• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ, Tĩnh Sam không có mang thai.” Nói xong lời này, Hàn Thiên Sư ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đến bên cạnh Tĩnh Sam, ôm cô vào trong ngực.



Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn toàn thân lạnh buốt, nếu như không phải hơi thở phập phồng ở ngực chứng minh cô vẫn còn sống, Hàn Thiên Sư sẽ hiểu lầm... cô đã chết rồi.



Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim của Hàn Thiên Sư không hiểu sao lại co lại...



Lúc mẹ Hàn nghe nói Tĩnh Sam không mang thai, lúc này mới ngơ ngác tỉnh ngộ, Tĩnh Sam với con trai của mình kết hôn cũng chưa tới mấy ngày.



Nhưng mà nếu như đã không mang thai, tại sao bà ta đạp một đạp liền ra máu vậy chứ, có khi nào... xảy ra án mạng rồi không?



“Mẹ, mẹ đừng có suy nghĩ lung tung, tối ngày hôm qua Tĩnh Sam đến tháng, con đưa cô ấy đến bệnh viện khám thử, mẹ về nhà trước đi, chuyện ngày hôm nay mẹ đừng nói với ai khác hết.” Hàn Thiên Sư cởi chiếc áo khoác đắp lên trên người của Tĩnh Sam, ôm ngang cô đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa trấn an mẹ Hàn với cảm xúc bất ổn.



Mẹ Hàn đi theo Hàn Thiên Sư đi ra ngoài cửa, nghe thấy anh nói như vậy đành phải thận trọng gật đầu.



Ý thức của Tĩnh Sam rất mơ hồ, cô biết là Hàn Thiên Sư trở về còn có thể nghe thấy đoạn đối thoại giữa đối phương với mẹ Hàn, nhưng mà mí mắt của cô quá nặng nề, có làm như thế nào cũng không mở ra được.



Cô khó khăn há miệng thấp giọng gọi: “Hàn Thiên Sư.”



Lúc thắt dây an toàn cho Tĩnh Sam, Hàn Thiên Sư nghe thấy âm thanh này, hai tay nâng mặt của cô lên, giọng nói dịu dàng trấn an: “Tĩnh Sam, đừng sợ, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện, cô không có việc gì đâu.”



Nói xong lời này, anh chuẩn bị nổ máy xe.



Tĩnh Sam nghe thấy Hàn Thiên Sư nói muốn dẫn cô đến bệnh viện, cô vội vành mở mí mắt nặng nề, cánh tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ống tay áo của anh.



“Đừng mà, đừng đến bệnh viện!” Tĩnh Sam nhẹ nhàng lắc đầu.



Hàn Thiên Sư nhìn thấy Tĩnh Sam đã tỉnh lại, gánh nặng ở trong lòng cũng đã được giải thoát, có điều là khi nghe thấy lời nói này của cô lông mày của anh siết chặt lại.



Anh nhẹ nhàng đẩy tay của Tĩnh Sam ra, đối phương giống như là một con búp bê dễ bị vỡ nát.



Anh vừa khởi động xe vừa nhẹ giọng thương lượng: “Tĩnh Sam, cô phải đến bệnh viện, cô..."“Không được!” Tĩnh Sam kích động đưa tay ra kéo lấy tay của Hàn Thiên Sư một lần nữa.



Hai mắt của cô sáng rực nhìn Hàn Thiên Sư, nói ra từng câu từng chữ từ chối: “Không thể đến bệnh viện được, Hàn Thiên Sư, với tình trạng hiện tại nếu như em đến bệnh viện thì anh sẽ bị người khác tưởng là anh bạo lực gia đình ngược đãi em, bị bệnh viện tố cáo.”



“...” Hàn Thiên Sư nghe thấy lời nói này của Tĩnh Sam, đột nhiên nín thở không dám tin nhìn về phía cô.



Một lát sau hai tay của anh gắt gao nắm chặt lấy tay, lái tức giận trách móc: “Người phụ nữ này cô bị ngu hả? Đến lúc nào rồi mà đầu óc của cô còn đang suy nghĩ mấy cái thứ tào lao như thế này, cô bị bệnh tâm thần hả? Cô muốn chết có đúng không?”



Tĩnh Sam thẳng thừng lắc đầu: “Hàn Thiên Sư, em không muốn phải hủy danh dự của anh, chúng ta về nhà đi, em không đến bệnh viện đâu..."



“Buông tay ra! Tĩnh Sam, cô buông tay ra cho tôi.” Hai mắt của Hàn Thiên Sư đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tĩnh Sam.



Trong lòng đã nhấc lên sóng cả biển lớn, người phụ nữ này sao có thể ngu ngốc như vậy?



Hốc mắt của Tĩnh Sam phím hồng, cố chấp không chịu buông tay: “Về nhà đi, em muốn về nhà.”



Âm thanh của cô nghẹn ngào ấm ức, còn kèm theo vẻ kiên định không thể kháng cự.



“Về nhà? Cô nghĩ cũng đừng có nghĩ!” Hàn Thiên Sư đẩy tay của cô ra, khởi động xe, nhanh chóng chạy xe ra khỏi khu chung cư.



“Hàn Thiên Sư.” Tĩnh Sam thấp giọng gọi một tiếng, lại đưa tay ra một lần nữa.



“Cô muốn đụng xe chết thì đừng có kéo tôi theo! Cô còn dám đụng tôi thử xem?” Ánh mắt của Hàn Thiên Sư nhìn con đường ở đằng trước, giọng nói rất lạnh.



Tĩnh Sam vươn tay ra lại dừng giữa không trung, cuối cùng bỗng nhiên lại rút tay trở về, cô biết giật tay lái với người đang điều khiển xe ở trên đường sẽ có hậu quả gì.



Nghĩ nghĩ, cô từ bỏ, không tranh giành lại anh, liền trầm giọng nói: “Đến bệnh viện thì cũng được, trước tiên đưa em đến cửa hàng quần áo nữ đi, mua cho em hai bộ quần áo, một cái áo thun dài tay, một cái áo khoác dài.”



“...” Hàn Thiên Sư chấn động trong lòng.



Đương nhiên anh biết nguyên nhân Tĩnh Sam cường điệu phải mua áo dài tay là cái gì, chuyện gì cô cũng đều suy nghĩ cho anh, không hi vọng người bên ngoài nhìn thấy được vết thương bị đánh ở trên người của cô.



Người phụ nữ ngu ngốc này, tại sao có thể... sao cô có thể ngốc đến nỗi làm cho người ta đau lòng như vậy chứ? Cô cố ý hả?



Trong phòng cấp cứu của bệnh viện phụ khoa, Hàn Thiên Sư ôm ngang Tĩnh Sam được bao bọc thật cẩn thận xông vào trong.



Nữ bác sĩ trung niên liếc nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Tĩnh Sam, tay chỉ chỉ lên phía trên: “Khoa chỉnh hình ở trên lầu.”



Hàn Thiên Sư vội vàng giải thích: “Bác sĩ, chúng tôi... mong bà xem bệnh cho vợ của tôi đã, cô ấy...



Bác sĩ thấy Hàn Thiên Sư nói năng lộn xộn, có chút mông lung: “Thưa anh, anh nói từ từ thôi, đừng có gấp gáp.”



Tĩnh Sam sợ là Hàn Thiên Sư nói nhầm, cướp lời nói: “Bác sĩ, là như vậy, ngày hôm qua tôi đến tháng, sáng nay lúc rửa mặt thì tôi bị ngã một cái, sau đó bụng dưới của tôi rất đau, chảy rất nhiều máu.”



“Vô cùng nhiều luôn.” Hàn Thiên Sư lại bổ sung thêm.



Anh nghe thấy Tĩnh Sam tìm lý do nói dối như thế, trong mắt hiện lên một ánh sáng khác thường.



Bác sĩ nghe Tĩnh Sam nói như vậy, quan sát hai người Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam trên dưới một phen.



Bà ta nhìn thấy màu máu bị dính ở trên người của Hàn Thiên Sư, giọng nói nghiêm túc: “Bình thường lượng máu kinh nguyệt có bình thường không? Có hiện tượng đau bụng kinh không? Sau khi bị ngã thì bị chảy rất nhiều máu, có đúng không?”



Tĩnh Sam trả lời từng câu.



Bác sĩ gật gật đầu, cúi đầu xuống nhìn cái gì đó.



Hàn Thiên Sư thấy mặc dù là Tĩnh Sam trả lời rất trôi chảy, nhưng mà sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhịn không được mà hỏi: “Bác sĩ, vợ của tôi, cô ấy... cô ấy..."



“Anh không cần phải lo lắng đâu, trước tiên tôi cho vợ anh siêu âm ba chiều có màu, anh đưa cô ấy đi kiểm tra đi.” Bác sĩ kéo tờ giấy ra đưa cho Tĩnh Sam ở trong ngực của Hàn Thiên Sư.



Tĩnh Sam nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Hàn Thiên Sư, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp, nhất là lúc Hàn Thiên Sư mở miệng gọi cô là... "vợ của tôi".



Sao cô lại cảm thấy ba chữ này... lại dễ nghe như thế?



Hàn Thiên Sư gửi lời cảm ơn, ôm Tĩnh Sam nhanh chân đi đến phòng siêu âm ba chiều, cúi đầu xuống đã nhìn thấy đối phương đang cuộn trong ngực của anh, mặt mày cong cong, ngơ ngác nhìn anh cười ngây ngô.



“Cười cái gì chứ, chẳng lẽ đau đến nỗi choáng váng đầu rồi hả?” Hàn Thiên Sư không hiểu vào lúc này tại sao Tĩnh Sam lại có thể cười ra tiếng.



Hay tay Tĩnh Sam vòng qua cổ của Hàn Thiên Sư, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở trên người anh, khóe môi càng cười sâu hơn nữa.



Đi ra khỏi phòng siêu âm ba chiều, Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam trở lại phòng cấp cứu phụ khoa, đưa kết quả siêu âm cho bác sĩ.



Bác sĩ nhận lấy nhìn kỹ một chút: “Kết quả kiểm tra cũng không có bất cứ vấn đề gì.”



Nghe vậy, Hàn Thiên Sư không tin: “Làm sao có thể chứ, nếu như không có vấn đề gì thì tại sao vợ của tôi lại chảy nhiều máu như vậy, trên đường đến bệnh viện cô ấy đều đau đến nỗi ngất đi.”



Nghĩ đến trước đó Tĩnh Sam chảy nhiều máu như vậy, Hàn Thiên Sư sợ hãi vô cùng.



Bác sĩ nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, hồn nhiên nhìn về phía Tĩnh Sam, ánh mắt rơi vào mắt cá chân sưng tấy của cô: “Cái chân này của cô không phải là bị té vào ngày hôm nay hả?”



Nghe vậy, Tĩnh Sam lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu, ngày hôm qua bị trật chân.”



Bác sĩ hoàn toàn tỉnh ngộ: “Chân của cô bị sưng thành các dạng này, cô uống thuốc gì vậy?”



Hàn Thiên Sư báo cáo chi tiết thuốc mà mình mua.



Bác sĩ nghe vậy thì nhíu chặt lông mày: “Trước khi uống thuốc các người không đọc sách hướng dẫn hả, phụ nữ lúc đến thời kỳ kinh nguyệt kiêng kỵ nhất là uống thuốc lưu thông tuần hoàn máu, sẽ dẫn đến lượng máu tăng nhanh nghiêm trọng, còn xuất hiện hậu quả rong kinh.”



Tĩnh Sam và Hàn Thiên Sư nhìn nhau, cả hai đều im lặng.



Bác sĩ lắc đầu lên tiếng nói: “Như thế này đi, để tôi kê thuốc cầm máu cho cô, để chồng của cô dẫn cô đi đến khoa chỉnh hình, tình huống như cô bác sĩ khoa chỉnh hình sẽ xem xét và kê đơn thuốc, sẽ không ảnh hưởng đến kinh nguyệt của cô, cũng có thể nhận được hiệu quả giảm sưng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK