Hàn Thiên Sư và Lam Vy ngồi đối diện trong một cái bàn, người đàn ông anh tuấn tiêu sái, người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hai người bọn họ ngồi ở chỗ đó cũng là phong cảnh đẹp nhất ở nhà hàng tây.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, cảm thán ở trong lòng, một đôi tình nhân trai tài gái sắc như vậy, thật sự hâm mộ chết đi được.
“Thiên Sư, nhiều năm như vậy anh vẫn luôn đứng tại chỗ chờ em, nhưng mà em lại càng chạy càng xa, bây giờ nhìn thấy anh đã kết hôn lập gia đình, em muốn hào phóng chúc phúc anh, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến sau này anh đã là chồng của người khác, trong lòng của em liền thắt chặt, đau vô cùng, em rất hổ thẹn với anh, thật sự..." Lam Vy đưa tay nắm chặt lấy tay của Hàn Thiên Sư, chưa nói mà nước mắt đã rơi như mưa.
Một chiêu này có thể nói là lần nào cũng đúng với Hàn Thiên Sư, năm đó Hàn Thiên Sư muốn kết hôn với cô ta, cô ta muốn đến phía nam để phát triển sự nghiệp truyền hình điện ảnh, lúc cả hai mâu thuẫn, Lam Vy dùng chiêu này đã thắng Hàn Thiên Sư.
Cả hai đã dây dưa với nhau nhiều năm như vậy, lần nào Hàn Thiên Sư nhắc đến đề tài kết hôn Lam Vy đều lấy lý do giấc mơ vẫn còn chưa thực hiện được, lại dùng chiêu này mà khóc lóc đánh bại Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư thấy Lam Vy cứ rơi nước mắt không ngừng, vội vàng giải thích: “Vy, em có thể trở về anh rất vui, liên quan đến chuyện anh kết hôn ngầm, anh nghĩ là anh cần phải giải thích với em một chút...
Anh thao thao bất tuyệt kể cho đối phương nghe những chuyện xảy ra gần đây, trong đó bao gồm cả việc anh bị ba Hàn ép cưới một người phụ nữ mà bản thân mình không thích, cùng với sự thật anh mãnh liệt yêu cầu phải kết hôn ngầm.
Cuối cùng Hàn Thiên Sư không quên mất phải thổ lộ tâm tình với Lam Vy: “Vy, tình cảm của anh đối với em em đều rõ hơn bất cứ người nào khác, ở trong lòng có Hàn Thiên Sư anh, trước kia chỉ có em, hiện tại cũng chỉ có em..."
Lam Vy mở miệng đánh gãy lời Hàn Thiên Sư: “Em chỉ hỏi một câu, người phụ nữ kia là ai, em có biết không?”
“...” Hàn Thiên Sư im lặng một chút.
Lam Vy lập tức nói: “Thôi bỏ đi, anh không muốn nói thì em cũng không ép anh.”
Nói xong, cô ta đứng dậy muốn đi khỏi.
Hàn Thiên Sư vội vàng đưa tay ngăn cản cô ta lại: “Vy, em đừng như vậy mà, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng không quan trọng, sớm muộn gì anh cũng sẽ ly hôn với cô ta, vợ của Hàn Thiên Sư anh chỉ có thể là em.”
Ánh mắt của Lam Vy ai oán nhìn Hàn Thiên Sư, không lên tiếng.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Hàn Thiên Sư thua trận, ăn ngay nói thật: “Được rồi, anh nói cho em biết tên của cô ta là Tĩnh Sam.”
Mười phút không hề dài dòng, nhưng mà Hàn Thiên Sư đều dùng hết tất cả những lời dỗ ngon dỗ ngọt mà mình có thể suy nghĩ suốt cả đời này nói mấy lần với Lam Vy, vốn dĩ anh cũng không phải là một người đàn ông nói lời ngọt ngào, kêu anh có thể nói một hơi nhiều lời như vậy thật sự là làm khó anh rồi.
Lam Vy bình tĩnh ngồi ở đối diện, trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc dư thừa, nhưng mà trong lòng đã dời núi lấp biển.
Cô ta âm thầm xem thường mình, vậy mà lại bị vài câu nói của em gái Lam Oánh làm cho mê hoặc, thật sự chạy về thành phố Z để chứng thực tình cảm của Hàn Thiên Sư đối với cô ta.
Giống như lời Hàn Thiên Sư đã nói, tình cảm của anh đối với cô ta, người khác không hiểu, Lam Vy còn không rõ ràng nữa? Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ chia xa nhau nhưng mà cô ta vẫn có thể ăn Hàn Thiên Sư gắt gao như cũ.
Không có đạo lý, lần này cô ta ngựa chưa mất mà đã lo làm chuồng, thật là, cũng là do cô ta đã nghĩ nhiều rồi.
Có điều là tình cảm của Hàn Thiên Sư đối với cô ta không thay đổi, vậy cô ta...
“Thiên Sư, em hiểu tình cảm của anh, em hiểu hết, em cũng hiểu anh bị bác trai ép kết hôn là bất đắc dĩ, nhưng mà chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta..." Lam Vy ra vẻ như mình rất phiền muộn.
Hàn Thiên Sư nắm chặt lấy tay của cô ta: “Vy, em yên tâm đi, giữa chúng ta sẽ không bởi vì bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà có chỗ thay đổi, chờ đến một ngày em giành được giải thưởng trong ngành giải trí, muốn trở về, anh sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để ly hôn với Tĩnh Sam.”
Lam Vy nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, hốc mắt lại đỏ lên một lần nữa: “Thiên Sư, anh như thế này... kêu em phải làm như thế nào đây?”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng thì lại rất đắc ý, người đàn ông ưu tú này lúc trước thuộc về cô ta, hiện tại cũng thuộc về cô ta, sau này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cô ta.
Nếu như anh đã chiều chuộng mình như vậy, đương nhiên cô ta không có lý do gì mà không thừa dịp lúc mình còn trẻ phải theo đuổi giấc mơ của mình cho thật tốt.
Ăn cơm xong, Hàn Thiên Sư và Lam Vy cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng Newman.
Hàn Thiên Sư kéo tay của Lam Vy, mở miệng gọi: “Vy..."
“Thiên Sư, em sắp phải trở về thành phố N rồi, sáng mai em có một buổi quay phim.” Lam Vy không đợi Hàn Thiên Sư nói xong lời của mình, liền cướp lời nói trước.
Biểu cảm mất mát lộ rõ trên gương mặt của Hàn Thiên Sư.
Nhưng mà trong cái nhìn của Lam Vy, người đàn ông này càng thất vọng thì càng biểu thị anh quan tâm cô ta không phải sao?
Trong căn phòng tư nhân trên lầu hai của câu lạc bộ Thành Nam, Lục Minh Trác vội vàng gõ cửa phòng vệ sinh.
“Tĩnh Sam.” Giọng nói của anh ta có hơi nặng nề.
Có thể nghe ra được trước khi anh ta trở về đây, anh ta đã chạy một đường.
Tĩnh Sam thấp giọng đáp lời, mở cửa một khe hở nhỏ.
Lục Minh Trác thuận thế nhét cái túi ở trong tay vào trong: “Anh chưa từng mua cái đó, cũng không biết bình thường em dùng loại nào, nếu như không được thì em cứ nhẫn nhịn mà dùng tạm đi.”
Tĩnh Sam xấu hổ dạ một tiếng đóng cửa lại, mở cái túi ra, cô nhìn thấy ở bên trong có một bộ lễ phục mới tinh vẫn là màu trắng như lúc nãy, kiểu dáng và chất liệu cũng không kém gì so với bộ lúc nãy cô mặc.
Lại nhìn vào bên trong, có một cái quần lót màu trắng cùng với một gói băng vệ sinh.
“...” sắc mặt của Tĩnh Sam "bụp" một phát đỏ lên.
Lục Minh Trác mua thật là chu toàn.
Cô vội vàng đổi quần áo mới, lúc đi ra Tĩnh Sam vẫn cúi thấp đầu như cũ, giống như là không có mặt mũi nhìn người khác.
Lục Minh Trác nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tĩnh Sam đang đi tới, cô mặc bộ lễ phục màu trắng tinh do tự tay mình lựa chọn, trên tay còn mang theo túi xách, chắc là ở bên trong để quần áo bẩn lúc nãy.
Bốn mắt nhìn nhau, màu đỏ ửng xấu hổ trên gương mặt của Tĩnh Sam lại càng rõ ràng hơn.
Lúc còn học đại học, Lục Minh Trác đã từng nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Tĩnh Sam rất nhiều lần, biết là cô gái này ngượng ngùng thì sẽ thu mình lại.
Anh ta vặn nát óc muốn tìm một đề tài để chậm rãi làm dịu đi cục diện khó xử trước mắt, không phải là vì mình, chỉ là vì để cô có thể bình tĩnh lại.
“Em ăn cơm tối chưa?” Cuối cùng Lục Minh Trác lại hỏi một câu hỏi như vậy.
Tĩnh Sam giật mình sau đó lắc đầu: “Em vẫn chưa ăn.”
Sau khi tan việc, cô liền đi đến Dật Phẩm, bị giày vò từ đầu đến chân, sau đó lại đến câu lạc bộ Thành Nam, Hàn Thiên Sư lại đi mất, cô bị người đàn ông hói đầu dây dưa rồi sau đó gặp được Lục Minh Trác, cuối cùng xảy ra một chuyện bất ngờ xấu hổ như vậy...
Trong lòng của cô đang bối rối, cô nghe thấy Lục Minh Trác nói: “Buổi tiệc tối đã bắt đầu rồi, đúng lúc anh cũng chưa ăn gì, đi thôi, anh dẫn em đi xuống lầu ăn chút gì đó.”
Tĩnh Sam mấp máy môi, vội vàng gật đầu, trong lúc cô ngồi trong nhà vệ sinh chờ Lục Minh Trác trở về, bụng cô đã đói kêu lên rột rột hai trận.
Hai người sóng vai cất bước đi xuống lầu.
Trong câu lạc bộ to như vậy, đèn đuốt sáng trưng, người người nhốn nháo.
Thức ăn hấp dẫn người khác, rượu đỏ thắm hương. Lục Minh Trác dẫn Tĩnh Sam đi vào khu ăn uống ở phía đông của câu lạc bộ, hỏi cô thích ăn cái gì.
Tĩnh Sam cũng không già mồm, nói cho Lục Minh Trác nghe những đồ vật mà bình thường mình thích ăn.
Sau đó Lục Minh Trác liền mang theo hai khay thức ăn đầy thức ăn ngon mang đến chỗ của Tĩnh Sam, cả hai cùng nhau thưởng thức món ăn ngon.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Lục Minh Trác rất biết tìm chủ đề chung hoặc là nhớ lại những chuyện năm xưa hồi hai người còn học đại học, hoặc là mặc sức tưởng tượng tương lai trong công ty châu báu Hàn thị.
Rất nhanh, Tĩnh Sam liền quên đi chuyện xấu hổ hồi lúc nãy, tinh thần bình tĩnh lại.