâu, cứ từ từ.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Chu Diên Xuyên, váy cưới hỏng mất rồi, nếu không thì chúng ta khỏi kết hôn đi?”

Đột nhiên xe phanh gấp, theo quán tính tôi chúi người về phía trước.

Tôi đụng phải tay của Chu Diên Xuyên, anh ấy che chắn cho tôi: “Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu.

Giả bộ hỏi: “Sao thế? Em đùa tí thôi.”

Anh gắt gao nắm chặt tay tôi và ôm lấy tôi: “Bé yêu, anh không chịu nổi trò đùa này của em đâu. Em có biết anh đã chờ đến ngày hôm nay lâu lắm rồi không?”

Vậy cơ à?

Nhưng mà Chu Diên Xuyên, đây chẳng phải là các người đã bàn bạc với nhau rồi hay sao?”

Cùng tôi chọn váy cưới, cùng tôi viết thiệp mời, cùng tôi tạo nên những kỷ niệm hạnh phúc, sau đó tàn nhẫn đâm tôi một nhát dao.

Tôi chỉ là đang giúp anh tạo ra cơ hội thôi.

Anh sợ cái gì?

Buổi tối quay về, cửa vừa đóng lại, còn chưa kịp cởi giày, Chu Diên Xuyên đã ôm lấy tôi, chống lên chiếc tủ ở lối vào nhà.

Cơ thể nóng bỏng của anh ôm chặt lấy tôi, một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống đôi môi.

Vội vàng muốn giải tỏa bức xúc.

Tôi né tránh, nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra: “Chu Diên Xuyên, em thấy khó chịu, em không muốn làm.”

Đạn đã lên nòng bị những câu nói mất hứng của tôi kích thích khiến cơ thể anh cứng đờ.

Giống như là đang cố gắng nhìn thấy thứ gì đó trên mặt tôi.

Một lúc lâu sau, anh thở dài ôm lấy tôi, dịu dàng đặt tay lên bụng tôi xoa nhẹ: “Dạ dày còn đau không?”

Tôi không gật đầu cũng không lắc đầu.

Nụ hôn của anh rơi xuống tóc tôi: “Em ngồi một lát, anh đi tắm rồi ra nấu cơm cho em.”

Điện thoại di động bên cạnh nhấp nháy.

Tôi mở khóa và thấy tin nhắn của cô gái đó.

【Anh A Diên ơi, em vẫn chưa nhận được thiệp mời, ngoan ngoãn.JPG】

【Đúng rồi, dì Chu bảo em ngày mai đến công ty anh một chuyến, hồ sơ của em đã được thông qua rồi. Em thật tuyệt vời~】

【Hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi, như vậy thì mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh, còn có thể đưa bữa trưa do chính tay em làm cho anh nữa á.】

Tôi nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ.

Sau đó mở nhật ký đám cưới của mình ra.

Viết: 【Đếm ngược còn 19 ngày nữa là đến hôn lễ, hôm nay mình đi chọn váy cưới với A Diên, đáng tiếc là không có bộ nào vừa người mình cả, có lẽ là bởi vì gần đây mải tìm kiếm anh ấy nên gầy đi khá nhiều. Nhưng không sao hết, nghĩ đến việc sắp trở thành cô dâu của anh ấy, mình cảm thấy rất vui vẻ. Chắc anh ấy cũng giống mình, phải không?】

Lật lại, tôi viết bù những chuyện nhỏ nhặt đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

【Đếm ngược còn 30 ngày nữa là đến hôn lễ, A Diên mất tích, mình không tài nào tìm được anh ấy. Mình dùng máy tính bảng xem đi xem lại kế hoạch diễn ra hôn lễ của bọn mình, khóc suốt cả đêm, hai mắt sưng húp.】

...

【 Đếm ngược còn 20 ngày nữa là đến hôn lễ, A Diên đã trở về, mình thật sự không thể hiểu nổi. Là mình ép buộc anh ấy quá mức khiến cho anh ấy sợ hãi trước cuộc hôn nhân này sao? Là lỗi của mình, mình không nên như vậy, chỉ là mình quá yêu anh ấy mà thôi.】

...

Những thứ này, có thể là sính lễ giết người mà tôi sẽ tặng cho anh ấy trong tương lai.

10.

Cuối cùng Chu Diên Xuyên đặt váy cưới, anh nói lần này đã bỏ ra một số tiền rất lớn, nhờ bậc thầy làm lại một chiếc váy cưới mới, chờ đến khi chúng tôi tổ chức hôn lễ trên đảo nhỏ thì sẽ mặc.

À, hòn đảo đó là Chu Diên Xuyên đã mua để cầu hôn tôi, đặt tên cho nó bằng tên tôi.

Thật mỉa mai làm sao.

Lúc trước, khi cầu hôn, anh nói cuối cùng anh là người đã đạt được ước nguyện.

Bây giờ lúc sắp kết hôn, người muốn bỏ trốn khỏi hôn lễ làm cho tôi bẽ mặt cũng chính là anh ấy.

Chu Diên Xuyên, anh nói cho tôi biết, trên đời này mong ước có một tấm chân tình khó đến vậy sao?

Tôi lại thấy cô gái kia cập nhật: 【Công việc đã được giải quyết suôn sẻ! Anh A Diên, em đang giữ anh bên cạnh, em đã tiến gần hơn đến nam thần một bước nữa rồi, hehe.】

Hình ảnh đính kèm là ảnh chụp lén của Chu Diên Xuyên lúc đang họp.

Tôi đều chụp màn hình lại toàn bộ chúng.

Và viết: 【Đếm ngược còn 17 ngày nữa là đến hôn lễ, trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.】

Nhưng ít người biết rằng câu tiếp theo của bài thơ này là: Xưa nay trái tim là khách xem, ngặt nỗi ta là người trong kịch.

Thế nhưng hoa trong gương trăng dưới nước là một giấc mơ.

Tôi rất muốn vì anh ấy mà dệt nên một giấc mộng đẹp, sau đó tàn nhẫn để anh ngã xuống vực sâu.

Cho nên một tuần qua, tôi để cho Chu Diên Xuyên cùng mình làm rất nhiều chuyện.

Chi tiết của hôn lễ, toàn bộ quá trình lần này tôi đều không nhúng tay vào, tôi bảo Chu Diên Xuyên tự mình lên kế hoạch với công ty tổ chức.

Tôi sẽ cho anh ấy biết đến từng chi tiết.

Dù là bó hoa nhỏ nhất cũng phải để cho anh ấy biết nó đến từ đâu.

Tôi yêu cầu anh hiểu rõ tất cả các quy trình hơn tôi, chính xác đến từng phút phải làm cái gì.

Anh ôm tôi làm nũng: “Bà xã, cưới được em đúng là một chuyện lớn.”

Tôi cười: “Chu Diên Xuyên, chuyện lớn như vậy, công sức bỏ ra nhiều như vậy, ngày đó anh sẽ không trốn khỏi hôn lễ đâu nhỉ?”

Anh ấy im lặng một lát, không nói gì.

Một lúc lâu sau, anh ôm chặt tôi: “Bà xã, sao anh lại trốn khỏi hôn lễ được chứ? Anh yêu em muốn chết đi được ấy.”

Anh ấy đáng yêu chết tôi rồi, nhưng vẫn gửi trong nhóm bạn bè của anh là: 【Chuẩn bị cho hôn lễ thật tốn công sức, cho nên thời điểm bỏ trốn khỏi hôn lễ mới càng đã phải không?】

Để lại một mớ hỗn độn phía dưới.

Khiến cho tất cả những người thân mật bị mất mặt.

Đây chính là sự trả thù mà Chu Diên Xuyên muốn.

Tôi không nói gì, kéo anh đi viết thiệp mời.

Thực tế thì thiệp mời đã sớm được phân phát ra bên ngoài, tôi đề nghị gửi lại cho bạn bè thân thiết một lần nữa.

Anh tự mình cầm bút, tôi tự tay đạp đổ.

Tôi nhờ anh ấy viết: 【Mong chờ bình minh, nhớ nhung hoàng hôn, mọi chuyện đều ngọt ngào.】

Tôi cười và nói: “Đây là cuộc sống mà em mong muốn.”

Anh không trả lời tôi, bởi vì tôi thấy anh đang nhắn tin với cô gái kia: “Ngày mai sẽ gửi thiệp mời cho em.”

Cô gái gửi một nhãn dán vui vẻ.

Tôi cũng viết: 【Đếm ngược còn 8 ngày nữa là đến hôn lễ, liệu sẽ có một kết thúc có hậu không?】

Tất nhiên là không rồi.

11.

Sáu ngày trước hôn lễ.

Cô gái kia lại cập nhật: 【Em muốn trao lần đầu tiên cho anh, em sẽ không hối hận.】

Hình ảnh là một tấm thẻ khách sạn.

Lúc này Chu Diên Xuyên đang ở trong bếp nấu cơm.

Tôi nghe thấy điện thoại của anh reo lên.

Anh nhấc máy, vẻ mặt thay đổi, liếc mắt nhìn về phía tôi. Tôi ngồi trong phòng khách mỉm cười, lặng lẽ nhìn anh.

Anh tắt bếp rồi đi ra ban công.

Lúc đi vào, anh đã cởi tạp dề: “Ở công ty có chút việc, anh nấu cơm xong rồi, em ăn trước đi, lát nữa anh về.”

Tôi cười hỏi anh: “Trông anh sốt ruột như vậy, không phải là muốn đi hẹn hò với ai đó chứ?”

Chu Diên Xuyên né tránh đối diện với ánh mắt tôi, lập tức nhéo mặt tôi: “Em nói linh tinh gì thế? Anh thật sự có việc gấp mà.”

Anh ấy lại nói dối.

Tôi kéo ống tay áo anh: “Hôm nay em cảm thấy không thoải mái, anh đừng đi có được không?”

“Không thoải mái chỗ nào?”

Chu Diên Xuyên sờ mặt tôi.

Tôi chỉ vào vị trí ngực: “Ở đây.”

Anh cười xấu xa, hôn lên trán tôi: “Nhóc lừa đảo, đừng nháo nữa, anh đi rồi về ngay. Đêm nay sẽ về với em sớm một chút mà.”

Vẫn phải đi sao?

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng không để cho anh ấy đụng chạm vào mình nên chắc chắn là rất sốt ruột.

Chờ anh bước ra khỏi cửa, tôi lặng lẽ đi theo sau anh.

Bình thường một người cẩn trọng như vậy không biết là nóng vội đến mức nào, mới không để ý rằng tôi vẫn luôn đi theo phía sau.

Đỗ xe cũng ẩu, thậm chí còn quên khóa xe.

Tôi đợi ở bên ngoài, đợi đến 12 giờ đêm, vẫn không thấy Chu Diên Xuyên đi ra.

12.

Khi Chu Diên Xuyên quay về, tôi giả vờ ngủ.

Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, tôi chỉ cảm thấy ảo não.

Không khí trong người tôi như ngừng lưu thông, buồn bực khó chịu.

Một lúc sau, phần giường bên cạnh bị lún sâu xuống, anh ấy ôm tôi vào lòng.

Tôi giãy giụa.

“Đừng quấy, anh muốn ôm em.”

Anh hôn lên tóc tôi như thể hôm nay không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vừa nghĩ đến trên người anh có thể bị lưu lại hương nước hoa của người phụ nữ khác, tôi ngay lập tức cảm thấy ghê tởm muốn ói.

Tôi nắm chặt ga trải giường, cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

Nhưng vẫn không nhịn được, cắn một phát vào vai anh.

Tôi vô cùng khó chịu, rất cần phải phát tiết cơn giận này, nếu không tôi sợ mình sẽ phát điên mất.

Chu Diên Xuyên đau đớn, hỏi: “Bà xã, em làm sao vậy?”

Tôi không định nhả ra cho đến khi ngửi thấy mùi máu.

Anh ngồi dậy, nhìn khuôn mặt trắng bệch của tôi, lòng đau như cắt: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

“Trong khoảng thời gian này, em luôn cảm thấy anh rất kỳ lạ, nhưng lại không rõ tại sao lại thế.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Nói cho chồng biết đi, được không?”

Nhìn khuôn mặt tởm lợm của anh ấy, tôi từ tốn.

“Không có gì, trước khi kết hôn em hơi căng thẳng, sợ mắc phải sai lầm.”

Anh ôm lấy tôi nằm xuống, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai tôi: “Dù có chuyện gì đi nữa thì anh vẫn luôn ở bên em. Nhìn em khó chịu, anh thấy đau lòng hơn ai hết.”

Tôi không nói gì.

Anh tiếp tục nói: “Bé yêu, em nghĩ xem, cuộc sống của chúng ta sau khi kết hôn sẽ như thế nào nhỉ?”

“Không biết nữa.”

Bởi vì chúng ta sẽ không kết hôn.

Anh cười khẽ: “Hồi trước anh nằm mơ tương lai có thể có được em.”

Cho nên có được rồi thì sẽ không biết trân trọng, phải không?

“Anh nghĩ em đeo tạp dề và chuẩn bị bữa sáng trong bếp, ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu lên má em chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”

“Anh muốn em sinh hai đứa con, một đứa giống em, một đứa giống anh. Chúng là kết tinh của tình yêu, nhất định sẽ lớn lên thật tốt.”

“Anh nghĩ mỗi ngày bình thường như này đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của em.”

“Vợ à, em hỏi anh có định trốn khỏi hôn lễ không, sao anh có thể làm như vậy được? Anh muốn trọn đời bên em, dù sao anh cũng là người tự tay theo đuổi em mà.”

Chu Diên Xuyên, đừng diễn trò đến mức ngay cả chính bản thân anh cũng bị lừa gạt nữa.

13.

Ba ngày trước hôn lễ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc cô gái tên Đào Nhị này lại tìm đến tôi.

Khi nhìn thấy cô ấy, cuối cùng tôi cũng nhớ ra cô ấy là ai.

Cô ấy là một cô gái từng được nhà Chu Diên Xuyên giúp đỡ.

Cô luôn nỗ lực phấn đấu, từ vùng nông thôn nhỏ thi đến thành phố lớn.

Cũng âm thầm đem trái tim thiếu nữ hứa hẹn với Chu Diên Xuyên.

Cũng đúng, ở độ tuổi thiếu thời gặp được người đàn ông đẹp trai, giàu có, không thể với tới.

Người đàn ông này còn cưu mang cô trong lúc nước sôi lửa bỏng, ai mà lại không thích cho được?

“Chị gái, chị đã từng thích người khác mười năm rồi, em lại thích Chu Diên Xuyên mười năm, cho nên xin chị đừng chiếm lấy anh ấy có được không?”

Cô ấy mặt mày xinh đẹp, mỉm cười nhìn tôi, nhưng tôi lại không cảm nhận được một tia ấm áp nào.

“Chị gái, chắc chị đã nhìn thấy mấy thứ em gửi rồi đúng chứ?”

Cô ấy biết tôi đã xem tài khoản mạng xã hội của cô ấy.

Thế nên cô ấy lại nở nụ cười: “Chị cũng biết chúng em đã hôn nhau, lên giường, biết chúng em yêu thương lẫn nhau, đều thầm mến đối phương.”

“Em và anh A Diên mới xứng đôi vừa lứa, không phải sao?”

Trong lòng tôi như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, tấm tức đến mức gần như không thở nổi.

Cô ấy lại tràn đầy khiêu khích: “Phụ nữ khi kết hôn đều thích chọn người mà anh ta thích mình nhiều hơn mình thích anh ta.”

“Chị cảm thấy anh ấy thật sự tin tưởng một cô gái thích người khác mười năm mà có thể dễ dàng yêu mình đến vậy sao? Chị và anh ấy cùng lắm chỉ có thể chịu nổi nhau năm năm thôi.”

Ngay cả những thứ này Chu Diên Xuyên thậm chí cũng nói với cô ấy.

Đúng thế, sau khi ngừng theo đuổi Thẩm Châu Bạch, tôi lấy tư cách là bạn bè, qua lại với Chu Diên Xuyên hai năm. Về sau hai đứa xác nhận tình cảm mới ở bên nhau ba năm.

Tôi rũ mắt cười cười.

“Nếu như cô tự tin chắc mẩm anh ấy sẽ ở bên cô như vậy thì cô cũng sẽ không tìm đến tôi.”

Đào Nhị sắc mặt tái nhợt, lập tức phản kích: “Chỉ là vấn đề thời gian thôi mà, không phải sao? Giống như tôi vậy, tôi lựa chọn yêu thầm anh ấy, sông có khúc người có lúc, anh ấy nhất định sẽ nhìn thấy tình yêu nhỏ bé của tôi.”

“Bởi vì anh ấy thấy được con người thật của mình trong tôi, anh ấy sẽ thông cảm và thương hại tôi. Chỉ cần anh ấy tò mò về tôi, tôi sẽ có cơ hội chiến thắng.”

“Trong tình cảm mà cô ở chức vị cao như vậy thì mãi mãi không hiểu được đâu.”

Lòng bàn tay đã bị móng tay ghim vào xuất hiện mấy dấu ửng đỏ.

Nghĩ đến Chu Diên Xuyên, trái tim tôi lại giống như bị ai đó bóp chặt, đau đớn nhức nhối một hồi.

Tôi chặn lại máu đang dâng lên trong cổ họng, đứng dậy nhìn cô ấy, gằn từng chứ.

“Đừng nóng vội, em gái à, những gì không đạt được vĩnh viễn luôn rối loạn.”

“Nên nắm chắc cái vị trí yêu thầm này.”

“Bởi vì một khi lên cao, bạch nguyệt quang sẽ trở thành hạt gạo trắng, nốt chu sa cũng sẽ biến thành máu muỗi mà thôi.”

14.

Tôi tựa vào hông xe hít một hơi thật sâu nhưng vẫn khó xoa dịu được nỗi buồn bị đè nén trong lòng.

Trái tim trong lồng ngực đau âm ỉ biến thành một con dao càn quét, đau đến nỗi tay tôi khẽ run rẩy.

Tôi ôm ngực, cứng cỏi kìm nén sự chua xót nơi khóe mắt.

Không, Hứa Thanh Hàm, không phải bây giờ.

Chu Diên Xuyên đã sinh ra cảm giác áy náy với mình rồi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Trong khoảng thời gian này, tôi còn dẫn anh ấy đi chụp ảnh ở vô số nơi mà lần đầu tiên chúng tôi đến. Tôi giao cho anh một nhiệm vụ, yêu cầu anh ấy làm một cuốn album ảnh, tượng trưng cho những năm tháng mà chúng tôi đã đi qua.

Tôi nói với anh rằng đây chính là những hồi ức đẹp đẽ của chúng ta sau này.

Lúc anh làm nó, mỗi khi viết ra một tên địa điểm, sẽ dừng lại một lúc lâu.

Tôi biết, anh ấy đang hoài niệm.

Trả thù tôi là thật, nhưng những cảm xúc đó không phải là giả dối.

Tôi chính là muốn lợi dụng những cảm giác áy náy này của anh, biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm về phía anh.

Đau không?

Tôi còn đau hơn anh ấy.

Bởi vì những lúc đó, trong tình yêu của tôi không pha trộn một chút tạp chất nào cả.

Nhưng tôi cũng không thua, bởi vì tôi yêu được, bỏ được.

Chỉ là nhìn nhầm người mà thôi.

Khi định thần lại, trước mắt tôi có một chai nước.

Tôi ngẩng đầu, Thẩm Châu Bạch đứng dưới ánh nắng mặt trời.

“Tôi thấy hết rồi.”

Anh ta nói.

“Dù vậy em vẫn muốn kết hôn sao?”

Tôi không cầm chai nước của anh ta.

Anh hỏi: “Em hối hận không?”

Yêu đều là trải nghiệm, tôi không hề hối hận.

“Em có muốn xem xét anh một chút không?” Anh chăm chú nhìn tôi.

Tôi tức cười chết đi được.

Đàn ông tất cả đều như vậy à? Khi bạn trao trái tim mình cho bọn họ, bọn họ chẳng thèm ngó ngàng gì sất. Nhưng khi bạn thu hồi sự yêu thích chói lóa đó, bọn họ sẽ vội vàng nói cho bạn biết rằng, họ yêu bạn.

“Thẩm Châu Bạch, tôi đã nói vô số lần rồi, đối với anh tôi đã không còn tình cảm gì nữa. Cho dù cuối cùng tôi chia tay Chu Diên Xuyên thì tôi cũng sẽ không lựa chọn anh đâu.”

“Tại sao chứ? Ở trong giới này, mọi điều kiện của chúng ta đều hợp đôi, huống hồ lại còn quen biết nhau nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng biết rõ ngọn ngành mà.’

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Cho nên Hứa Thanh Hàm tôi đây nhất định phải lựa chọn giữa anh và Chu Diên Xuyên sao? Thiếu các anh bộ tôi không sống được phải không?”

“Không phải...” Anh ta muốn đưa tay níu kéo tôi nhưng bị tôi né tránh.

Lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau vang lên: “Hai người đang làm gì vậy?”

Tôi quay đầu lại, khuôn mặt của Chu Diên Xuyên ẩn trong bóng tối ngược hướng mặt trời, ánh mắt u ám, cực kỳ lạnh lẽo.

Cả người anh bị bao quanh bởi một khí thế áp đảo, đấm một cú thẳng mặt Thẩm Châu Bạch.

Thẩm Châu Bạch phản ứng trong chốc lát, ngay lập tức đánh trả.

“Thẩm Châu Bạch, mày dám tiếp cận Hứa Thanh Hàm, con mẹ nó có tin tao giết chết mày không?”

Hai mắt Chu Diên Xuyên đỏ bừng, tràn đầy lửa giận.

Thẩm Châu Bạch không chịu yếu thế, nhào vào người anh: “Chu Diên Xuyên, mày thì tốt đẹp gì? Mày dám nói trước kia theo đuổi Hứa Thanh Hàm không phải là vì chán ghét tao không?”

“Dám nói tình cảm của mày dành cho cô ấy là trong sáng không?”

“Tao mong muốn có được Hứa Thanh Hàm, nhưng cô ấy chưa bao giờ đáp lại tao. Còn mày thì sao? Cô ấy có biết bên ngoài mày có một đứa em gái mưa tốt lành không?”

Trong nháy mắt, Chu Diên Xuyên sững người tại chỗ.

Vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía tôi.

Anh nói: “Bà xã, em nghe anh giải thích.”

15.

Trong xe, Chu Diên Xuyên đang giải thích.

Anh nói đó chỉ là một cô nhóc thích anh, nhìn thấy cô ấy anh ngay lập tức nhớ đến bản thân mình.

Giữa bọn họ cũng không có quan hệ gì.

Chu Diên Xuyên nắm chặt tay tôi: “Anh yêu em nhiều năm như vậy, chúng ta sắp kết hôn, em phải tin tưởng anh đấy.”

Những ngón tay siết chặt lại, kỳ lạ thật.

Những làn sóng trong lòng tôi đã dần nhỏ đi.

Tôi thản nhiên nhìn anh: “Chu Diên Xuyên, hay là chúng ta khỏi kết hôn đi?”

“Gì cơ?”

Sự hoảng loạn trong đáy mắt anh ấy không giống như đang diễn.

“Còn ba ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn, bé yêu, em đừng nói mấy lời như vậy trong lúc tức giận được không?”

“Chu Diên Xuyên, anh có cảm thấy rất khó chịu không?” Tôi khẽ mỉm cười, “Anh nghĩ rằng em lựa chọn anh là bởi vì em lấy lùi làm tiến. Anh không tin em không yêu Thẩm Châu Bạch, anh cảm thấy trái tim em luôn để dành chỗ cho anh ta đúng không?”

“Không phải.”

“Không phải như vậy.”

Tôi vừa cười vừa khóc: “Chu Diên Xuyên, em thật sự rất thích anh. Em thích sự dịu dàng săn sóc của anh, thích sự độc nhất vô nhị của em trong mắt anh, hoặc có thể nói là thích anh không có lý do. Dáng vẻ của anh đứng dưới làn mưa ngày hôm đó, làm cho con tim em rung động, em nghĩ có lẽ đó chính là anh.”

Mắt anh ấy đỏ hoe, giọng nói run rẩy, đôi tay run run lau nước mắt cho tôi: “Anh biết, em đừng nói nữa, anh luôn cảm thấy em như đang nói chia tay với anh.”

“Đừng bỏ rơi anh mà, xin em.”

“Chu Diên Xuyên, anh có yêu em không?”

Anh gần như không chút do dự: “Yêu, anh đương nhiên yêu em rồi, không có ai yêu em hơn anh hết.”

Nhưng cũng chính anh là người đã làm tổn thương tôi.

Tôi sụt sịt mũi: “Vậy em sẽ tin tưởng anh một lần.”

Dẫu sao vẫn chưa đến lúc thích hợp.

16.

Ba ngày trước hôn lễ, tôi và Chu Diên Xuyên mỗi người tự mình trở về nhà.

Lúc anh ấy tiễn tôi, tay nắm chặt tôi, sợ tôi sẽ bỏ chạy.

“Thanh Thanh, chúng ta sẽ kết hôn đúng không em?”

Tôi không nói gì.

Anh lại tự an ủi mình: “Đương nhiên sẽ kết hôn, chúng ta sẽ kết hôn.”

Đêm đó tôi lén lút trở về căn nhà chứa đầy kỷ niệm của tôi và anh ấy.

Lấy đi mọi thứ thuộc về mình.

Thậm chí ngay cả sợi tóc trên mặt đất cũng được dọn sạch.

Chỉ để lại đống quà rách nát anh tặng tôi và chiếc váy cưới bị tôi cắt nát kia.

Ngoài ra còn có nhật ký chuẩn bị cho hôn lễ và nhẫn cưới.

Tôi thật sự rất muốn xem xem vẻ mặt của Chu Diên Xuyên khi phát hiện tôi biến mất khỏi hôn lễ sẽ như thế nào.

Nhất định là thú vị lắm đây.

17.

Một ngày trước hôn lễ.

Đào Nhị lại cập nhật trạng thái: 【Người đàn ông tôi yêu nhất ngày mai sẽ kết hôn, mà cô dâu không phải là tôi.】

Hình ảnh đính kèm là hình cổ tay bị rạch, nằm trên giường bệnh.

Tôi lái xe ra ngoài, đeo kính râm đứng canh ở cửa bệnh viện.

Rất nhanh tôi đã nhìn thấy Chu Diên Xuyên xuất hiện.

Đào Nhị đột nhiên nhào vào ngực anh.

Chu Diên Xuyên đứng đó, không đưa tay ra nhưng cũng không đẩy ra.

Xa quá, tôi không biết bọn họ đang nói gì.

Đào Nhị tựa đầu vào ngực anh, khóc lóc liên hồi.

Kỳ lạ thật, lần này trong lòng tôi không có cảm xúc gì nữa.

Tôi chợt nhớ đến năm thứ hai yêu đương với Chu Diên Xuyên.

Tình cảm của chúng tôi sâu đậm, tôi hỏi anh: “Liệu sau này anh có phản bội em không, có thích một cô gái khác trẻ trung xinh đẹp hơn em không?”

Anh xoa xoa mặt tôi: “Nói linh tinh gì thế? Ai có thể xinh đẹp hơn em chứ? Hơn nữa nếu anh phản bội em thì trên đời này sẽ không có người đàn ông nào tốt hết. Mười hai tuổi anh quen biết em, hai mươi lăm tuổi chúng ta ở bên nhau, một nửa cuộc đời anh đều là em, anh làm sao có thể thích người khác được?”

Tất cả đều là giả dối.

Trong điện thoại có tin nhắn của đàn chị gửi tới:

【Chị đây là bậc đàn chị cố vấn của em đấy. Em tới đây nhất định sẽ yêu nơi này đến chết đi mất thôi.】

【Có trời mới biết chị mong ngóng em đến nhường nào, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi. Chị cứ tưởng em đăng ký tham gia là đùa cợt thôi í.】

【Chết tiệt, chị không thể chờ thêm nữa. Còn bao lâu nữa thì em mới tới? Chị ở sân bay đốt pháo hoa nghênh đón em.】

Nhìn hai người cách đó không xa đang trò chuyện với nhau, tôi cúi đầu trả lời: 【Đêm nay.】

Mọi dấu tích của tôi trong phòng cưới của Chu Diên Xuyên đã được xóa sạch sẽ.

Tôi đã viết trước trong nhật ký chuẩn bị cho hôn lễ: 【Đếm ngược còn 2 ngày nữa là đến hôn lễ, rốt cuộc mình cũng hiểu được con người luôn phải yêu bản thân mình trước. Không phải là mình không xứng đáng được yêu, mà là bọn họ không xứng đáng được mình yêu. Mình không có bất kỳ vấn đề gì cả.】

【 Đếm ngược còn 1 ngày nữa là đến hôn lễ, trong khoảng thời gian này tưởng chừng như đang cho anh một cơ hội, thực chất là cho chính em một cơ hội, để đến lúc chia xa, em đỡ cảm thấy khó chịu. Cho nên em lạnh lùng theo dõi nhất cử nhất động của anh, nhìn anh làm tổn thương em như thế nào, nhìn anh thoải mái biết bao. Cho đến khi em không còn bất cứ cảm xúc nào hay rung động nào khi nhìn thấy anh nữa, thậm chí bắt đầu cảm thấy anh cực kỳ ghê tởm, em và anh chính thức đặt dấu chấm hết. Chu Diên Xuyên, em lật sang trang khác đây.】

Sau đó tôi thu xếp hành lý và tắt điện thoại di động.

Lên máy bay, không ngoảnh đầu lại.

Tôi luôn cho phép một số người xuất hiện trong cuộc đời tôi trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Nếu yêu sai người, tôi sẽ dũng cảm buông bỏ, mạnh mẽ tiến về phía trước, mọi con đường luôn có điểm cuối.

Chỉ là tôi cũng rất mong chờ.

Chu Diên Xuyên, hôn lễ ngày mai em cũng bỏ trốn, có phải anh cũng rất kinh ngạc mừng rỡ đúng không?

18.

Năm thứ ba từ khi đặt chân đến nước Anh, tôi tập trung toàn bộ tâm trí cho việc học và được đảm nhiệm chức vụ trợ lý giáo sư.

Đêm trước hôm tốt nghiệp, đàn chị đến tìm tôi uống rượu cùng.

“Mấy hôm trước không phải chị đã về nước đấy sao, đoán xem chị đã nhìn thấy ai nào?”

“Ai ạ?”

“Chính là tên người yêu cũ chân đạp hai thuyền của em đó.”

Đàn chị tràn đầy căm phẫn, “Tên đàn ông chó chết, tìm thấy chị rồi còn ở đó diễn nét thâm tình.”

Nghe đến anh ấy lần nữa, trong lòng tôi vô cùng bình tĩnh: “Anh ấy đi tìm chị á?”

“Không phải tìm chị, dù sao thì anh ta cũng tìm hết bạn học nghiên cứu sinh đại học của em rồi. Nhưng em đã dặn dò trước, không được nói cho anh ta biết tung tích của em, hơn nữa em còn bảo gia đình chặn hết mọi tin tức nữa, anh ta có thể tìm được cái rắm ấy. Dù sao người ta cũng phát điên phát rồ lên kia kìa.”

Tôi cụng ly rượu với chị ấy: “Em không bận tâm đến anh ấy nữa đâu.”

“Đương nhiên cũng không đáng để em bận tâm. Lúc em rời đi, anh ta còn bảo chị mang váy cưới đến cho em, nói là vẫn chờ em. Buồn cười thật chứ. Ai bảo anh ta chờ đợi vậy?”

Tôi nhún vai: “Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi.”

Tôi sẽ không bởi vì cái kết cục không xứng đáng với quá trình mà không cam lòng.

Không có đau đớn nào mà không thể chữa khỏi, không có trầm luân nào mà không thể kết thúc.

Bao năm qua tôi đã sớm buông bỏ rồi.

“Nhưng mà vẫn lén lút nhét cái này vào trong ba lô của chị. Thật là hèn hạ mà!”

Tôi cầm lên, là quyển album ảnh tôi nhờ anh ấy làm.

Bên trong chứa đầy ảnh chụp của tôi và anh, từ lúc mới quen nhau cho đến khi từ từ nảy sinh tình cảm.

Ghi lại tất cả mọi chuyện kể từ khi tôi yêu anh ấy.

Lật đến trang cuối cùng, thấy nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của anh ấy, viết: 【Hứa Thanh Hàm, anh yêu em.】

Đàn chị cũng nhìn thấy, hoảng hốt nhìn tôi một cái: “Này, em sẽ không động lòng đấy chứ?”

Tôi đóng quyển album lại, ném vào thùng rác.

“Sao có thể? Nếu động lòng sẽ chỉ khiến em cảm thấy mọi công sức của mình đều là trò cười thôi.”

Đàn chị thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng ngược lại có một chuyện em nên thấy hứng thú thì hơn.”

Từ miệng đàn chị, tôi nghe được chuyện xưa của Đào Nhị. Nghe nói đó là một vụ huyên náo rất lớn ở tin tức trong nước, cô ấy giống như kẻ thứ ba đã bị chính thất bắt quả tang ngay tại chỗ.

Sau đó cô ấy muốn lợi dụng buổi phát sóng trực tiếp để tẩy trắng cho mình.

Kết quả lại bị người ta đào ra nhiều thứ bẩn thỉu, nói cô thường xuyên mắc tội, tất cả những tin nhắn cô gửi khi theo đuổi Chu Diên Xuyên đều bị đào ra.

Nhật ký yêu thầm bị lên án, mọi người đánh mắng:

【Đây là cái loại con giáp thứ 13 à? Mẹ kiếp, tôi thấy tuyến vú của tôi đang tăng trưởng đây này.】

【Tôi cũng không biết bây giờ vẫn còn có người nói chen chân vào hạnh phúc của người khác một cách tao nhã thoát tục như vậy cơ đấy.】

【Trước lúc kết hôn lại đi tỏ tình, trao lần đầu tiên? Thần linh ơi, cô gái này!】

【Nếu tôi là vợ chưa cưới của người đàn ông này, tôi đã thẳng tay tiến tới đánh cô ta một trận dữ dội rồi.】

【Đứa con gái ti tiện, tên đàn ông cũng không vô tội đâu. Nếu anh ta vạch ra ranh giới thì sao cô ta có cửa?】

Vì vậy mọi người đều hóng hớt về kết cục của đoạn tình cảm này. Có người biết chuyện nói cô dâu đã bỏ trốn ngày hôn lễ diễn ra.

Người đàn ông đã tìm kiếm khắp thành phố cũng không tìm thấy cô dâu mất tích của mình, phát điên lên.

Một đám cư dân mạng hét lên anh ta thật đáng đời.

Đàn chị nói: “Mong rằng cả đời em sẽ không bao giờ gặp phải hai thứ xúi quẩy này nữa.”

19.

Nói cái gì thì đến cái đó, sau khi tôi đại diện cho các tiến sĩ ưu tú diễn thuyết xong, tôi thấy Chu Diên Xuyên ở phía sau sân khấu.

Anh kéo cổ tay tôi: “Thanh Thanh.”

“Xin lỗi, em có thể nghe anh giải thích một câu thôi được không?”

Tôi rút tay về, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt nhìn anh: “Quan trọng lắm à?”

Sắc mặt anh ấy sa sầm, nghẹn ngào nói không nên lời: “Hứa Thanh Hàm, em không thể đối xử với anh như vậy được. Ngay cả tội phạm còn có cơ hội biện minh, em không thể cứ như vậy mà thẳng tay phán anh tử hình được.”

Tôi bình tĩnh nhìn khuôn mặt tôi đã từng yêu này: “Kết cục đã được sắp đặt rồi, cũng sẽ không vì một câu nói không xứng đáng của anh mà tôi nói không sao được. Cũng sẽ không vì một câu giải thích của anh mà tôi phải tha thứ cho anh.”

Anh ấy vẫn không chịu bỏ cuộc: “Một cơ hội bù đắp anh thật sự cũng không có được sao?”

“Có ý nghĩa gì nữa chứ? Khi anh thốt ra câu nói ghê tởm nói chỉ có Thẩm Châu Bạch mới theo đuổi tôi, chúng ta đã không có tương lai rồi.”

Tôi nghĩ ngợi một chút rồi tiếp tục nói: “Có lẽ lúc trước tôi có ý định diễn kịch cùng anh, cùng anh tạo ra những kỷ niệm hạnh phúc mà anh nói, tôi cũng ấp ủ một tia hy vọng với anh nên mới nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, nhưng anh vẫn không cam lòng, chỉ muốn bỏ trốn khỏi hôn lễ khiến tôi bẽ mặt. Chu Diên Xuyên, anh còn gì để nói nữa không? Tôi không nợ anh gì hết.”

“Anh nợ em.” Chu Diên Xuyên vội vàng giải thích, tơ máu trong mắt ngày càng rõ hơn, “Là anh nợ em, cho nên anh mới đến tìm em, ngày đó anh không trốn khỏi hôn lễ, anh chỉ chấp nhận em là cô dâu của anh.”

“Cô dâu duy nhất trong cuộc đời này.”

Ngày xưa khi đọc tiểu thuyết, thấy nữ chính gom đủ thất vọng với nam chính rồi bỏ đi, tôi rất mong chờ tình tiết câu chuyện nam chính theo đuổi vợ đến cùng trời cuối đất, cảm thấy nam chính hối hận, áy náy, nhận ra rằng nữ chính đối với anh ta là vô cùng quan trọng, nhất định là sự trừng phạt lớn nhất đối với anh ta.

Nhưng bây giờ khi phải đối mặt với tình huống này, tôi lại không cảm thấy mối tình lớn đã được đáp lại như trong tưởng tượng.

Có lẽ là bởi vì, cảm giác hối hận và tình cảm thật sự mà họ đã bỏ ra.

So sánh thì thật sự không đáng để nhắc tới.

“Tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc từ ba năm trước rồi, anh đi đi.”

20.

Chu Diên Xuyên không rời đi, mua căn hộ đối diện nhà tôi rồi sống ở đó.

Hơn nữa mỗi ngày đều đến trường học của tôi.

Anh ấy mặt dày, trơ trẽn theo tôi suốt nửa năm, có ý định muốn dây dưa với tôi cả đời này.

Có lúc tôi tức giận, mắng anh ấy: “Chu Diên Xuyên, anh đừng diễn vẻ thâm tình đã hết hạn rồi nữa, có được không?”

Hốc mắt anh lập tức đỏ hoe: “Hứa Thanh Hàm, xin em đừng đối xử với anh như vậy được không?”

“Anh không nên múa mép, không nên nói những lời đó làm tổn thương trái tim em, không nên nghĩ đến chuyện bỏ trốn khỏi hôn lễ làm em mất mặt.”

“Anh thật sự rất yêu em, chỉ là lòng tự trọng nực cười kia khiến anh không cam lòng mà thôi. Anh biết mình sai rồi.”

“Cầu xin em, đừng bỏ rơi anh mà.”

Trong lòng tôi không chút gợn sóng, thậm chí cảm thấy có hơi buồn cười: “Chu Diên Xuyên, anh làm vậy cũng không có ý nghĩa gì đâu.”

Tôi tiếp tục phớt lờ anh ấy.

Chỉ là tôi suy nghĩ hơi thái quá, không ngờ càng thái quá hơn chính là, Thẩm Châu Bạch không biết nghe ngóng tin tức của anh ấy từ đâu mà cũng theo đuôi tới.

Có đôi lúc tôi cảm thấy hai người bọn họ không hổ là cùng một giuộc, đều có tố chất làm diễn viên.

Kiếp trước chắc tôi đã giết người phóng hỏa nên kiếp này mới gặp được hai tên điên này.

Vào ngày Giáng sinh, cả hai đều cùng lúc hẹn tôi ra ngoài.

Tôi đã đồng ý.

Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với bọn họ một lần.

Chu Diên Xuyên thuê một nhà hàng, khi tôi bước vào, bên trong khắp nơi được trang trí bằng hoa sơn trà.

Vẻ mặt vui mừng trên mặt anh ấy không phải là giả, rồi lại nhìn thấy Thẩm Châu Bạch xuất hiện ở phía sau, lập tức không còn sắc máu nào.

“Sao mày lại đến đây?”

Thẩm Châu Bạch hừ lạnh: “Cô ấy gọi tôi tới.”

Tôi đặt túi lên bàn, hất cằm: “Hai người ngồi đi.”

“Thanh Thanh...”

Chu Diên Xuyên gọi tôi.

“Hôm nay ở đây tôi sẽ nói rõ ràng một lần.”

“Ba người chúng ta đã quen biết nhau mười tám năm. Bây giờ đều đã ba mươi tuổi cả rồi, đừng chơi trò trẻ con này nữa.”

Tôi nhìn về phía Thẩm Châu Bạch: “Cảm ơn anh vì đã trở thành ánh sáng lúc tôi bất lực. Có lẽ tôi chỉ thích ánh sáng đó chứ không phải anh. Lúc anh không đáp lại tôi, tôi không ngại phiền toái, buông bỏ đoạn tình cảm này. Cho nên Thẩm Châu Bạch, tôi không nợ anh cái gì. Tôi cũng nói cho anh biết, nỗi ám ảnh hiện tại của anh đối với tôi chỉ là cô bé ngoan ngoãn nhút nhát kia đã trưởng thành, không cần bất cứ sự che chở nào nữa, không cần bám lấy anh, anh cảm thấy không cam lòng mà thôi.”

“Tôi không phải là thứ đồ chơi để hai người hờn dỗi, vậy nên Thẩm Châu Bạch, đi đi, đó là kết cục tốt nhất cho cả hai chúng ta.”

Thẩm Châu Bạch lặng lẽ nhìn tôi, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, dường như trong nháy mắt, tôi xuyên thời gian thấy được dáng vẻ tôi lúc mười hai tuổi bị thương, tủi thân trốn trong nhà vệ sinh. Nhưng lần này người cứu rỗi tôi không phải là anh.

Cuối cùng tôi đã học được cách phản kháng.

Chỉ là mất rất nhiều thời gian, nhưng cũng không tính là quá muộn, đúng không?

“Thanh Thanh, anh biết em từng thích anh, thật lòng yêu anh bằng cả trái tim.”

Chu Diên Xuyên có lẽ đã nhận ra điều tôi muốn nói, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Đối với tình cảm của Chu Diên Xuyên, có lẽ phức tạp hơn một chút.

Tôi chậm rãi nói: “Đối với Đào Nhị... “

Anh vội vã giải thích: “Anh chưa từng yêu cô ta, cũng chưa bao giờ chạm vào cô ta.”

Tôi gật đầu: “Ừm, anh chỉ muốn trút bỏ cảm giác không cam lòng với tôi ra ngoài, nhất là càng gần đến hôn lễ, anh càng cảm thấy tích tụ khó tiêu.”

“Tôi không lừa anh, năm năm ở bên anh tôi đã từng rất vui vẻ, đau đớn, chua xót, ngọt ngào. Đó là cảm giác yêu đương, là trải nghiệm của tôi. Tôi cũng từng nghĩ sẽ cùng anh chung sống hết quãng đời còn lại.”

“Nhưng đôi khi cuộc sống khó có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo. Tôi nghe được những lời đó, tôi diễn kịch cùng anh, tôi lợi dụng những gì anh muốn trả thù tôi, tàn nhẫn trả thù anh...”

“Đừng nói nữa... Thanh Thanh.”

“Mười tám năm, em muốn anh buông bỏ, sao có thể buông bỏ được... “

Chu Diên Xuyên nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống, “Anh phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh đây? Cầu xin em, nói cho anh biết đi mà.”

Tôi thở dài: “Ba người chúng ta dây dưa với nhau quá lâu rồi, sẽ không có được hạnh phúc đâu.”

“Huống hồ cũng giống như bộ váy cưới kia, bị cắt nát, không được sửa chữa tỉ mỉ, làm theo yêu cầu lần nữa cũng không vừa người.”

“Đây chính là kết cục giữa anh và tôi.”

Tôi đứng dậy, “Cho nên anh đừng tìm đến tôi nữa. Tình yêu của cả hai người, tôi chịu không nổi.”

“Tôi cũng sẽ không ngoảnh lại đâu.”

Anh đau khổ gãi đầu: “Tương lai dài đằng đằng như vậy, chẳng lẽ không thể cho anh một cơ hội nào sao?”

Tôi nhìn anh mỉm cười: “Chu Diên Xuyên, anh có nhận được bức tranh tôi nhờ họa sĩ mà anh yêu thích vẽ năm hai mươi ba tuổi không?”

Trong chớp mắt anh sững sờ, khóe mắt cuối cùng cũng rơi lệ: “Chúng ta hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau nữa phải không?”

Tôi không nói gì.

Quay đi là câu trả lời của tôi.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, thi thoảng tôi sẽ tiếc nuối nhưng sẽ không hối hận.

Lúc đóng cửa lại, Chu Diên Xuyên vẫn đứng bất động ở đó.

Nhưng tôi biết mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Biển núi có ngày trở về, mưa gió tự do tái ngộ, hiểu lầm cuối cùng được hóa giải, vạn sự cuối cùng đều như ý.

Cũng chúc tôi ở nơi biển người, tự do tự tại.

Bởi vì nhân gian luôn có một hai luồng gió, sẽ lấp đầy trăm vạn giấc mộng của tôi.

(Kết thúc)

Ngoại truyện về Chu Diên Xuyên.

1.

Trước hôn lễ một ngày, không hiểu tại sao tôi cảm thấy vô cùng hốt hoảng.

Trong điện thoại di động gửi đến tin nhắn: 【Anh Chu, ngày mai anh vẫn định kết hôn chứ? Tôi muốn xác nhận lại một chút.】

【Đúng vậy, bọn tôi còn chạy tới xem trò vui, ghi lại bộ dạng của Hứa Thanh Hàm giúp anh, nhất định là sẽ rất thú vị đây.】

Điện thoại di động nhấp nháy nhưng Hứa Thanh Hàm không gửi tới một tin nhắn nào.

Tôi hơi bực bội.

Gửi một tin nhắn vào nhóm: 【Trước khi kết hôn, phụ nữ thường không liên lạc với người đàn ông của họ à?】

【Anh à, mấy người bọn tôi chưa kết hôn bao giờ, làm sao mà biết được?】

【Nhưng nếu xét qua tình huống giống như vậy thì cô ấy nhất định sẽ vui vẻ không ngủ nổi, nói chuyện khe khẽ với anh qua video?】

【Cũng không hẳn, lỡ như ngại ngùng thì sao?】

【Anh Chu, anh hỏi vậy có nghĩa là ngày mai muốn kết hôn đúng không?】

Muốn sao?

Trong khoảng thời gian này, những chuyện làm cùng Hứa Thanh Hàm không ngừng hiện lên trong đầu tôi.

Trong lòng nhảy múa một hồi.

Có một giọng nói rất rõ ràng nói cho tôi biết rằng tôi muốn cưới cô ấy.

Tôi không đùa đâu.

Tôi nghiêm túc đấy.

Dù sao bao năm qua tôi cũng trao đi tấm chân tình này.

Tôi muốn thấy cô ấy xem phim trên thảm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình.

Cũng muốn thấy cô ấy bĩu môi nói: “Em không biết nấu cơm, Chu Diên Xuyên, anh tới giúp em được không?】

Càng nghĩ đến cảnh cô ấy nhỏ bé nằm gọn trong lòng tôi, thả thính một chút khiến cô ấy đỏ mặt mắng tôi là đồ lưu manh thối tha.

Sinh động, đáng yêu, đẹp đẽ, Hứa Thanh Hàm.

Trong ngôi nhà chung của chúng ta.

Tôi muốn ở bên cô ấy trọn đời trọn kiếp.

Nghĩ đến đây, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, thuê bao.

Có điều gì đó không ổn.

Sau khi tôi hỏi trong nhóm, bọn họ nói có thể là do cô ấy quá mệt mỏi nên đã đi ngủ trước. Dù sao kết hôn cũng là một chuyện lớn.

Có lẽ vậy.

Tôi nhắn lên nhóm: 【Ngày mai tôi kết hôn, một người cũng không được phép vắng mặt.】

【Không bỏ trốn khỏi hôn lễ nữa hả anh?】

【Ây da, anh Chu nói chơi vậy thôi, sao có thể thật sự không kết hôn, trốn khỏi hôn lễ để bị mất mặt được?】

Tôi tắt điện thoại, nghĩ đến hình ảnh Hứa Thanh Hàm mặc váy cưới, nhất định là sẽ rất đẹp.

Đáng tiếc bộ váy cưới đặt may theo yêu cầu kia đã bị hỏng rồi.

Nhưng không sao, dù có mặc gì đi nữa thì cô ấy vẫn là cô dâu xinh đẹp nhất.

Tôi nghĩ Chu Diên Xuyên tôi, từ nay về sau lập tức gạt bỏ đi những suy nghĩ nhỏ nhen và sự không cam lòng kia đi, cùng cô ấy chung sống thật tốt.

2.

Khung cảnh hôn lễ rất kỳ lạ.

Tôi không biết lý giải cảm giác đó như thế nào.

Mọi khâu tổ chức được thực hiện đúng như kế hoạch. Người dẫn chương trình đã lên sân khấu nhưng tâm trí tôi treo ngược cành cây.

Tôi không thấy Hứa Thanh Hàm.

Tim tôi đập rất nhanh, cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Người dẫn chương trình nói chúng ta cùng xem chú rể nói gì, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Không có phân đoạn này.

Thế nhưng dàn loa ở hội trường đã bắt đầu phát ra âm thanh.

Tôi thiếu chút nữa là đứng không vững, không ngừng run rẩy.

Đó là những gì tôi đã nói ở trên tàu ngày hôm đó.

— “Chỉ là tôi chán ghét Thẩm Châu Bạch nên mới cố ý theo đuổi Hứa Thanh Hàm mà thôi.”

— “Đuổi được đến tay rồi, trái lại lại cảm thấy không có ý nghĩa nữa.”


— “Nhưng tôi vẫn không cam lòng, cho nên muốn trốn khỏi hôn lễ khiến cô ta mất mặt, không phải rất vui sao?”

Cả hội trường xôn xao.

Ngay sau đó trên màn hình lớn bắt đầu chiếu một đoạn video.

Cô gái kia hôn tôi, mặc dù lúc đó tôi tránh né nhưng đúng lúc chụp được.

Số phòng khách sạn mà cô ấy đăng lên mạng xã hội, thấy có bóng dáng tôi bước vào.

Cô ấy nói cô ấy muốn tự sát, tôi chỉ bảo cô ấy đừng làm chuyện dại dột, sợ cô ấy không từ bỏ ý định nên tôi đến an ủi cô ấy một chút.

Cùng là những người lạc lối, tôi hiểu âm thầm thích một người là chua xót như thế nào.

Ngoài ra còn có bức ảnh ở cửa bệnh viện, cô ấy ôm tôi khóc, đó là lúc cô ấy quyết định buông bỏ tôi, tôi không đành lòng đẩy cô ấy ra.

...

Giữa chúng tôi rõ ràng không có phát sinh chuyện gì hết.

Nhưng không biết vì sao trái tim tôi lúc này dường như vỡ tan thành từng mảnh.

Hứa Thanh Hàm biết rồi.

Thì ra cô ấy biết hết.

Cô ấy biết tôi không muốn kết hôn nhưng vẫn tuyệt vọng diễn kịch cùng tôi.

Đột nhiên tôi nhớ lại những kỷ niệm chúng tôi bên nhau.

Cô ấy đã cho tôi rất nhiều cơ hội.

Sau đó rốt cuộc cũng gom đủ thất vọng rồi rời đi.

Chu Diên Xuyên, là mày đã phụ lòng cô ấy.

Mày thật đáng chết mà.

3.

Tôi và Thẩm Châu Bạch đánh nhau một trận.

“Con mẹ nó mày có còn là con người không?” Anh ta đấm một cú vào mặt tôi.

Tôi cũng muốn trút bỏ cảm xúc ra ngoài nên hung hăng đấm trả: “Mày cũng có phải là loại tốt đẹp gì đâu chứ?”

Thẩm Châu Bạch cười lạnh: “Đúng vậy, tao không phải là loại tốt đẹp gì, tao mong ước có được cô ấy, là tao đã bỏ lỡ một cô gái tốt mười năm, tao hối hận rồi, sao nào?”

“Chu Diên Xuyên, mày có biết năm đó tao ghen tỵ với mày đến mức nào không? Tao không có được cô ấy, tao đã làm tổn thương cô ấy, tao tưởng mày sẽ khác tao, nhưng con mẹ nó mày đúng là một thằng khốn kiếp!”

“Cô ấy ở bên mày ba năm chứ không phải ba ngày. Mày nỡ đối xử với cô ấy như vậy sao?”

Tôi chán nản ngồi bệt xuống đất, tôi không dám tưởng tượng tâm trạng cô ấy sẽ như thế nào khi nghe những lời tôi nói lúc đó.

Có lẽ cô ấy vô cùng tuyệt vọng nên đã im hơi lặng tiếng bỏ trốn khỏi hôn lễ.

Một câu cũng không thèm nói với tôi.

Nhưng khi tôi vô thức rời khỏi hội trường hôn lễ, tôi nhận được một món quà được đặt làm từ ba năm trước.

Họa sĩ yêu thích của tôi đã vẽ nó.

Trong bức tranh, mọi thứ đều tĩnh lặng, một cô gái mảnh khảnh ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn chàng trai đang cầm ô.

Đó là chúng tôi năm hai mươi ba tuổi.

Là Hứa Thanh Hàm hai mươi lăm tuổi nhờ người ta vẽ vào ngày chúng tôi xác nhận mối quan hệ.

Sau ba năm, cuối cùng cũng chuyển đến tay tôi.

Trên tấm thiệp viết: 【Đây là món quà của Hứa Thanh Hàm hai mươi lăm tuổi tặng cho Chu Diên Xuyên của tương lai. Có lẽ tại thời khắc đó, em đã nghe thấy con tim mình rung động mất rồi.】

Tôi ôm bức tranh khóc không thành tiếng.

Liệu Chu Diên Xuyên hai mươi ba tuổi có muốn giết chết chính mình năm hai mươi tám tuổi không?

4.

Tôi trở thành trò cười cho cả thủ đô.

Họ nói rằng cô dâu của tôi đã bỏ trốn khỏi hôn lễ mà được nhiều người chú ý đến.

Để lại hai người đàn ông đánh nhau vì cô ấy, còn đều không phải là loại tốt đẹp gì.

Bọn họ nói tôi khốn nạn như vậy không nên đi gây sự với người khác.

Tôi không nghe lọt bất cứ điều gì, tôi rất muốn gặp lại cô ấy.

Tôi lục tung cả thủ đô lên cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu được lúc tôi mất tích, cô ấy đã tìm tôi với tâm trạng tuyệt vọng đến mức nào.

Không ai biết cô ấy đã đi đâu.

Tôi cho người đi lục soát, cũng chỉ nhận được câu trả lời: “Anh Chu, đừng khiến tôi khó xử.”

Đúng vậy, khi cô ấy nghe tôi nói những lời đó, cô ấy đã bắt đầu chuẩn bị rời khỏi đây.

Làm sao để cho tôi tìm thấy được?

Là lỗi của tôi.

Rời đi đúng nghĩa không phải là cãi nhau ầm ĩ mà là lặng lẽ không một tiếng động.

Hứa Thanh Hàm đã thật sự buông tay tôi.

Lúc nhận ra điều đó, sự chua chát trong lòng sắp ăn mòn tôi.

Tôi quay lại phòng tân hôn.

Tất cả dấu vết cho thấy sự tồn tại của cô ấy ở bên trong đều không còn nữa.

Cô ấy cố ý.

Cố ý không để lại cho tôi một chút suy nghĩ vấn vương nào.

Với thái độ quyết tâm, cô ấy nhẫn tâm tách ra khỏi cuộc sống của tôi.

Cô ấy thật sự quá tàn nhẫn.

Tôi tìm kiếm từng phòng.

Cuối cùng cũng tìm thấy những thứ cô ấy để lại trong sách.

Đó là món quà tôi tặng cho cô ấy, tất cả đều tan vỡ.

Cô ấy dùng cách này muốn vạch ra ranh giới với tôi, nói cho tôi biết rằng cô ấy chán ghét những thứ tôi tặng.

Và chiếc váy cưới chúng tôi đã đặt làm ở Ý.

Có một vết cắt dài.

Từ phần eo kéo dài đến làn váy.

Tôi nhớ lại nửa năm trước khi chúng tôi đi đặt làm, cô ấy nhảy cẫng lên vì vui sướng, nói cuối cùng cũng đợi được nhà thiết kế này.

Khi đó trong mắt cô ấy điểm xuyết những ánh sao lấp lánh.

Nhưng tôi lại vì cái thứ gọi là thể diện.

Vì cái thứ gọi là không cam lòng và trả thù.

Làm tổn thương người tôi yêu, làm tổn thương trái tim của cô ấy.

Nhiều khi tôi không hiểu, tình cảm của Hứa Thanh Hàm dành cho tôi là chân thành, thiết tha, nồng nhiệt, muốn có kết quả đối với tôi.

Chúng tôi đã từng trải qua vô số đêm khuya dai dẳng, nói những lời đường mật êm tai, nói muốn ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng tôi đã đánh mất cô ấy.

Lòng tự trọng nực cười của tôi đã khiến tôi ghen tỵ đến phát điên lên chỉ vì cô ấy từng thích người khác.

Quên đi những kỷ niệm đẹp nhất mà chúng tôi đã từng có với nhau.

Trong nhật ký chuẩn bị cho hôn lễ đều là bằng chứng cho thấy cô ấy từng yêu tôi, giờ đây lại giống như một con dao sắc bén đâm vào tim tôi.

Lúc tôi lật xem nước mắt không ngừng rơi.

Tôi ôm chặt chiếc váy cưới vào lòng, trong căn nhà trống trải chỉ có nước mắt của tôi lặng lẽ rơi xuống.

Tôi muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp nhưng người ấy sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.

5.

Tôi bắt đầu uống rượu say không về nhà, dùng cách này để làm tê liệt chính bản thân mình. Tôi nói với mọi người rằng tôi đã kết hôn, tôi có một người vợ, cô ấy rất xinh đẹp, tôi thích cô ấy hơn mười năm, cuối cùng cũng lấy được người đẹp ấy về.

Tôi thường xuyên xem lại lịch sử trò chuyện với cô ấy trong điện thoại di động, vừa khóc vừa cười.

Họ đều nói tôi bị điên rồi.

Tôi không điên, chỉ là tôi nhớ cô ấy rất nhiều mà thôi.

Đào Nhị lại đến tìm tôi.

Tôi không gặp cô ta, cô ta chưa từ bỏ ý định.

Cuối cùng chộp được cơ hội, chạy đến quán bar chặn tôi lại: “Anh A Diên, anh đang làm gì vậy?”

Tôi đang làm gì vậy?

Tôi đang uống rượu, từ sau khi Hứa Thanh Hàm bỏ đi, tôi không có hứng thú làm bất cứ việc gì cả. Tôi không dám quay về căn nhà kia, tất cả đều là ký ức về cô ấy, nhưng lại không có mùi hương của cô ấy.

Không có chỗ để phát tiết cảm xúc, chỉ có bia rượu, buông thả bản thân tôi mới có thể giải tỏa được.

“Đào Nhị, cút đi được không?”

Cô ấy bước tới ôm tôi: “Cô ta lớn tuổi như vậy rồi, làm lỡ thời gian của anh bao lâu như thế, sao anh không thử xem xét em một chút?”

“Em còn trẻ, quan trọng là em yêu anh, em dốc lòng yêu anh mười năm, trong lòng chỉ có anh, so với cô ta thì em trong sạch hơn nhiều.”

Trong sạch?

Tôi hung dữ đẩy mạnh cô ấy ra, trong mắt cảm thấy hơi chua xót.

Tôi chưa bao giờ được ngủ ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại, đều xuất hiện hình bóng của Hứa Thanh Hàm.

Tôi tưởng rằng sau khi trả thù cô ấy mình sẽ thấy khoan khoái, nhưng không, tôi chỉ cảm thấy đau lòng đến mức không thở nổi.

Từ năm mười hai tuổi gặp nhau cho đến năm hai mươi tám tuổi, mười sáu năm.

Tôi thật sự đã đánh mất cô ấy, tôi rất hối hận.

Tôi thật sự rất hối hận.

Không hề báo trước, tôi suy sụp ôm mặt khóc lớn.

Đào Nhị muốn đi tới, tôi ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn cô ta: “Nếu như cô không muốn biến mất khỏi thủ đô này thì mau cút xéo.”

“Với cả, sự giúp đỡ của nhà họ Chu đối với cô cũng chấm dứt tại đây.”

Đêm đó, tôi lại quay về căn phòng tân hôn của Hứa Thanh Hàm, nằm trên sàn phòng sách, ôm váy cưới cuộn tròn người lại.

6.

Ba năm sau tôi nhận được tin cô ấy đã tốt nghiệp bằng tiến sĩ.

Tôi không nói một lời lập tức bay qua ngay, tôi muốn gặp cô ấy, muốn nói một câu xin lỗi với cô ấy.

Nhưng cô ấy lại tỏ thái độ lạnh lùng xa cách với tôi.

Hình như cô ấy không còn yêu tôi nữa.

Tôi không tin. Rõ ràng chúng tôi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu được?

Vì thế tôi ở lại, muốn cứu vãn mối tình này giống như cô ấy năm đó.

Cô gái tốt sợ đàn ông quấy rối, chỉ cần tôi tỏ thái độ xuống nước, cô ấy sẽ mềm lòng nhìn về phía tôi chứ?

Nhưng cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy tôi chút nào.

Sau đó Thẩm Châu Bạch cũng đến đây, tôi đã không còn để tâm đến anh ta nữa, vạn vật đều thay đổi theo thời gian, nhìn lại thì tôi mới nhận ra sự ghen tuông của mình trước kia nực cười đến mức nào.

Chỉ là Hứa Thanh Hàm hẹn chúng tôi, ba mặt một lời.

Tình cảm mười tám năm qua, cô ấy nói không cần là không cần.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu được, tôi và Thẩm Châu Bạch đều thua rồi, rõ ràng người động lòng trước là tôi, rõ ràng người có được cô ấy là tôi, nhưng tôi đã thua hoàn toàn.

Rồi năm này qua năm khác.

Mỗi năm tôi đều bay sang Anh rất nhiều lần, chỉ để ngắm nhìn cô ấy từ xa.

Năm tôi ba mươi lăm tuổi, tôi nhìn thấy cô ấy ngồi trên chiếc ghế tựa ngoài trời ôm một cục bông hồng hồng. Ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng mây hôn nhẹ lên gò má cô nhóc, dung mạo của cô bé trông cực kỳ giống cô ấy.

Xa xa có một người đàn ông gốc Hoa cao ráo đẹp trai mua kem đưa cho cô.

Cô cười rộ lên, vẫn xinh đẹp như vậy.

Chỉ là không thuộc về tôi, không còn thuộc về tôi nữa.

Khi tôi quay đầu lại, thấy Thẩm Châu Bạch cũng ở phía sau.

Anh ta cũng chỉ yên lặng nhìn bọn họ.

Một lúc lâu sau, khi một nhà ba người bọn họ khuất bóng trên đường, Thẩm Châu Bạch mới lên tiếng: “Đáng lẽ Hứa Thanh Hàm không nên quen biết hai người chúng ta.”

Anh liếc mắt: “Chu Diên Xuyên, lúc trước cậu ghen tỵ với tôi, có nghĩ tới một ngày nào đó tôi cũng ghen tỵ với cậu không?”

“Nhưng sau đó chúng ta đều không thể nắm chặt tay cô ấy.”

Tôi khẽ thở dài: “Thẩm Châu Bạch, chúng ta đều là kẻ khốn nạn. Kẻ khốn nạn thì không xứng đáng được yêu.”

Cả quãng đời còn lại tôi chỉ hy vọng cô ấy được bình an vui vẻ, hạnh phúc ấm êm.

Một tương lai không có chúng tôi.

(Kết thúc hoàn toàn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK