• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Bắc Doanh giờ đây cũng đã thoả mãn với những gì mà mình mong muốn, mặc dù Châu Thiên Kỳ không thể chấp nhận anh một lần nữa nhưng anh vẫn không buồn, Châu Thiên Kỳ không phải chặn hết những thứ của anh chấp nhận anh như một người bạn, vẫn gọi điện và trò chuyện. Điều mà làm Trình Bắc Doanh vui nhất có lẽ là được cùng con trai trò chuyện chơi đùa, mặc dù đứa bé không biết người trước mặt nó là bố ruột mình.

Trình Bắc Doanh sau đó vài ngày đã bay ra nước ngoài làm việc, Châu Thiên Kỳ cũng biết nên trước khi anh bay đã ra sân bay cùng con tiễn anh.

“ Chú Doanh…!" Hàn Châu Minh vừa thấy anh đã vội chạy đến mà ôm lấy.

“ Chú phải ra nước ngoài thật sao? Thế là từ giờ không có ai chơi với cháu nữa rồi?"

“ Thôi nào, chú phải đi làm không phải trẻ con mà chơi với con cả ngày được đâu!" Châu Thiên Kỳ nói

Trình Bắc Doanh rất vui anh còn tưởng trước khi mình đi ra nước ngoài sẽ không được gặp cô, nhưng khi vừa đến đã thấy cô cùng con đang đứng chờ.

“ Chú sẽ không đi lâu, lúc nào cháu cảm thấy chán có thể gọi cho chú bất kỳ lúc nào!" Trình Bắc Doanh nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ. Trong lòng thầm mong đứa bé lớn lên sẽ không giống mình, mà đối xử với người xung quanh ích kỷ lạnh nhạt.

“ Thật sao?"

“ Thật!"

Châu Thiên Kỳ nhìn hai người trò chuyện, đúng là con của mình sẽ không bao giờ nhìn khác được, Hàn Châu Minh giống anh phải gần 100 phần trăm về ngoại hình, nếu không có những chuyện trước kia có lẽ cả ba người đã có một hạnh phúc rồi.

Mùa đông rồi mùa xuân đến, cảnh vật thay đổi theo thời gian, con người cũng thay đổi mọi thứ. Mùa xuân, tết đến nhà nhà tụ họp sum vầy hạnh phúc, gia đình Châu Thiên Kỳ cũng không khác, ngày mùng hai tết cô đã tổ chức một buổi tiệc tại nhà gọi mọi người đến chúc năm mới. Cảnh mọi người cùng nhau chuẩn bị mọi thứ, cùng nướng thịt cùng nhóm lửa… tiếng cười đùa của mọi người càng làm cho bầu không khí đã vui càng thêm vui.

“ Chị với anh Lưu đang hẹn hò sao?" Châu Thiên Kỳ đang cùng Giản Duệ Tuyết gọt hoa quả liền hỏi. Giản Duệ Tuyết bị cô hỏi có chút giật mình, hai người chỉ qua mới xác nhận quan hệ chưa nói ra, sao cô có thể biết.

“ Đâu có, ai có thể hẹn hò với tên vô lại đó được!" Giản Duệ Tuyết liên tục chối, tay liên tục gọt vỏ quả nhanh hơn.

“ Vậy sao?" Châu Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt ngại ngùng của đàn chị mà hỏi có hàm ý không thể giấu.

“ À thì, bọn chị chỉ mới xác nhận yêu đương thôi, chưa đến mức như em nói đâu?"

“ Ồ, thế mà em nhớ cách đây hai bữa em còn thấy có dấu muỗi đốt ở trên cổ chị đấy?" Châu Thiên Kỳ từ khi ở bên Hàn Trạch Lâm đã học được tính trêu chọc người khác.

Giản Duệ Tuyết hay có tính giật mình lại bị cô nói trúng liền lấy tay sờ lên, khuôn mặt đỏ như trái cà chua e ấp mà nói.

“ Thì bọn chị đang hẹn hò, yêu đương!"

Châu Thiên Kỳ không hỏi thêm, nếu hỏi nữa chắc Giản Duệ Tuyết sẽ ngại đến mức bỏ đi mất. Người anh này mặc dù chỉ quen biết vài ngày nhưng lại trở nên thân thiết lạ kỳ, cô rất muốn Lưu Thẩm Vạn có thể tìm được ý chung nhân của mình nên sức se duyên cho anh và Giản Duệ Tuyết.

Bên ngoài, ba người đàn ông đang xúm lại cùng nhau nướng thịt, cả ba từ những người ít nói nhưng bị hai người phụ và thằng con hoà tan trong tiếng nói.

“ Thế nào rồi, Mạc Vũ cậu đã có bạn trai chưa?" Hết vợ rồi đến chồng, Hàn Trạch Lâm tiếp tục trêu đùa người anh vợ và cũng là người bạn thân của mình.

Không phải Hàn Trạch Lâm trêu đùa nói có bạn trai chưa mà đó chính là sự thật, người bạn mình chơi cả chục năm trời không ngờ lại là người thích cùng giới.

“ Bạn trai? Tôi thẳng!" Châu Mạc Vũ rành mặt nói

“ Thẳng quá, nhìn ai tới kìa!" Hàn Trạch Lâm hất mắt ý chỉ nhìn ra bên ngoài cổng, Lưu Thẩm Vạn và Châu Mạc Vũ nhìn theo thì thấy một nam nhân đứng trước cổng, tay ôm một bó hoa đỏ tay còn lại thì xách quà.

Ngôn n Phòng nhẹ nhàng bước đến chỗ Châu Mạc Vũ tay đưa bó hoa hồng to ra miệng nở một nụ cười: “ Năm mới vui vẻ em yêu!"

Châu Mạc Vũ lập tức lấy tay chặn miệng Ngôn n Phong lại: “ Anh đang làm gì ở đây vậy? Em đã nói anh ngoan ngoãn ở yên rồi mà?"

“ Là em gái của em mời anh đến mà!" Ngôn n Phong ấm ức nói, chuyện hai người có quan hệ cũng không thể thoát khỏi mắt người em gái tinh ý này, Châu Thiên Kỳ cũng không muốn để anh phải đơn chăn gối chiếc mãi nên mới đẩy nhanh tiến độ cho anh trai.

Ngày tết thứ hai mọi người ở bên nhau vui vẻ, cười đùa, chúc nhau những câu chúc năm mới, ai nấy đều có đôi có cặp hưởng một cuộc sống hạnh phúc. Trình Bắc Doanh ở nước ngoài, một mình đón Tết, bố ảnh đã mất được một năm, em gái thì đi du học không có thời gian cho người anh trai cô đơn này. Nhưng đổi lại anh có lời chúc năm mới từ Châu Thiên Kỳ qua tin nhắn.

Trình Bắc Doanh nhìn vào thanh cầu nguyện mà mình xin, trên đó anh đã thành tâm ghi lời cầu nguyện: “ Cầu cho tiểu Châu một đời bình an! Gia đình hạnh phúc!"

______

Một năm

Hai năm

Ba năm

Trình Bắc Doanh cuối cùng cũng đã trở về, khi về anh không báo cho ai một tiếng một mình lẳng lặng về nước. Khi đi bộ trên đường, anh chạm mặt Châu Thiên Kỳ cùng con.

“ Tiểu Châu, lâu rồi không gặp!"

“ Anh về nước khi nào sao không nói cho em biết?" Châu Thiên Kỳ nhìn sang bên vẫn là một khoảng trống. Trình Bắc Doanh đã quyết định không lấy vợ nên trong suốt mấy năm qua anh không hề tiếp xúc với nữ nhân khác..

“ Em có thêm con rồi sao? Đứa bé rất dễ thương!"

“ Đúng vậy, con bé được 2 tuổi rồi!

Anh vẫn ổn chứ?"

“ Vẫn ổn, hiện giờ anh thấy rất hạnh phúc!"

Hai người trò chuyện đôi lời rồi rời đi, họ bước qua nhau giống cách họ đến với hôn nhân rồi rời đi.

Ánh nắng ban mai của đầu mùa thu thật dễ chịu, hương hoa cỏ dại bay khắp lòng thành phố, chạm vào những con người vội vã trên đường. Cuộc đời con người ngắn ngủi, bỏ lỡ một điều gì đó thì khó có thể lấy lại được. Thời gian vốn là thứ quý giá, đừng vứt bỏ nó một cách vô nghĩa mà hãy trân trọng nó thật nhiều.

\_\_\_\_**END**\_\_\_\_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK