Càng bởi vì hôm nay hắn không cần đi ra ngoài theo dõi, cho nên tu hành càng lâu. Cho đến một ngày trôi qua, khi màn đêm lần nữa buông xuống, hình như Hứa Thanh có phát hiện gì đó, mở mắt ra nhìn về phía bên ngoài cửa phòng.
Trong khoảnh khắc hắn nhìn đi thì nơi đó truyền đến âm thanh của Lôi đội.
“Tiểu hài à, vào trong sân đi.”
Hứa Thanh nghe xong ngồi dậy, im lặng đi ra, nhìn thấy Lôi đội ở trong sân.
Trong sân đặt một chiếc bàn lớn, trên đó để một số thịt và rượu. Tổng cộng có sáu cái ghế, sáu bộ chén đũa. Lôi đội ngồi trong đó, vẫy tay với Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn lướt qua chiếc bàn và chén đũa, trong lòng có điều suy đoán. Hắn bước nhẹ đi tới, ngồi bên cạnh của Lôi đội.
“Mấy ngày nay đã quen thuộc với doanh địa chưa?” Lôi đội nhìn ra ngoài sân, thần thái tùy ý nói với Hứa Thanh.
“Tương đối rồi.” Hứa Thanh trả lời, ánh mắt nhìn lướt qua số thức ăn trên bàn.
Có lẽ là tu luyện cả ngày, lại có lẽ là do mùi thơm của thức ăn quyến rũ, rất nhanh bụng của Hứa Thanh đã phát ra tiếng ọt ọt.
Lôi đội ở bên cạnh nghe thấy cười cười.
“Đừng nóng vội, đợi bọn họ một chút.”
“Người của tiểu đội Lôi Đình sao?” Trước kia Hứa thanh đã suy đoán một ít, lúc này hỏi một câu.
Lão già gật đầu, vừa định lên tiếng, nhưng hình như phát hiện điều gì, nhìn ra bên ngoài. Cùng lúc đó, Hứa Thanh cũng như cảm nhận được gì đó, liếc mắt nhìn qua.
Bên ngoài sân, ở phía đầu đường mờ mờ xuất hiện bóng dáng của một đại hán.
Mức độ khôi ngô của đại hán này vượt qua Tàn Ngưu ban đầu. Cả người hắn như một ngọn núi nhỏ, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, mang khí thế bức người, cõng một tấm chắn thép khổng lồ, cầm Lang Nha bổng có độ cao sắp sánh bằng Hứa Thanh trong tay, nện bước bước tới.
Mỗi một bước chân rơi xuống đều truyền đến tiếng ầm ầm, càng ngày càng gần. Cho đến khi đến bên ngoài cửa trúc, sau khi cửa trúc bị đẩy ra thì cơ thể khiến người ta kinh sợ của đại hán bước vào bên trong sân.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho cả sân đều hình như trở nên nhỏ hơn một chút. Khí thế mà dáng người khôi ngô của hắn mang đến càng khuếch tán ra. Hứa Thanh có một loại cảm giác đối diện với dị thú hùng mạnh bên trong thành trì phế tích, đồng tử khẽ co lại.
“Thủ lĩnh, ta đã trở về.”
Đại hán nhếch miệng cười một cái với Lôi đội, giọng buồn buồn vang lên. Lúc ánh mắt dừng lại ở món ăn trên bàn, đôi mắt hắn sáng lên, sau khi cất bước tiến tới gần thì tháo tấm chắn xuống, ném ở một bên, lại quăng Lang Nha bổng trong tay xuống đất. Hai tiếng động mạnh vang lên ầm ầm.
Làm xong những việc này, hắn trực tiếp ngồi xuống. Chiếc ghế lập tức vang lên âm thanh kẽo kẹt kinh hồn bạt vía, dường như chống đỡ cực kỳ miễn cưỡng. Mà từ đầu đến cuối, hắn đều không nhìn đến Hứa Thanh, dường như không phải là rất để ý.
Lôi đội cười cười, không nói gì. Đại hán kia nhìn chằm chằm vào thức ăn, cũng không động tay mà yên lặng chờ đợi.
Về phần Hứa Thanh thì nhìn về tấm chắn và Lang Nha bổng trên mặt đất.
Từ âm thanh vang lên lúc nãy, hắn cơ bản có thể đánh giá được sức nặng của hai món vật phẩm này, e rằng… còn vượt xa cả thể trọng của mình.
Thời gian không qua lâu lắm, trong sự yên tĩnh của khoảng sân này, hai bóng người lại xuất hiện phía đầu đường bên ngoài cửa trúc, một nam một nữ.
Nam là một thanh niên đeo một cây trường cung, dáng người cao ngất, duy chỉ có một vết sẹo hình chữ thập trên mặt, giống như bị người ta cưỡng ép khắc lên, nhìn thấy mà giật mình. Ánh mắt của hắn cũng vô cùng sắc bén.
Về phần người phụ nữ kia thì là có dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, tướng mạo tầm thường, nhưng dáng người dưới một lớp áo da bó sát lại rất bốc lửa, tràn ngập cảm giác hấp dẫn nguyên thủy.
Sau khi hai người đi vào trong sân trúc, chào hỏi Lôi đội, lúc ngồi lên ghế, người thanh niên đeo cung kia liếc nhìn Hứa Thanh một cái, giống như đang dò xét.
Người phụ nữ bên cạnh hắn thì lộ ra ánh mắt tò mò, âm thanh mang chút nũng nịu, cười rồi lên tiếng.
“Thủ lĩnh, sao bọn ta ra ngoài một chuyến, ngươi đã có thêm một thằng nhóc rồi? Càng già càng dẻo dai đấy thủ lĩnh. Chẳng lẽ lần này ngươi gọi bọn ta trở về là muốn nói cho mọi người biết ngươi ở bên ngoài đã giấu diếm bọn ta để lại một đứa con rơi à?”
“Tuổi tác không đúng.” Đại hán khôi ngô lên tiếng.
Hứa Thanh không nói chuyện, chân trái khẽ dịch chuyển, làm cho dao găm cột trên bắp chân có thể càng dễ dàng được lấy ra hơn. Hắn hơi bất an. Ba người đến đây, cảm giác mỗi người mang đến cho hắn đều rất mạnh.
Còn mạnh hơn Bàn Sơn hôm qua một chút.
Nhất là người đeo cung kia, thậm chí còn mơ hồ mang đến cho Hứa Thanh một loại cảm giác cực kỳ bất an.
“Man Quỷ, Luyện Thể tầng ba, thần lực trời sinh.” Lôi đội không để ý tới lời nói đùa của bọn họ, liếc nhìn Hứa Thanh, chỉ về phía đại hán khôi ngô.
“Loan Nha, Ngưng Khí tầng ba, có thể giao tiếp với hung thú. Phần lớn những con chó hoang mà ngươi nhìn thấy trong doanh địa đều là tai mắt của nàng.”
“Thập Tự, Ngưng Khí tầng bốn viên mãn, khó có đối thủ trong cùng cảnh giới.” Lôi đội nói từng người với Hứa Thanh xong, lại chỉ về phía Hứa Thanh trước mặt ba người.
“Tiểu hài, Luyện Thể tầng hai.”
Sau khi Lôi đội lên tiếng, vẻ mặt của ba người trong tiểu đội đều trở nên nghiêm nghị không ít. Hứa Thanh ngồi ở một bên, chăm chú lắng nghe.
“Ăn trước đi, vừa ăn vừa nói.” Lôi đội liếc mắt nhìn qua bốn người, thản nhiên lên tiếng rồi gắp một miếng thịt nhỏ, nuốt vào.
“Lần này gọi các ngươi trở về là bởi vì vụ thu hoạch xuân năm nay đến sớm, doanh chủ ban bố một nhiệm vụ. Đối với Thất Diệp Thảo, ngoại trừ thu mua với giá gốc vốn có ra, bên nhiều nhất sẽ được cho thêm ngoài định mức ba viên Thanh Trần đan hiệu quả vượt xa Bạch đan!"
“Mảnh đất mà chúng ta cất giấu trong cấm khu kia có thể thu hoạch sớm, ý kiến của các ngươi thế nào?” Lời của Lôi đội vừa nói ra, ánh mắt của ba người Man Quỷ đều lóe lên tia sáng, sau khi nhìn nhau một chút thì đều gật đầu.