Tiểu Thanh từ biệt Bạch Quý Tử, tìm một chỗ thanh tĩnh, đả tọa điều tức một hồi, vẫn không yên lòng Hứa Sĩ Lâm, đứng dậy lại đi tới thành Hàng Châu. Nửa đường lại nhìn thấy một gia đình đang xin Pháp Hải đi bắt quỷ, nàng hừ lạnh một tiếng, hất cằm, đi vòng sang đường khác.
Tiểu Thanh tự nhận mình từ trước đến nay không có lòng từ bi. Đương nhiên nàng cũng sẽ tốt với người khác, nhưng chỉ đối với một số người nhất định. Lúc trước hành y bán thuốc, cũng không phải nàng có ý muốn làm việc thiện, chỉ là vì tỷ tỷ muốn làm như vậy. Nàng cũng không phải tỷ tỷ, thân bị giam cầm trong tù ngục vẫn nghĩ đến chuyện ác quỷ hoành hành nhân gian. Mỗi người tự quét tuyết trước cửa, không quản sương tuyết trên ngói nhà người (chỉ cần lo chuyện của mình, không cần quản chuyện người khác)!
Tiểu Thanh tại phụ cận Lý Trạch tìm một quán trọ ở lại, vừa điều tức tĩnh dưỡng, vừa lưu ý tin tức truyền đến từ nhóm Tân Di, thuận tiện bảo hộ Hứa Sĩ Lâm. Tựa hồ đêm trước đó lập uy hiệu quả, sau đấy đúng là không có bao nhiêu ác quỷ dám đến Lý Trạch, ngẫu nhiên xuất hiện mấy tên, bọn Tân Di cũng đủ ứng phó. Ngày thứ hai có một tiểu đội thiên binh tới bắt quỷ, áp lực tại Hàng Châu lập tức giảm đi không ít, chí ít không có ác quỷ dám trắng trợn hại người. Đến ngày thứ tám, bỗng nhiên có âm binh đến thăm, chỉ nói Thành Hoàng thành Hàng Châu mời.
"Tiểu Thanh cô nương thứ lỗi. Ba mươi vạn ác quỷ từ mười tám tầng Địa Ngục chạy đến nhân gian, Hàng Châu cũng gặp nạn. Cũng may thiên binh trợ trận, ác quỷ ở Hàng Châu cơ bản đã bắt về, hạ quan hiện đang kiểm kê. Theo điều tra, bảy ngày trước từng có một con ác quỷ chết dưới kiếm của Tiểu Thanh cô nương, xin hỏi việc này có thật hay không?"
"Đúng là có việc này. Là tại ngoài cửa Thanh Ba, bên cạnh Tiền Đường Từ, Lý Trạch ở phía tây cầu nhỏ, khi đó ác quỷ kia đang hút dương khí của Hứa Sĩ Lâm —— Hứa Sĩ Lâm chính là chất nhi của chủ mẫu Hứa thị, ta vì cứu người, dưới tình thế cấp bách mới một kiếm giết nó."
"Kiếm cô nương dùng là kiếm nào?"
"Chính là thanh này, Long Tuyền bảo kiếm."
"Phán quan, nghiệm kiếm.—— Khi ấy còn có người khác sao?"
"Ngoại trừ Hứa Sĩ Lâm, còn có một con ác quỷ, đã bị ta đuổi chạy."
"Hứa Sĩ Lâm lúc ấy như thế nào?"
"Một mực mê man, cũng không tỉnh lại."
"Hắn có từng chịu tổn thương?"
"Ta tới kịp thời, chỉ chịu chút kinh hãi."
"Như vậy đủ rồi." Thành Hoàng ra hiệu phán quan trình lên ghi chép, "Tiểu Thanh cô nương thẩm tra đối chiếu không sai, xin mời ký tên."
"Đại nhân, Tiểu Thanh có một chuyện không rõ."
"Mời nói."
"Thứ cho ta nói thẳng. Ác quỷ sở dĩ khó bắt, cũng không phải vì chiến lực của bọn hắn mạnh bao nhiêu, mà ở chỗ bọn hắn xảo trá đa dạng, giỏi ẩn nấp giữa phàm nhân. Đến nay mới tám ngày, đại nhân dựa vào đâu chắc chắn bên trong tất cả thành trấn, phong cảnh thuộc địa phận Hàng Châu đều không còn ác quỷ ẩn nấp?" Sĩ Lâm còn ở Hàng Châu, nàng không thể không cẩn thận, "Đây chính là việc lớn liên hệ đến tính mạng của vạn dân thành Hàng Châu, chắc hẳn đại nhân có căn cứ đáng tin?"
"Chỉ bằng hạ quan đương nhiên không tìm được chỗ ẩn thân của ác quỷ, thế nhưng ác quỷ ở Hàng Châu là do Hiển Thánh Chân Quân dẫn người bắt a! Tiểu Thanh cô nương không tin được hạ quan, chẳng lẽ không tin được mắt thần của Hiển Thánh Chân Quân sao?"
"Thật sự là Hiển Thánh Chân Quân tự mình dẫn binh đi bắt? Hắn vẫn luôn ở đây? Ba mươi vạn ác quỷ tán loạn khắp thế gian, nơi nơi đều có, hắn tại sao chỉ đến Hàng Châu?"
"Hạ quan tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao? Việc này thật sự là như vậy, về phần tại sao...... Hạ quan cũng không dám vọng đoán a."
Đường đường Hiển Thánh Chân Quân, Tư Pháp Thiên Thần, vì sao một mực coi trọng Hàng Châu, thế gian lớn như vậy, hắn vẻn vẹn ở tại Hàng Châu hết tám ngày? Tiểu Thanh dù không hiểu rõ, nhưng nghe Thành Hoàng chắc chắn như thế, cũng thoáng cảm thấy an tâm. Từ miếu Thành Hoàng trở lại quán trọ, vừa mới ngồi xuống, Tân Di lại dẫn Bạch Khấu đến tìm nàng.
"Bạch Khấu, ngươi không tại núi Thanh Thạch trông coi động phủ, tới đây làm gì?"
"Nương nương, Thành Hoàng thành Lạc Dương xin gặp ngài một lần."
"Lần này là Thành Hoàng Lạc Dương? Ta cùng hắn có giao tình gì sao?"
"Bạch Khấu cũng không biết là chuyện gì, bất quá bọn hắn có vẻ rất vội, âm binh hiện tại còn ở cổng động phủ chờ ngài."
"Thôi, ta liền đi một chuyến đi. Dẫn đường —— Đừng về động phủ, trực tiếp đi miếu Thành Hoàng."
Thành Hoàng thành Lạc Dương cũng nói mình đang kiểm kê ác quỷ. Tiểu Thanh luyện công bị ác quỷ quấy rầy, tại chỗ liền không để ý đau xót rút kiếm diệt một con, Thành Hoàng chính là muốn chứng thực việc này. Hiệu suất làm việc của Thành Hoàng, quận ty, Tiểu Thanh đã từng lĩnh giáo, kiểu gì nàng cũng không tin —— Mỗi mình Hàng Châu thì cũng thôi đi, Thành Hoàng thành Lạc Dương cũng có thể giải quyết sự tình chỉn chu như vậy?
"Đại nhân làm sao chắc chắn trong thành Lạc Dương đã không còn ác quỷ ẩn nấp? Thật sự là Hiển Thánh Chân Quân tự mình đến? Vẫn luôn tại Lạc Dương? Cái này không đúng, Thành Hoàng thành Hàng Châu cũng nói Hiển Thánh Chân Quân vẫn luôn ở Hàng Châu, đại nhân lại nói Hiển Thánh Chân Quân vẫn luôn ở Lạc Dương, xin hỏi trong tam giới có bao nhiêu Hiển Thánh Chân Quân?"
Trên đường quay lại Hàng Châu, Tiểu Thanh có chút hoài nghi, ven đường lại bái phỏng mấy chỗ Thành Hoàng, càng hỏi càng kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, lại tựa hồ chỉ có như vậy mới hợp lý —— Đường đường Hiển Thánh Chân Quân, Tư Pháp Thiên Thần, sao có thể chỉ đặc biệt chú trọng một thành nào đó đâu?
Thuật pháp thân ngoại hóa thân, Tiểu Thanh cũng từng nghe nói, thế nhưng nào có giống thế này —— Hóa thân cách xa ngoài ngàn dặm, còn có thể vận dụng mắt thần tìm ra nơi ác quỷ ẩn thân, mà hành động cử chỉ cũng giống thường ngày? Đây là loại diệu pháp tối cao gì?
Bạch Quý Tử dù sao sư tòng Lê Sơn Lão Mẫu, hiểu rõ Huyền Môn đạo pháp hơn nhiều so với Tiểu Thanh: "Ta từng nghe Vi Đà Bồ Tát nói qua, Xiển giáo có một môn pháp gọi là Cửu Chuyển Huyền Công, có thể làm được như thế."
"Cửu Chuyển Huyền Công có thể phá tháp sao?" Tiểu Thanh hiện tại chỉ quan tâm cái này.
"Ta không biết." Bạch Quý Tử cười nhạt —— Đôi khi nàng thật ghen tị Tiểu Thanh, trong mắt chỉ có mục tiêu, cho nên có thể sống đơn giản, sống phóng khoáng, "Ngươi chính là tuyệt vọng rồi thì có thể thử mọi thứ! Coi như có thể phá tháp, ngươi bây giờ đi đâu học?"
"Bệnh không phải của ta —— Trông giống như ta còn vội hơn cả ngươi?" Tiểu Thanh nghiêng nghiêng đầu, "Lại là Hiển Thánh Chân Quân —— Thế sự đúng là khó phỏng đoán. Thế nhân đều nói, Dương Tiễn vong ân phụ nghĩa, ngỗ nghịch bất hiếu, lục thân không nhận, dùng máu tươi của muội muội ruột và cháu ngoại trai để trải đường cho mình......"
"Nhân từ không thể cầm binh, tình cảm không thể thành sự, nghĩa khí không thể quản tài, thiện lành không thể làm quan. Làm quan nghĩ như thế nào, chúng ta sao có thể thấy rõ? Nhưng hắn đã để tâm đến việc bắt quỷ như vậy, chắc hẳn trong lòng vẫn còn nhân ái, trung với chức phận."
"Ngươi luôn luôn nghĩ tốt về người khác, đáng tiếc người khác không nghĩ về ngươi như vậy!"
Nét mặt của Bạch Quý Tử có chút ảm đạm. Tiểu Thanh hối hận đã nói lỡ lời, khiến tỷ tỷ nhớ lại Đoan Dương tửu biến năm đó, xấu hổ cười, vội đổi chủ đề: "Tỷ tỷ, ta muốn dạy Sĩ Lâm đ*o pháp."
"Dạy hắn đạo pháp?"
"Đúng vậy a. Sĩ Lâm nửa người nửa yêu, dễ thu hút thứ bẩn thỉu. Nếu hắn có thể tự bảo vệ mình, lần sau cũng không cần ta đến......"
Bạch Quý Tử tức khắc trở nên nghiêm trọng: "Tiểu Thanh, ngươi bị thương rất nặng, đúng không?"
"Chỉ sợ qua ba trăm năm nữa, cũng sẽ không có tiến triển gì." Tiểu Thanh nhíu mày, không hề giấu giếm tỷ tỷ, "Hơn nữa, hắn học được đạo pháp, không chừng còn có thể giúp ta nghĩ cách phá tháp, sớm một chút cứu ngươi ra ngoài. Dù cho cứu không được ngươi, tương lai chờ đến lúc ta cứu ngươi ra, các ngươi cũng có thể mẹ con đoàn viên."
Mấy năm qua, chuyện Trầm Hương cứu mẹ huyên náo xôn xao, Bạch Quý Tử dù bị giam bên trong tháp, nhưng cũng nghe thấy đôi chỗ. Nàng vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Tiểu Thanh.
"Ngươi là mẹ ruột của hắn, việc này đều do ngươi làm chủ."
"Ta không cần hắn học đạo pháp, cũng không cần hắn cuốn vào vòng xoáy này, chỉ cần hắn bình an vượt qua một đời phàm nhân. Ngươi cũng điều dưỡng thân thể thật tốt, đừng quá mệt nhọc." Bạch Quý Tử duỗi cánh tay mang theo xiềng xích, vuốt ve tóc Tiểu Thanh, "Ba trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm, ta cũng chờ được."
Tiểu Thanh lại nóng nảy: "Một ngàn năm? Ta làm sao có thể để tỷ tỷ chịu khổ một ngàn năm?"
"Thế thì có sao? An an ổn ổn thoát khỏi giam cầm, ẩn cư trong nhân thế, một bữa ăn, một gáo nước, tháng ngày tiêu dao khoái hoạt dài đến ngàn năm vạn năm, còn đang chờ phía trước."
"Vậy còn Sĩ Lâm?" Tiểu Thanh vốn không phải người chu đáo tỉ mỉ, nhưng không biết vì sao, đối diện Bạch Quý Tử nàng luôn trở nên nhạy cảm như vậy, "Một ngàn năm sau, hắn không biết đã luân hồi bao nhiêu kiếp, coi như tìm được cũng không phải cốt nhục của ngươi, ngươi thật sự cam tâm?"
Bạch Quý Tử cúi đầu, hồi lâu mới khó khăn nói: "Đó cũng là...... Số mệnh nên như thế......"
"Ta vẫn nên dạy hắn đạo pháp đi, chỉ giúp hắn tu được trường sinh, nhất định không để hắn vướng vào trong vòng xoáy. Tỷ tỷ, nhi tử của Tam Thánh Mẫu có căn cơ tốt như vậy, Sĩ Lâm chắc hẳn cũng sẽ không kém."
"Việc này...... Chỉ là ngươi cần biết tự lượng sức, tuyệt đối không nên quá lao lực. Còn có, chỉ có thể dạy hắn đạo pháp, không thể dạy hắn tập võ. Người một khi tập võ sẽ dần trở nên lỗ mãng, luôn cho rằng chỉ cần chém chém giết giết cũng có thể giải quyết vấn đề, lại không biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, cuối cùng phải thất bại...... Còn có, đừng quên ước định với cô mẫu của hắn."
Sau khi Bạch Quý Tử bị nhốt dưới Lôi Phong Tháp, Hứa thị cùng Tiểu Thanh từng có ước định, trước khi Sĩ Lâm đủ mười tám tuổi, không tiết lộ chuyện của cha mẹ với hắn. Đây cũng vì sự trưởng thành của Sĩ Lâm.
"Ta hiểu được! Tỷ tỷ yên tâm đi."
Trên Đoạn Kiều, Hứa Sĩ Lâm nhìn chung quanh, bỗng nhiên trông thấy một nữ tử áo xanh đi về phía cầu, tay cầm dù, không kiềm được lòng mừng rỡ, nhanh nhẹn bước đến, chuẩn bị hành lễ: "Tiên tử ở trên, cầu ngươi dẫn ta đi gặp mẫu thân!"
Tiểu Thanh vội vươn tay đỡ, cố ý hỏi: "Ngươi là người phương nào? Cớ sao vừa gặp đã hành lễ?"
"Nhà ở ngoài cửa Thanh Ba, cạnh Tiền Đường Từ, tên là Hứa Sĩ Lâm. Đêm qua ta bỗng dưng nằm chiêm bao, có một vị lão thần tiên nói, hôm nay trên Đoạn Kiều sẽ có một nữ tử mặc áo xanh, tay cầm dù, cầu nàng sẽ có thể gặp được mẫu thân của ta. Tiên tử, chỉ cần gặp được mẹ một lần, Hứa Sĩ Lâm nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp đại ân!"
Tiểu Thanh giả vờ giả vịt bấm đốt ngón tay: "Mau đứng lên. Hai ta xem như cực kì có duyên. Ngươi nếu thành thành thật thật nghe lệnh ta, tự nhiên sẽ gặp được mẹ ngươi. Ta cũng không cần ngươi kết cỏ ngậm vành, ngươi nếu muốn báo đáp ta —— Đi theo ta," dẫn Hứa Sĩ Lâm đến cuối cầu, đứng dưới cây liễu, "Ngươi xem đó là cái gì?" chỉ một ngón tay.
"Lôi Phong Tháp."
"Ngươi làm đại lễ tham bái đối với Lôi Phong Tháp, đã là báo đáp ta."
Hứa Sĩ Lâm chỉ nghĩ quy củ của tiên gia khác biệt với phàm nhân, cũng không hỏi nhiều, quay mặt về phía Lôi Phong Tháp, thành thành thật thật hành lễ.
Tiểu Thanh đứng bên cạnh, buông một tiếng thở dài.
Tỷ tỷ, cốt nhục của ngươi, hiện đang hành lễ trước ngươi. Ngay bên dưới bóng cây liễu này, ngay tại nơi ngươi lần đầu gặp Hứa tướng công, được người cho mượn tán.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Địa chỉ Lý Trạch là ta lấy trực tiếp từ Kinh kịch 《 Bạch Xà Truyện · Du hồ 》: (Đán) Hỏi quân tử nhà ở phương nào ở? Ngày khác đến nhà khấu tạ. (Sinh) Kẻ nghèo nhà tại ngoài cửa Thanh Ba, cạnh Tiền Đường Từ phía tây cầu nhỏ. (Đán là vai nữ, sinh là vai nam)
2. Ta cũng không biết trong Xuyên kịch 《 Bạch Xà Truyện 》Thanh Thạch Sơn ở nơi nào. Nhưng ta biết có Kinh kịch 《 Thanh Thạch Sơn 》, kể về Quan Đế hàng yêu, cố sự này phát sinh ở Lạc Dương, như vậy núi Thanh Thạch hẳn là thuộc địa phận Lạc Dương a.
3. Thiết lập dùng thân ngoại hóa thân bắt quỷ này tham khảo từ 《 Tiêu Dao Du 》, ở đây gửi lời chào.
4. Vi Đà Bồ Tát chính là Vi Hộ, không cần nói nhiều.
Danh Sách Chương: