• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuế Phủ phi phù truyền tin, báo cáo tình hình gần đây của Trầm Hương —— Hắn hiện đang ở núi Nga Mi luyện lại công pháp.

Mình hẳn là ra tay quá ác đi —— Ánh mắt của Trầm Hương trong một khắc đó, là thật sự hận hắn, trước đây chưa từng như vậy —— Hắn biết đứa cháu trai này không phải kiểu người quá mẫn cảm, dạng người như thế rất khó thù hận ai đến khắc cốt ghi tâm. Dù tận mắt nhìn thấy mình giết chết vị Tứ di mẫu xem hắn như tử đệ (vừa là con vừa là em trai), quay đầu lại đã có thể chuyện trò vui vẻ với "một hơi thở" của mình tại Hoa Sơn. Dù mình giết phụ thân của hắn còn đánh hồn phách xuống mười tám tầng Địa Ngục chịu hình, quay đầu lại vẫn cứu mình khỏi tay Tứ Đại Thiên Vương. Đó là một đứa nhỏ thiện lương khoan hậu, trong lòng hắn biết rõ, nhưng việc nên làm vẫn phải làm.

Trước đó không lâu, đứa bé kia sa sút tinh thần, chỉ muốn ở yên tại Lưu gia thôn dán đèn lồng, Lưu Ngạn Xương luôn muốn nói lại thôi, không biết hắn muốn làm gì. Dương Tiễn cũng không có biện pháp tốt, biến thành hình dáng của Tứ công chúa, cố nén chán ghét đi vào mộng cảnh của Lưu Ngạn Xương, hỏi hắn tính toán thế nào.

"Ta cũng không muốn để Trầm Hương tiếp tục đi trên con đường này, ta biết nó có bao nhiêu gian nan nguy hiểm. Thế nhưng bằng hữu của hắn đều đang khổ chiến ở Tích Lôi Sơn, hắn lại trốn tránh trong Lưu gia thôn, vậy xem là hạng người nào? Coi như...... Nhưng dù sao cũng nên cùng tiến cùng lui với bằng hữu của mình đi? Thế nhưng giờ đây hắn ra như thế, ta cũng không biết nên khích lệ hắn thế nào?"

Thật không ngờ tên thư sinh này lại có suy nghĩ như vậy. Dương Tiễn trong mộng nói cho Lưu Ngạn Xương đường đến núi Nga Mi, sau đó lập tức thúc hắn tỉnh lại, một khắc cũng không muốn nói tiếp.

Dù sao mọi người đều biết Tứ công chúa đã hồn phi phách tán, cho dù Lưu Ngạn Xương nói ra, người khác cũng chỉ cho là mộng cảnh hoang đường, không đủ căn cứ, cứ việc yên tâm.

Thư sinh này mặc dù cực kỳ vô dụng, đến cùng vẫn có mấy phần cốt khí, cũng hiểu được trượng nghĩa. Huống chi, hắn là người Tam muội yêu, cũng thật yêu Tam muội —— Coi như hắn không còn gì khác, chỉ bằng điểm này, mình cũng không thể không tiếp nhận hắn, không phải sao?

Cũng được, về sau có tên thư sinh này bên người, lại có Trầm Hương hầu hạ dưới gối —— Tam muội, một ngôi nhà như thế, ngươi hạnh phúc sao?

Có lẽ Nhị ca không thể ở cạnh ngươi nữa. Nhưng bất kể thế nào, hai mươi mốt năm ác mộng, cũng sắp sửa kết thúc.

Nguyện ngươi an khang mỹ mãn, vĩnh không ưu sầu.

Tích Lôi Sơn cầu viện khắp nơi, phàm là đến giúp, Dương Tiễn đều để bọn họ qua, không hề phục kích nửa đường. Thử giao thủ thăm dò mấy lần, Dương Tiễn lại phát hiện, bọn hắn không đủ tâm sức. Cố thủ Tích Lôi Sơn còn có thể, trông chờ bọn hắn đánh lên Thiên Đình, hiển nhiên toàn đùn đẩy cho nhau, ai cũng không muốn bỏ ra công sức, đều chờ người khác ra mặt, mình đứng sau hưởng lợi.

Không phải luôn là thế sao? Năm đó Lục Đại Thánh của Ngưu Ma Vương cũng kết nghĩa cùng Tôn Ngộ Không, về sau Tôn Ngộ Không bị ép dưới Ngũ Hành Sơn, không một ai trong số bọn hắn đến thăm hỏi, có thể thấy được bọn yêu ma này cũng toàn là loại thấy lợi quên nghĩa, không thể thành tâm tương giao.

Không thể như vậy được, dù là diễn trò, cũng phải thể hiện được vẻ tự cao tự đại, nếu không được, chí ít cũng phải làm ra khí thế đánh trống khua chiêng đúng không? Đại kế không cậy chúng mưu, đại công không cậy liên quân, cổ nhân thật không lừa ta. Bọn hắn cứ như thế, chỉ sợ còn chưa giao chiến, tự mình đã muốn tan thành từng mảnh.

Cũng được, đối phương kéo cưa không nhúc nhích, ta đành phải đến đẩy một cái.

Nghĩ đến đây, Dương Tiễn giá vân tiến về Tuế phủ.

Chức vị của Giáp Thái Tuế chưa hẳn đã cao, quyền lực lại tương đối lớn. Táo vương, thổ địa, Sơn Thần, Thành Hoàng, địa tiên ở các quận ti dâng sổ sách báo cáo Thiên Đình, đều phải do Tuế phủ phân ra nặng nhẹ rồi mới trình báo, mà cái "nặng nhẹ" này phía sau lại có khá nhiều bí mật. Có thể nói, Giáp Thái Tuế nắm giữ một trong những đường truyền tin trọng yếu nhất giữa hạ giới và Thiên Đình.

Dương Tiễn lên trời làm quan là từ võ nhập văn, Dương Nhậm trong Phong Thần Chiến đã từng từ văn vào võ, hai người vừa là đồng liêu vừa là chiến hữu, ăn nhịp với nhau. Một người quản lý toàn bộ tam giới tuần tra linh quan, một người nắm giữ số sách của tất cả Địa Tiên, chuyện lá mặt lá trái làm được không chút sơ hở. Thiên Điều có chỗ hợp lý, cũng có chỗ lạc hậu, Dương Tiễn từng cùng Dương Nhậm nghiên cứu thảo luận qua nhiều lần. Nói đến, phần Thiên Điều nằm trong Chân Quân Thần Điện kia, cũng có một phần công lao của Dương Nhậm.

Thế nhưng, Dương Tiễn biết, Dương Nhậm không giống như hắn. Giấu giếm những chuyện này, Dương Nhậm phải gánh chịu nhiều hiểm nguy hơn cả bản thân hắn. Tới lúc đó, coi như hắn bị cách chức, cũng có thể về Quán Giang Khẩu, tiếp tục làm Tán Tiên tự do tự tại. Nhưng Dương Nhậm hồn gửi Phong Thần Bảng, một khi bị định tội, ai cam đoan được hắn có thể sống sót? Vậy nhưng, Dương Nhậm dù sao cũng là Dương Nhậm, hắn là đại phu nhà Thương liều chết cũng phải trình lên khuyên ngăn, là chiến sĩ phạt Trụ tay cầm Phi Điện Thương, Thần Hỏa Phiến —— Chỉ cần vạn dân thoát khổ, cần gì chú ý đến một thân an bình! Có một Giáp Thái Tuế như thế, thật sự là phúc của tam giới.

"Thái Tuế, ngươi cũng biết chiến sự ở Tích Lôi Sơn vẫn trong thế giằng co, tên Ngưu Ma Vương kia còn đang cầu viện, huynh đệ kết nghĩa của hắn Ngũ Đại Thánh đều phái đến viện quân. Cứ tiếp tục chờ bọn hắn bện thành một sợi dây thừng, không bằng tiên hạ thủ vi cường, thỉnh chỉ hạ xuống thiên kiếp, diệt trừ đám Yêu Vương này. Bọn yêu ma dưới trần gian tự tìm đường chết, không nên liên luỵ đến người của Tuế Phủ. Ngươi căn dặn bọn hắn một chút, gần đây đừng đến gần địa phận của Ngũ Đại Thánh, tránh bị ngộ thương."

Những Yêu Vương này đều là cường hào một phương, chắc hẳn có cài cắm người của mình bên trong Tuế Phủ, coi như không có, vẫn còn đường dây liên hệ giữa các Địa Tiên. Cứ như vậy, hạ giới tất nhiên nổi lên lời đồn khắp nơi, vì bảo vệ tính mạng, bọn hắn cũng nên tò mò đi?

Dương Nhậm nghe xong, giật nảy cả mình: "Đây không phải buộc bọn hắn quyết tâm tạo phản sao? Ta thấy Ngũ Đại Thánh kỳ thật cũng không muốn đối địch với Thiên Đình, chỉ cần thực hiện chút mưu kế, đã có thể làm chúng rã bầy, há không tốt hơn so với động võ?"

"Nương nương lần này, sợ là muốn nhổ cỏ tận gốc."

"Đạo huynh! Có câu này, ta Dương Nhậm hôm nay không thể không nói." Dương Nhậm kích động, "Ngươi đã từng thâu thiên hoán nhật, giấu giếm chí tôn bảo vệ ngàn vạn sinh linh —— Những việc đó hai ta coi như đồng mưu. Ta biết ngươi là người lòng mang nhân ái, năm đó cũng vì bất đắc dĩ mới phải ép Tam Thánh Mẫu dưới núi. Nhưng ngươi gần đây sao lại như vậy? Đừng nói Lưu Trầm Hương là người thân của ngươi, cho dù là người xa lạ, hành động của ngươi vẫn thật quá đáng! Khoan nói đến chuyện này. Tích Lôi Sơn đã sớm không nể nang gì, ngươi còn muốn thỉnh chỉ hàng thiên kiếp, những tên Yêu Vương kia không phản cũng bị ngươi bức phản! Lão bách tính đều biết, làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp mặt a! (*) Ta nghe nói trước đó không lâu ngươi ở hạ giới...... chịu uất ức, đạo huynh, ta nói một câu hơi khó nghe —— Thất bại một lần cũng không đảm bảo không có lần sau! Ngươi không sợ chúng bạn xa lánh, chết không có chỗ chôn, ta sợ! Ngươi trước kia không phải người như thế, ngươi đến cùng muốn làm gì a?" ((*): "tố nhân lưu nhất tuyến, tương lai hảo kiến diện": làm người không nên quá hung ác, phải chừa cho mình đường lui.)

Dương Tiễn nghe hắn dùng xưng hô thời Phong Thần Chiến gọi mình "đạo huynh", biết hắn thực tình thực ý, không khỏi cảm thấy cảm động. Chỉ là, tiễn đã rời cung không thể quay đầu, chuyện đến lúc này, chúng bạn xa lánh, chết không có chỗ chôn cũng mặc kệ. Hắn chỉ cười lạnh nói: "Yêu vật tu hành, năm trăm năm một lần thiên kiếp, vốn chính là quy định của Thiên Điều, cũng vì phòng ngừa yêu ma trở nên lớn mạnh. Trước sau gì cũng đến, ta chẳng qua chỉ đẩy nhanh một chút, tập trung tiêu diệt một lần, có cái gì không được?"

"Nói thì nói thế, nhưng yêu ma cũng sẽ không ngồi yên chờ chết a! Đã nhiều năm như vậy, thiên kiếp không những không thể ngăn yêu ma ngày càng lớn mạnh, ngược lại còn buộc bọn chúng kết bè kết đảng, với Thiên Đình, với hạ giới, đều là họa không phải phúc! Hướng về ác pháp, sao đành nhẫn tâm? Chẳng lẽ không thể giống như quá khứ, hướng về thiện quả, ít tạo nghiệt một chút sao?"

"Ác pháp cũng là pháp luật. Không theo pháp luật làm việc, không thể lâu dài."

"Ác pháp bản thân đã không thể lâu dài!"

"Im lặng!" Dương Tiễn tiến lên một bước, đè lại tay của hắn, "Giáp Thái Tuế, ngươi nói với ta lời này, cũng còn thôi." Dứt lời, chậm chạp nhưng không để người hoài nghi đẩy tay hắn ra, như thể đang giao phó một món đồ vô cùng quan trọng.

Dương Nhậm quan sát biểu tình của hắn, đột nhiên cảm giác có gì không phù hợp —— "Im lặng"? Nếu không đồng ý với cách nhìn của mình, không phải nên nói "im ngay" sao? Đã dùng "im lặng", nghĩa là đồng ý với mình a! Vậy thì tại sao hắn lại có thái độ như vậy...... Rốt cuộc là ý gì? Hắn đang muốn hỏi, Dương Tiễn sớm đã phất tay áo bỏ đi.

Dương Nhậm vốn biết được nhiều hơn người khác, cũng tự nhiên thấy rõ ràng hơn bọn hắn. Còn nói tiếp, hắn chắc chắn sẽ nhìn thấu dụng ý của mình. Dương Tiễn đương nhiên khao khát có một người tri kỷ cùng mình đi trên con đường này, người này có thể là Dương Nhậm đệ tử của Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, nhưng không thể là Giáp Thái Tuế Dương Nhậm. Nếu như Dương Nhậm biết được ý đồ thật sự của mình, lấy tính cách của hắn, nhất định sẽ chủ động yêu cầu chia sẻ trách nhiệm. Nhưng mình không thể vì một chút tư tâm, cuốn Dương Nhậm vào bên trong vòng xoáy. Dù sao, qua trận phong ba này, không thể không có hắn tiếp tục thống lĩnh Tuế Phủ.

Rời đi Tuế Phủ, ngẩng đầu chỉ thấy ngân hà mênh mông, bàn cờ là bầu trời, quân cờ là quần sao, ván cờ nghịch thiên cải mệnh khổng lồ này, đã gần đến chung cuộc.

Bên tai lại nghe được năm tiếng trống thúc, nên là thời điểm tảo triều.

Bước ngoặc cuối cùng sắp đến.

Lại tính toán lực lượng hai bên, còn bỏ sót cái gì sao?

Lôi bộ Văn Trọng làm người ngay thẳng, trung trực đến mức cố chấp, nếu hắn vẫn đang ở Thiên Đình, tình thế sẽ không nghiêng về một phía như vậy, Vương Mẫu Nương Nương cũng chưa chắc không thể dùng ai ngoại trừ mình. Vừa dịp lấy lý do chấn nhiếp yêu ma các nơi, để Văn Trọng cùng ba mươi sáu Lôi tướng dưới trướng hắn dẫn binh mã, đến hạ giới tuần tra, trước tiên điều đi Lôi bộ, thứ hai đề phòng yêu ma thừa dịp Thiên Đình đại loạn làm hại thế gian, thứ ba cũng khiến lời đồn tung ra trở nên càng giống thật.

Về phần Đấu bộ, hắn càng không cần lo lắng. Khảm Cung Đấu Mẫu Nguyên Quân Kim Linh Thánh Mẫu, vốn là bị ép tiếp nhận vị trí này. Trước đây nàng mặc dù không vui, làm việc cũng coi như tròn trách nhiệm. Thế nhưng từ khi Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám vị tinh quân phạm tội, bị phong tỏa tại Giang Tây Long Hổ Sơn, Khảm Cung đã mất hết ý chí, càng ngày càng không muốn làm.

Mấy chục năm trước, Thái úy Hồng Tín thả nhầm Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám tướng, đến nay còn tứ tán khắp nơi, Đấu Mẫu Nguyên Quân nhận lệnh xuống trần truy hồi các vị tinh quân. Lúc đầu, nàng còn ra vẻ tìm kiếm một chút, mấy năm này thậm chí không thèm làm bộ, nghỉ ngơi tại Thái Sơn Đấu Mẫu Cung, hết ngày này qua ngày khác —— Không tìm thấy những người khác thì cũng thôi, Sơn Đông Hô Bảo Nghĩa, Hiếu Nghĩa Hắc Tam Lang thanh danh lớn như vậy, ngay dưới mí mắt nàng, nàng cũng quyết tâm làm như không thấy.

Trong một lần triều hội cách đây không lâu, có người bẩm tấu, Đấu Mẫu Nguyên Quân đến nay chưa thể truy hồi một trăm lẻ tám vị tinh quân, những việc vốn do Khảm Cung chủ trì như điều tra khảo sát bách quan, thưởng phạt, thăng chức và giáng chức không thể tiến hành như thường, đến mức phải bỏ qua một lần đánh giá Giáp, cứ tiếp tục như thế chắc chắn dẫn đến triều cương hỗn loạn, bởi vậy đề nghị phái người đến hỗ trợ Đấu Mẫu Nguyên Quân mau chóng truy hồi chư vị tinh quân, Cửu Thiên Huyền Nữ sau đó lĩnh mệnh hạ giới. Cửu Thiên Huyền Nữ sẽ không mặc kệ mọi sự như Kim Linh Thánh Mẫu, nhưng một trăm lẻ tám tướng tản mát khắp nơi, muốn truy hồi toàn bộ nói nghe thật dễ? Dù nàng hiện tại truy hồi được mấy vị, cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

Cửa cung tịnh tiên vang ba tiếng, văn võ bá quan nối đuôi nhau mà vào. (Tịnh tiên: loại roi được dùng trong cung đình của một số quốc gia như Việt Nam, Trung Quốc, roi vang ba tiếng báo hiệu đã đến giờ vào triều.)

Khoảnh khắc bước qua Đông Hoa Môn, Dương Tiễn chậm rãi thở ra, dừng chân một chút. Đưa mắt nhìn hình trang trí (tảo tỉnh) toả ra ánh sáng lung linh trên Lăng Tiêu Bảo Điện, tựa hồ lại nhìn thấy Đào Sơn dưới ánh mặt trời gay gắt ba ngàn năm trước.

Mẫu thân, lần này, Nhị Lang thật có thể cắt đứt sợi xiềng xích kia.

Nhấc chân đi qua cánh cửa, càng không chần chờ, đi về phía đông đứng đầu văn ban.

Tác giả có lời muốn nói:

1. Có cách nói "phi phù chiêu tướng" (phi phù gọi tướng), ta đoán chừng phi phù này hẳn là một cách truyền tin đi.

2. Ta không biết việc tuần tra thế gian do ai quản, bất quá trong 《 Phong thần 》 Nhật Du Thần, Dạ Du Thần, Trị Nguyệt Thần, Trị Niên Thần các loại đều thuộc quản lý của Giáp Thái Tuế Dương Nhậm cùng Trị Niên Thái Tuế Ân Giao, giáp so với niên lớn hơn, cho nên ta nghĩ Dương Nhậm hẳn là người đứng đầu, Ân Giao là người đứng thứ hai đi. Còn có Hỏa bộ cũng quản việc tuần tra nhân gian thiện ác, ta cũng không hiểu lửa thì có liên quan gì đến thiện ác, chúng ta đại khái nhìn lướt qua đi, coi như không có chuyện này......

3. Đức bất cô, tất hữu lân (*), an bài cho Nhị ca một chiến hữu thời Phong Thần có thể lý giải hắn —— Luôn có một hai người sáng mắt sáng lòng như vậy a? Hai tướng Trịnh Luân, Hanh Cáp, thủ vệ nhìn không có tác dụng gì; Thổ Hành Tôn, Thổ Phủ Tinh, không biết quản lý cái gì; Vi Hộ, không nói đến hắn hiện tại là Vi Đà của Phật môn, trong nguyên tác cũng là kiểu bo bo giữ mình không muốn ra mặt làm chủ; Hoàng Phi Hổ, Đông Nhạc Thái Sơn Đại Đế, ở quá xa không phù hợp để viết; Hoàng Thiên Hóa, tính tình táo bạo bộc trực ruột để ngoài da, càng không thể trông cậy được; Chỉ còn Dương Nhậm, xuất thân quan văn chắc là tính tình cũng thận trọng, Giáp Thái Tuế hẳn cũng có thực quyền. ((*): "Người có đức không bao giờ bị cô lập, ắt có bạn hữu gần gũi", xuất từ "Luận Ngữ - Lý Nhân".)

4. Kỳ thật Lôi bộ bên trong 《 Phong Thần 》 gồm hai mươi bốn vị thiên quân, nhưng trong 《 Tây Du 》 lại là ba mươi sáu viên lôi tướng, 《 Đãng Khấu Chí 》 cũng là ba mươi sáu viên lôi tướng, mà nhân vật lại rõ ràng không khớp, tỉ như trong 《 Phong Thần 》 Trợ Phong Thần Hạm Chi Tiên là nữ nhân, mà trong 《 Đãng Khấu Chí 》có vẻ Trợ Phong Thần như Tiên Thiên Phong Bá Thứ Tương Chân Quân, Khiếu Phong Tiên Đình Thiên Trùng Chân Quân đều là nam...... Xem nhẹ những chi tiết này, chúng ta coi như về sau lại bổ nhiệm thêm mười hai vị đi...... Nhị ca biểu thị, che mắt Văn Trọng, ta đã có kinh nghiệm.

5. Trong《 Thủy Hử Truyện 》, Hồng Thái Uý lỡ để sổng yêu ma là vào Tống Nhân Tông Gia Hựu năm thứ ba (năm 1058), Lương Sơn Bạc tụ nghĩa là Tống Huy Tông Tuyên Hòa năm đầu tiên (năm 1119), ở giữa có một năm Giáp (năm 1084). Trên Thái Sơn có một cái Đấu Mẫu Cung, cho nên ta viết Đấu Mẫu Nguyên Quân tại Thái Sơn nghỉ ngơi.

6. Cửu Thiên Huyền Nữ về sau không có nhục sứ mệnh, tìm được một trăm lẻ tám tướng, Sau cướp pháp trường ở Giang Châu không phải liền là Cửu Thiên Huyền Nữ trao thiên thư sao? Có trời mới biết nàng có phải đưa Tống Giang một thứ tương tự như sổ hộ tịch để hắn làm theo y chang.

7. Ta cũng không biết rõ Lăng Tiêu Bảo Điện có bao nhiêu cửa, chỉ là chúng ta nghe hí đều quen thuộc "văn đứng bên đông, võ đứng bên tây, riêng các phân ban đứng ở hai bên" "Đông Hoa Môn vốn là quan văn đi, Tây Hoa Môn vốn là võ tướng đi"...... Quan văn quản lý việc võ cũng đứng phía đông, tỉ như 《 Nhị Tiến Cung 》 Binh Bộ Thị Lang Dương Ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK